Bây giờ Tân Nhiễm Tử đã dần tin lời lời Thanh Lâm.
“Cậu là Bạch Vũ à?” Ông hỏi.
“Vâng, đệ tử Bạch Vũ, tham kiến sư tôn.” Ninh Dạ nói.
Không ngờ Tân Nhiễm Tử lại lắc đầu: “Câu này của cậu có phần không thật, đây không phải tên thật của cậu.”
Ninh Dạ ngạc nhiên, y biết người trong giới tu tiên có nhiều bản lĩnh kỳ lạ nhưng không ngờ còn phát hiện cả chuyện này. Y ngây ra một chút rồi nói: “Trước đây đệ tử có tên tuổi khác, nhưng chuyện trước kia đã là quá khứ, cái tên Bạch Vũ tuy được lấy sau này nhưng lại là cái tên duy nhất mà đệ tử sử dụng ở đây, tính ra thì không hoàn toàn là giả.”
Tân Nhiễm Tử gật đầu: “Đây là lời nói thật. Đúng là lai lịch của cậu có chỗ quỷ dị, ta cũng không nhìn thấu được. Nhưng cũng không phải là lạ, dù sao cậu cũng do nó mang tới...”
Tân Nhiễm Tử nói xong đã giơ tay ra, ấn một cái về phía Ninh Dạ.
Thân thể Ninh Dạ run lên, trong cơ thể đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, sau đó một vật đã xuất hiện từ trong cơ thể Ninh Dạ.
Đây rõ ràng là một ngôi điện cổ với kích thước mô hình, dáng vẻ cổ kính, có điều tuy dáng vẻ của nó rất rách nát nhưng vẫn ẩn chứa hào quang, lấp lánh ánh sáng thần bí vô tận, vừa nhìn là biết không phải vật phàm.
Tân Nhiễm Tử kích động hẳn lên: “Thiên Cơ điện... quả nhiên là Thiên Cơ điện...”
Cho dù đã biết từ trước nhưng thời khắc này gặp lại Thiên Cơ điện, Tân Nhiễm Tử vẫn khó nén nổi nỗi kích động trong lòng.
Năm xưa Thiên Cơ môn từng là tiên môn thượng cổ, thời hưng thịnh đỉnh điểm uy danh của môn phái chấn động thiên hạ, vạn tiên thần phục.
Nhưng cực thịnh sẽ dẫn tới suy, để củng cố địa vị, theo đuổi thiên đạo, sáng tạo huy hoàng xưa nay chưa từng có, Thiên Cơ môn kiên quyết dốc toàn bộ lực lượng của một thế giới chế tạo Thiên Cơ Thần Điện. Nhưng ngay khi Thiên Cơ điện sắp hoàn thành lại bị vạn tiên vây đánh, Thiên Cơ điện cũng bị tàn phá, biến mất trong trận chiến lần này, không còn tung tích.
Để tái hiện vinh quang của Thiên Cơ môn, các đời chưởng môn vẫn luôn cố gắng tìm lại Thiên Cơ điện.
Không ngờ hôm nay, rốt cuộc Tân Nhiễm Tử đã được thấy nó.
Tân Nhiễm Tử thử nắm lấy Thiên Cơ điện nhưng nó lại chẳng hề lay động, chỉ lơ lửng bên cạnh Ninh Dạ.
Ninh Dạ cúi đầu này: “Vật này đã nhận đệ tử làm chủ...”
Lúc y nói câu này, tâm trạng thấp thỏm, lo sợ, bất an, có thể nói là lần mạo hiểm nhất trong cả cuộc đời.
Tân Nhiễm Tử nhìn ra suy nghĩ trong lòng y: “Cậu đang lo lắng, sợ ta giết cậu rồi cướp lấy bảo vật?”
Ninh Dạ cắn răng, trực tiếp trả lời: “Vâng.”
Tân Nhiễm Tử cười hỏi: “Nếu đã thế, vì sao lúc trước lại lựa chọn như vậy?”
“Vì đệ tử lựa chọn tin tưởng nhân cách của sư phụ, sư huynh.” Ninh Dạ trả lời.
“Tiên lộ vô tình, tùy tiện tin tưởng một người, chỉ chứng minh là cậu ngu ngốc.”
“Vì vậy để tử không tùy tiện tin tưởng mà bỏ thời gian một năm ra để tìm hiểu.”
“Thời gian một năm vẫn quá ngắn.”
“Đệ tử cũng muốn bỏ thời gian lâu hơn, khổ nỗi thiên ý khó dò, tạo hóa trêu ngươi.”
“Có thể là, ông trời không đợi được quá lâu, cũng có thể là ông trời muốn xem thử lựa chọn của cậu...” Tân Nhiễm Tử nói đầy ẩn ý.
————————————————
Lần đầu tiên Thanh Lâm và Ninh Dạ gặp nhau là một năm trước.
Ngày hôm đó, Thanh Lâm đang thúc ngựa phi nhanh, gió mát phất qua trước mặt, khiến máu nóng đang sôi trào trong lòng nguội bớt.
Máu nóng này là chút dư vị sau khi hắn vừa tiêu diệt mười tám tên tội phạm của Vân Thủy trại, trong lòng đang thấy hào hùng, lại chứng kiến trong một gian đình nhỏ ven đường có một tiều phu đang uống rượu.
Chỉ liếc mắt nhìn tiều phu kia một cái, Thanh Lâm đã cảm thấy người này bất phàm.
Tuy y mặc áo vải gai thô kệch nhưng quần áo được giữ rất sạch, điểm kỳ lạ nhất là mái tóc cắt ngắn, trông giống một hòa thượng nhưng lại không kiêng rượu thịt.
Y nướng một con thỏ trên giá, tay cầm bình rượu.
Hương rượu tỏa ra, đậm đà ngất ngây.
Mùi thơm vào mũi, Thanh Lâm không khỏi bật thốt lên: “Rượu ngon.”
Tiều phu kia bèn nhìn hắn: “Hóa ra là người hiểu rượu. Hiếm khi gặp được bạn rượu, chằng bằng qua đây uống một chén đi.”
Thanh Lâm nghe hắn nói vậy bèn xuống ngựa, tiện tay vung lên, con ngựa kia đã hóa thành một chú ngựa gỗ nho nhỏ, hạ xuống lòng bàn tay hắn.
Thanh Lâm cất con ngựa gỗ đi, tiều phu kia chẳng cố kỵ gì, chỉ mở to đôi mắt sáng nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo, hoàn toàn không sợ hãi.
Thanh Lâm bèn hỏi: “Ngươi không sợ ta à?”
Tiều phu hỏi ngược lại: “Có gì phải sợ?”
“Ta là người tu tiên.”
Tiên đạo vô tình, tiên nhân chưa bao giờ là người lương thiện mà có đủ cả thiện cả ác.
Nhưng do tiên nhân vốn rất cường đại, không luật lệ nào giới hạn được, không cách nào trói buộc, cho nên tính cách càng bị phóng đại, hết sức kiêu ngạo.