Lệ Bách Đao là đại đệ tử đứng đầu môn hạ của Thường Đoạn Hồn.
Hăn được gọi là Bách Đao vì khi giết người hắn thích dằn vặt người bị giết. Nếu một đối thủ trúng ít hơn một trăm đạo mới chết, hắn coi đó là một thất bại.
Lúc không tu luyện, Lệ Bách Đao thích tới Thiên Tú các ở Chấp Tử thành mua vui.
Thiên Tú các là một trong những kỹ viện lớn nhất Chấp Tử thành, đúng như cái tên của nó, có cả ngàn tú nữ, ríu ra ríu rít, béo gầy đẹp xấu tùy ngài lựa chọn.
Đã là kỹ viện, đương nhiên có xếp hạng.
Mỗi năm Thiên Tú các đều chọn ra ba đến năm hoa hậu, chỉ chọn lựa như vậy là vì hoa hậu luôn dành cho các đế vương hái đi, tiên nhân chính là đế vương của nhân gian, có kẻ thích mỹ sắc thường tới chuộc thân hoa hậu dẫn đi.
Lệ Bách Đao rất thông minh, biết mình không tranh giành được với những cường giả đại năng tiên sư thượng đẳng, vì vậy hắn không tìm hoa hậu mà chọn ứng cử viên hoa hậu.
Có lúc say rượu to gan sẽ khoác loác vài câu như ông đầy từng ngủ với hoa hậu nào đó năm nào đó, vì vậy ông đây cũng là thượng tiên, sơn nhân nào đó, thượng nhân nào đó, quân nào đó, tuyệt nào đó, vương nào đó, ma nào đó, vân vân là anh em đồng hao cọc chèo với ông đây.
Nhưng sau khi tỉnh rượu hắn sẽ giết chết những người nghe được mấy lời này.
Lâu dần, không ai dám đến gần Lệ Bách Đao khi hắn uống rượu.
Trong số ứng cử viên hoa hậu gần đây, Lệ Bách Đao đang ưng ý Đinh Tiểu Hương, là loại gái cưng trong nhà, thấy là yêu.
Lệ Bách Đao thích những cô gái như vậy, vì nó có thể khơi gợi ý muốn bảo vệ của hắn, khiến hắn cảm thấy mình rất cường đại, rất hợi hại - Hắn rất hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của đối phương khi bản thân khoác loác về thành tựu của mình, tuy hắn cũng biết tám chín phần mười ánh mắt kia là giả.
Nhưng có sao đâu? Vui là được.
Cho nên khi Ninh Dạ bước vào Thiên Tú các chỉ đích danh muốn chọn Đinh Tiểu Hương, tú bà hơi lúng túng. Lý do là theo thói quen của Lệ Bách Đao, khoảng nửa canh giờ nữa hắn sẽ đến.
Ninh Dạ cho tú bà một viên thuốc an thần: “Yên tâm, nửa canh giờ là thừa rồi, ta có cần nhiều thời gian như vậy đâu.”
Có vô số người khoác loác bản thân lợi hại đến đâu, hiếm khi gặp ai khiêm tốn như vậy.
Nể mặt đồng tiền, tú bà đồng ý: “Đừng để lâu đấy! Tính khí vị đại nhân kia không được tốt đâu.”
Ninh Dạ mỉm cười: “Tính khí của ta lại rất tốt.”
————————
Đinh Tiểu Hương rất hứng thú nhìn Ninh Dạ.
Sống trong kỹ viện đã lâu, có loại người nào mà chưa gặp.
Có kẻ háo sắc vừa tới đã thúc ngựa vung thương, cũng có kẻ giả vờ nhãn nhặn khoanh chân tán gẫu, có kẻ khoa khoang vẻ phong nhã ngân thơ đối đáp, cũng có kẻ uống nhiều rượu tới rồi lăn ra ngủ, không chuyện gì không làm.
Thế nhưng người như Ninh Dạ, không hứng thú với mỹ nữ, không hứng thú tán gẫu, không hứng thú ca múa kỹ nghệ, chỉ cúi đầu uống rượu, lẳng lặng đứng yên tại chỗ. quả thật rất hiếm thấy
Đinh Tiểu Hương không khỏi che miệng cười khẽ: “Chắc trong nhà công tử không được thanh tịnh nên đến tìm sự thanh tịnh ở nơi đây?”
Ninh Dạ cười nói: “Đúng vậy, ta thấy cô nương, trong lòng vốn đang phiền muộn bỗng tĩnh lặng trở lại, chỉ cảm thấy tâm thần sảng khoải, tĩnh lặng kỳ ảo, hận không thể mang cô nương về nhà, ngày ngày nhìn, đêm đêm cũng nhìn.”
Đinh Tiểu Hương bĩu môi yêu kiều: “Công tử nói không thật lòng rồi.”
Ninh Dạ bèn ngồi xuống: “Ồ, sao lại nói vậy?”
Đinh Tiểu Hương bèn chỉ lên mặt y: “Công tử còn không muốn để lộ mặt thật, còn nói tới thành ý gì?”
Ninh Dạ đeo mặt nạ, loại mặt nạ rất bình thường, lừa được tú bà thấy tiền sáng mắt chứ không lừa được cô nàng đã từng trải với vô số người này.
Ninh Dạ sờ lên mặt nạ, mỉm cười nói: “Ta quá xấu, sợ dọa ngươi sợ.”
Đinh Tiểu Hương bèn nói: “Làm nghê fnày của chúng ta lý nào lại ngại khách khứa xấu xí. Hơn nữa nhìn vẻ ngoài công tử phong độ ngời ngời, đâu có giống một kẻ xấu xí.”
Ninh Dạ khẽ lắc đầu, giơ chén lên nói: “Ta kính cô nương một chén.”
Đinh Tiểu Hương thấy y quyết không chịu bỏ mặt nạ, cũng không tiện cưỡng ép, đành uống cùng y.
Hai người cứ thế ngươi một chén ta một chén, cụng chén cạn ly, mãi tới khi tú bà gõ cửa, Ninh Dạ mới đứng dậy: “Đa tạ cô nương đã chiêu đãi, chỗ ta có một thứ, tặng cho cô nương.”
Nói đoạn y cầm một bao thuốc bột đưa tới.
“Đây là...” Đinh Tiểu Hương kinh ngạc.
Ninh Dạ lại chỉ cười mà không đáp, thản nhiên đi khỏi.
Một lát sau, Lệ Bách Đao đi vào.
Lúc này Đinh Tiểu Hương đã thu dọn xong xuôi chờ Lệ Bách Đao.