Cái đầu nho nhỏ của Thiên Cơ nhăn lại: “Nhưng ta không tin vào bản thân mình.”
“Vậy thì tin vào chủ nhân của ngươi.”
“Ngươi có cách à?”
“Tạm thời còn chưa có.”
“. . .”
Thời gian cứ từ từ trôi qua.
Ninh Dạ vẫn đang suy nghĩ nhưng tâm trạng của Thiên Cơ đã càng lúc càng nôn nóng.
Nó không nhịn được nói: “Hay là chúng ta chạy đi?”
“Chạy?” Ninh Dạ nhìn nó, khẽ mỉm cười. Y cười là vì ít nhất Thiên Cơ nói với mình là ‘chúng ta chạy’, chứ không phải tự nó chạy.
Cuối cùng cũng coi là có chút nghĩa khí, tuy có lẽ phần nhiều là muốn nhờ mình yểm hộ.
Ninh Dạ lắc đầu: “Không, ta sẽ không chạy. Nếu chạy là thất bại triệt để. Có một số người thất bại có lẽ còn cơ hội làm lại từ đầu nhưng ta thì không. Ta không thể thua, cũng không thua nổi.”
Nói đến đây, Ninh Dạ như nghĩ ra điều gì, ánh mắt lóe sáng.
Y nói: “Thiên Cơ, vừa rồi ngươi nói phải làm gì?”
“Ám sát Lạc Cầu Chân lần nữa.” Thiên Cơ nói. Nhưng chính nó cũng hiểu suy nghĩ này quá vô lý, vì vậy lắc đầu: “Không thể nào.”
Không ngờ Ninh Dạ lại gật đầu: “Thật sự không còn cách nào nữa thì đành làm vậy.”
“Hả?” Thiên Cơ ngơ ngác: “Làm được sao?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Một kế hoạch thật sự hoàn hảo không ở chỗ tỷ lệ thành công lớn đến đâu mà ở chỗ bất luận thành công hay thất bại đều phát huy được tác dụng. Trước đây cách hành xử của ta vẫn bị thù hận che mờ tâm trí, bây giờ ta đã hiểu ra. Ha ha, đúng là chuyện này phải cảm ơn Lạc Cầu Chân, một đối thủ tốt mới giúp bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.”
Thiên Cơ nghe mà chẳng hiểu Ninh Dạ đang nói cái gì, ngơ ngác hỏi tiếp: “Rốt cuộc ngươi đang nói gì?”
Ninh Dạ đã đáp: “Thiên Cơ, ngươi có biết vụ án thế nào là khó phá nhất không?”
Thiên Cơ bật thốt lên: “Kế hoạch chu đáo không kẽ hở, hành động cực kỳ hoàn hảo?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Không, là vụ án đã phá được.”
“Vụ án đã phá được?” Thiên Cơ hoàn toàn không hiểu.
Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Có hơi tiếc nuối nhưng chỉ có nước tráng sĩ chặt tay.”
Dưới gốc cây cao tuổi sau núi, Vương Sâm tới đúng như giao hẹn.
Nhìn thấy Ninh Dạ, Vương Sâm hỏi thẳng: “Chuyện Thanh Mộc điện là do ngươi làm à?”
Ninh Dạ không phủ nhận: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
“Giường cổ linh tộc của Thanh Mộc Lão Tổ nằm ở Hiên Vũ các.” Vương Sâm nói thẳng.
Ninh Dạ nhún vai: “Bây giờ nó vẫn đang ở đó.”
Giường to quá, tuy Ninh Dạ nhận được Tu Di ốc nhưng dẫu sao cũng không kịp trộm đi.
Vương Sâm lắc đầu: “Mục tiêu của ngươi không phải giường cổ linh tộc, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?”
“Ngươi không cần biết chuyện này.”
“vậy ngươi tới tìm ta làm gì? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ban ngày ngươi vừa gây ra chuyện lớn như vậy, bây giờ trong môn phái chỗ nào cũng thần hồn nát thần tính, tất cả mọi nơi đều cực kỳ căng thẳng, gặp mặt lúc này quá nguy hiểm.”
Ninh Dạ nói thẳng: “Ta gặp phiền toái.”
“Phiền toái gì?”
“Lạc Cầu Chân chưa chết.”
Cái gì?
Vương Sâm ngây dại.
Vương Sâm cũng cực kỳ căm ghét tên Lạc Cầu Chân phiền toái này, nhất là Vương Sâm còn biết mình cũng là đối tượng tình nghi của hắn.
Cho dù chuyện trúng độc hãm hại khiến Lạc Cầu Chân buông bỏ lòng nghi ngờ đối với hắn, thế nhưng Vương Sâm biết thật ra Lạc Cầu Chân vẫn luôn chú ý tới hắn, tìm kiếm sơ hở của hắn. Chỉ có điều bây giờ hắn là người có sư môn, Lạc Cầu Chân sẽ không dễ dàng động tới hắn lần nữa.
Vương Sâm có thể hiểu vì sao Ninh Dạ giết Lạc Cầu Chân nhưng hắn còn chưa ý thức được chuyện Lạc Cầu Chân không chết gây phiền toái lớn đến mức nào cho Ninh Dạ.
Thế nhưng Ninh Dạ biết, vì vậy y nói thẳng: “Tìm ngươi là để nói với ngươi, ta đã làm quá nhiều chuyện, cũng để lại không ít manh mối, sớm muộn gì Lạc Cầu Chân cũng tìm tới đầu ta. Nếu muốn giải quyết vấn đề này, chỉ có một cách.”
“Cách gì?” Vương Sâm vô thức trả lời, nhưng nhìn bóng đen mông lung kia, cảm giác bất an trong lòng Vương Sâm lại nảy sinh: “Ngươi...”
Quả nhiên, Ninh Dạ đã nói: “Ngươi gánh tội thay.”
————————————————
Dưới cây cổ thụ.
Vương Sâm nhìn Ninh Dạ, không thể tin nổi.
Hắn bị Ninh Dạ chọc giận tới mức cười lớn: “Ngươi nói cái gì? Bảo ta gánh tội cho ngươi? Ngươi nghĩ mình là ai?”
Ninh Dạ trả lời: “Nếu ta bị tóm, ngươi cũng sẽ bại lộ.”
Vương Sâm lập tức nghẹn lời.
Mẹ nó!
Quả nhiên bị người khác nắm quyền chủ động cực kỳ khó chịu.
Ninh Dạ nói: “Ta là kẻ địch của Hắc Bạch thần cung, là kẻ thù không đội trời chung với Hắc Bạch thần cung, ta ở lại đây sẽ làm được nhiều chuyện hơn ngươi. Ngươi bảo vệ ta là giúp một đại ân với Mộc Khôi tông, cho dù Mộc Khôi tông biết cũng sẽ ủng hộ ngươi làm như vậy.”
Vương Sâm nổi giận cười gằn: “Vậy ta thì sao? Ta phải chịu chết à?”
“Ngươi sẽ không chết, ngươi chỉ bại lộ thân phận, nhưng trước khi bại lộ ngươi đã rời khỏi Cửu Cung sơn, chạy trốn mất dạng.”
“Hắc Bạch thần cung sẽ truy sát ta.”