Sau khi biết những điểm giám sát đó, Ninh Dạ hoàn toàn yên tâm, bèn bắt đầu tu luyện. Do từng có kinh nghiệm tu luyện nên việc trùng tu của Ninh Dạ tiến thành rất thuận lợi.
Chỉ mất khoảng bốn mươi ngày, Ninh Dạ đã luyện xong tâm pháp tầng thứ nhất, lại nhập môn tu tiên lần nữa.
Nhớ lại năm xưa lần đầu nhập cảnh, Ninh Dạ nhảy nhót tưng bừng, nhưng bây giờ tâm cảnh đã phai nhạt đi nhiều.
Đến giờ Ninh Dạ vẫn nhớ, do bản thân vô tri nên khi phá cảnh thậm chí còn lao vào trong phòng Tân Nhiễm Tử hô to gọi nhỏ, kết quả làm cho lò đan dược mà Tân Nhiễm Tử đang luyện bị hỏng.
Thế nhưng Tân Nhiễm Tử chẳng những không trách mắng y mà còn lên tiếng khích lệ.
MÃi tới tận bây giờ Ninh Dạ vẫn nhớ Tân Nhiễm Tử xoa đầu mình, vẻ mặt khen ngợi.
Đáng tiếc, người đối tốt với mình đã không còn, bây giờ đưa mắt nhìn quanh, chỉ có kẻ thù.
Như vậy Trương Liệt Cuồng có tính là kẻ thù không đây?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Ninh Dạ không khỏi giật mình.
Quả nhiên thời gian trôi qua cũng khiến mọi chuyện thay đổi, mới gặp Trương Liệt Cuồng được mấy lần đã có suy nghĩ như vậy ư?
Không được, kẻ thù chính là kẻ thù, tuyệt đối không thể mềm lòng.
Vốn dĩ Trương Liệt Cuồng còn định tiếp cận Trương Liệt Cuồng, khiến hắn coi trọng bản thân, làm cho dựa cho y.
Nhưng thời khắc này y lại đột nhiên nhận ra, có lẽ bản thân cần hạn chế tiếp xúc với Trương Liệt Cuồng, không thể quá thân cận.
Có lẽ chuyện này bất lợi cho việc tu luyện của y trong tương lai nhưng lại có lợi với tâm tính của y.
Ta là Ninh Dạ!
Ninh khiếu vạn cổ như trường dạ, bất sử địch hồn thiểu nhất nhân!
————————————————
Thái Âm môn.
Tân Tiểu Diệp ngồi bên một hồ nước nhìn hình ảnh phản chiếu trong đó.
Hình ảnh hiện lên là một gương mặt dữ tợn kinh khủng, một vết đao kéo dài từ giữa trán rạch xuyên qua gương mặt kéo dài đến cằm. Đây không phải vết bỏng của cô mà trong bài khảo sát nhập môn khổ chiến tới cạn kiệt sức lực, bị đối thủ chém một đao.
Cũng may vốn đã bị hủy dung nên không cần chú ý tới đao này.
“Sư muội, sao lại ngồi ngây ra ở đây. Đã nói rồi, không việc gì thì đừng ngồi tự nhìn mình như vậy.” Sau lưng Tân Tiểu Diệp, một cô gái mặt vàng nhẹ nhàng khuyên nhủ. Cô thì thầm: “Chuyện đã qua rồi cứ để nó qua đi, cứ sa mãi vào quá khứ thì làm sao đưa mắt nhìn tương lai.”
Gương mặt Tân Tiểu Diệp cố nở nụ cười khó coi: “Đa tạ sư tỷ chỉ điểm.”
Môn hạ của Thái Âm môn có mấy ai đối xử tốt với cô, vị sư tỷ trước mắt là một, sư phụ cũng có thể coi là một.
Thế nhưng khác với khoảnh khắc do dự bàng hoàng của Ninh Dạ, quyết tâm báo thù của Tân Tiểu Diệp vô cùng kiên định.
Quên đi quá khứ?
Nếu thật sự quên đi quá khứ, làm sao báo được mối thù cha?
Thái Âm môn, toàn bộ các người, từ trên xuống dưới, đều phải chết!
Không diệt môn các người, thề không làm người!
Tân Tiểu Diệp thầm nhủ.
——————————————————
Vô Thiên phong.
Hàng loạt người quần áo lam lũ đang ra sức vận chuyển khoáng thạch dưới sự giám sát của một đám tu sĩ.
Tiếng roi da vun vút vang lên, đánh lên người đám cũng lợi ích.
“Nhanh lên, con mẹ nó đừng có lười biếng!” Một tu sĩ tức giận gầm lên.
Bốp!
Trên lưng Thanh Lâm đã trúng một roi.
Hắn cắn răng không nói gì, chỉ tiếp tục ngoan cường đi tiếp.
Khảo sát của Hạo Thiên môn, hắn thất bại!
Không phải bại vì mình không cố gắng mà bại vì vài kẻ có quan hệ, có chân trong chen mất chỗ của hắn.
Chuyện này khiến Thanh Lâm hết sức tức giận.
Nhưng Thanh Lâm không hề từ bỏ.
Cho dù bản mình làm nô lệ hắn cũng phải gia nhập Hạo Thiên môn, lại một lần nữa quật khởi trong môn phái này!
Sư đệ, sư muội, chờ sư huynh. Sư huynh sẽ không khiến hai người thất vọng! Thanh Lâm gầm thét trong lòng.
Hôm nay là ngày mưa.
Bầu trời đổ mưa tí tách.
Thân là tiên nhân đã có thể khống chế thời tiết, tuy có thể khiến cho vùng đất vạn dặm không có mây nhưng thường không làm vậy. Không chỉ vì mưa là do trời cao ban cho tẩm bổ mặt đất mà còn vì trên cao còn có ý trời, đâu thể dễ dàng đi ngược thiên ý.
Ninh Dạ thích mưa.
Không chỉ vì luyện đao trong mưa vừa bi thương vừa hiu quạnh có thể gợi dậy sát tâm mà vì nó có thể dê đi nước mắt, có thể thoải mái mái phát tiết nỗi nhớ nhung.
Vì vậy mỗi khi trời mưa, đao của Ninh Dạ cực kỳ ác liệt, mỗi hạt mưa hạ xuống đều như kẻ thù của y, lặng lẽ tan vỡ tiêu biến dưới ánh đao lạnh lẽo.
Ánh sáng đỏ máu lấp loáng, lưỡi đao sắc bén vung lên, nơi đó đu qua kèm theo ý thu nồng đậm.
Sau khi luyện đao quyết xong, thu đao, ngoài phòng vang lên tiếng vỗ tay.
“Không tệ, không tệ, chỉ có ba tháng đã luyện Sát Tâm đao của sư phụ tới tiểu thành, sư đệ đúng là thiên tư hơn người, pháp nhãn của sư tôn chẳng sai.”
Người vừa lên tiếng là Úc Thần quang.
Miệng thì nói những lời khen ngợi nhưng gương mặt tiều tụy cứng nhắc không chút ý cười.
Tiếp xúc nhiều rồi, Ninh Dạ cũng dần dần hiểu được sư huynh sư tỷ của mình.
Úc Thần Quang không tu luyện Thất Sát Thiên Đao của Trương Liệt Cuồng mà là Khô Mộc công, vì ậy gương mặt hầu như không có biểu cảm. Ngươi vĩnh viễn không thể biết được hắn cười trông thế nào, tương tự cũng không thấy hắn sợ hãi, vì vậy không biết suy nghĩ thật sự trong lòng hắn. Chỉ có điều không biết vì sao Trương Liệt Cuồng lại nhận một đệ tử không tu luyện tiên pháp của mình.