• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như vậy tính ra, gương mặt xấu xí, tư chất bình thường, muốn được tiên sư ưu ái thật quá khó khăn.

Hay cứ làm đệ tử ngoại môn bình thường đã, sau đó từ từ leo lên?

Được thì được, nhưng Ninh Dạ không chấp nhận.

Không phải sư thừa quan trọng đến đâu mà là Ninh Dạ biết con đường mà mình phải đi trong tương lai sẽ khó khăn tới mức nào, nó đã định sẵn sẽ có vô số gian nan hiểm trở. Nếu ngay cửa đầu tiên y đã định lùi bước, vậy sau này gặp phải phiền toái lớn hơn nữa thì phải xử lý ra sao?

Lùi bước là thói quen.

Một lần từ bỏ có thể sẽ là nhiều lần từ bỏ.

Nhĩ tới đây, ý chí trong lòng Ninh Dạ lại bùng cháy mãnh liệt.

Đây là mục tiêu đầu tiên của mình, chuyện này chỉ được phép thành công, không được thất bại!

Ba ngày sau.

Dưới Cửu Cung sơn, vô số người mong được vào tiên môn đến từ bốn phương tám hướng.

Mười vạn người tập trung ở đây, cục diện uy nghi đồ sộ.

Ngay lúc giữa trưa, ánh sáng đột nhiên tối đi, không trung hóa thành hai màu đen trắng, bầu trời ảm đạm, mặt mặt đất hóa thành màu trắng, ngay cả vầng mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu cũng hóa thành tăm tối.

Một vị tiên nhân của Hắc Bạch thần cung bay ra,Thiên Cơ điện ay cầm phát trần. Hắn có gương mặt dài và cặp tai to rất bắt mắt, chân đạp lên bàn cờ làm bằng ngọc, cứ thế bay lên không trung.

Có người biết hắn bèn nhỏ giọng nói:

“Là Tây Phong Tử.”

“Tây Phong Tử là ai?”

“Chuyện này mà cũng không biết à? Tây Phong Tử tiên sư chính là một trong Thập Nhị Thiên Cương của thần cung, điện chủ Bạch điện, đị vị chỉ đứng sau chưởng giáo, tam đại nguyên lão và Chấp Tử Chi Thủ - Nhạc Tâm Thiện, là địa năng cảnh giới Vô Cấu đỉnh phong nổi tiếng ngang với điện chủ Hắc điện.”

Bên dưới đám người đang bàn tán sôi nổi, Tây Phong Tử đã mở miệng nói.

Không thấy hắn dùng sức, âm thanh đã lan khắp bốn phía: “Lần tuyển chọn đệ tử này rất đơn giản, tất cả những người tham gia tuyển chọn vào trong sơn cốc trước mặt, sau khi mặt trời lặn ra khỏi cốc là được. Thần cung sẽ căn cứ theo biểu hiện của các ngươi để nhận định.”

Nói xong Tây Phong Tử vung phất trần rồi biến mất không còn tung tích, trời đất lại khôi phục bình thường.

Chỉ có điều trước mặt mọi người đã xuất hiện một sơn cốc đầy sương mù.

Đơn giản thế à?

Mọi người nhìn nhau, đột nhiên hút lên, cùng lao vào trong cốc.

Ài, các ngươi không biết có lúc chuyện càng đơn giản thì càng phức tạp à? Nhìn dáng vẻ nóng lòng như lửa đốt của bọn họ, Ninh Dạ không vội vàng, cứ thể thản nhiên đi đằng sau, là người cuối cùng bước vào trong cốc.

Bước vào sơn cốc, cảnh tượng trước mặt đã thay đổi.

Ninh Dạ thấy bản thân đang đứng trong một chiến tường cổ, đâu đâu có mảnh tay chân, đầy nhưng thi thể.

Cát vàng đầy trời, gió thổi qua tạo nên cảm giác xơ xác hiu quạnh.

Vô số người muốn được vào tiên môn đứng ở đó, ánh mắt mờ mịt, rõ ràng còn chưa hiểu bản thân sắp đối mặt với chuyện gì.

Mãi tới khi Ninh Dạ là người cuối cùng bước vào sơn cốc, một tiếng chuông lanh lảnh vang lên, đám người kinh hãi chứng kiến những thi thể đã chết trên mặt đất lảo đảo đứng dậy.

Bọn chúng cầm lưỡi đao tàn tạ, mặc áo giáp loang lổ vết rỉ sét, hốc mắt trống rỗng lấp lóe ánh sáng đỏ kinh người, sau đó chúng khập khễnh đi về phía bọn họ.

Lúc này mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, một bộ xương khô đã giơ cao chiến đao, chém thẳng xuống đầu người tới cầu tiên đạo.

Người kia kinh hãi tới biến sắc, còn tưởng mình sắp chết, không ngờ chiến đao chém qua mà bản thân không lại không việc gì.

Hắn kinh ngạc nhìn bộ xương khô kia, chỉ thấy binh sĩ xương khô đã đi xuyên qua thân thể hắn, tiếp tục lao về phía trước nhưng không làm ai bị thương.

“Hóa ra là ảo ảnh.” Người nọ vui mừng.

Vừa thở phào một hơi đã thấy vài bộ xương khô khác lao tới, kẻ cầu tiên đạo kia chẳng buồn né tánh.

Ngay sau đó!

“Á!”

Tiếng hét đau đớn lê thương cùng máu tươi phun ra tứ tán khiến mọi người thầm kinh hãi.

Giọng nói của Tây Phong Tử lại vang vọng trên bầu trời của sơn cốc: “Nơi này đã được chúng ta bố trí đại trận, hóa thành chiến trường vong linh. Binh sĩ vong linh có chín giả một thật, cố gắng chiến đấu đi, giết chết những vong linh thật sự hoặc bị bọn chúng giết chết. Người thể hiện tốt nhất có tư cách trực tiếp trở thành đệ tử nội môn.”

Sau khi Tây Phong Tử dứt lời, đại lượng binh sĩ vong linh đã xông thẳng tới, khí thế hùng hồn, cho dù đa số chỉ là ảo ảnh nhưng cũng khiến cho đám người run rẩy, còn chưa nói tới trong đó còn có kẻ là thật.

Sắc máu lóe lên, bụi đất cuồn cuộn, tiếng người gào thét, ma quỷ tru tréo.

Chiến trường khảo sát đã hoàn toàn đại loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK