• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sư tỷ Lăng Vô Duyệt là truyền nhân Thất Sát Thiên Đao chính tông, tu vi cảnh giới Hoa Luân, đã tu luyện được Sát Tâm đao, Sát Thân đao và Sát Khí đao, bây giờ đang cố gắng nắm giữ Sát Thế đao.

Lăng Vô Duyệt người cũng như tên, nghiêm túc thận trọng, tính tình thẳng thắn, có thể dùng tay giải quyết thì tuyệt đối không dùng miệng.

Lại thêm Ninh Dạ luôn cố gắng giữ khoảng cách với người khác, trong lòng lại có suy nghĩ bất đồng, không thích nói cười, cho nên ba đệ tử dưới trướng Trương Liệt Cuồng đều có gương mặt cứng đờ. Lại thêm Trương Liệt Cuồng cũng là người nói năng thận trọng, bốn người mà ngồi cùng một chỗ thì khéo đến ba ngày cũng chẳng có một tiếng cười.

Lúc này thấy Úc Thần Quang, Ninh Dạ thu đao chắp tay: “Xin chào sư huynh.”

“Ừ.” Úc Thần Quang nói: “Tâm pháp cơ sở đã tu luyện tới tầng thứ mấy rồi?”

Ninh Dạ trả lời: “Vẫn đang trong tầng thứ nhất, sợ là phải một thời gian nữa mới bước lên tầng thứ hai. Nhưng pháp lực của sư đệ đã có thể ngưng dịch.”

Nói xong Ninh Dạ giơ ngón tay, chỉ thấy một điểm sáng lóng lánh hiện elen trên đầu ngón tay y.

Tụ khí thành dịch là tiêu chuẩn cơ bản của tiên pháp, môn phái khác nhau, biểu hiện của ngưng khí thành dịch cũng bất động.

Hắc Bạch thần cung chú trọng đạo âm dương, vì vậy Ninh Dạ ngưng khí thành dịch thể hiện qua hai màu đen trắng, một giọt linh dịch nho nhỏ nhưng thể hiện âm dương xoay chuyển, mang theo chân lý của đại đạo.

Nếu là linh dịch do tâm pháp Thiên Cơ môn ngưng tụ sẽ là một quầng sáng hỗn độn, bên trong ẩn chứa ngàn vạn tạo hóa, nhưng khó mà suy tính được.

Hình thái rõ ràng như vậy, đương nhiên chỉ nhìn là biết tu vi lai lịch, chẳng trách Ninh Dạ phải tán công.

Thấy Ninh Dạ đã có thể ngưng khí thành dịch, Úc Thần Quang hơi ngạc nhiên: “Sao không nói sớm? Chẳng phải đã bảo đệ từ trước rồi à, khi nhập môn có thể chọn tu luyện một môn pháp thuật của thần cung mà?”

Dựa theo quy định của các đại tiên môn, đệ tử nhập môn bình thường có hai cách truyền pháp, một là truyền thừa của sư phụ, hai là truyền thừa của môn phái.

Đệ tử ngoại môn không có truyền thừa, chỉ có thể dựa theo trình tự tiểu chuẩn, ở Tàng Tượng cảnh sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, mỗi lần được chọn tu luyện một môn pháp thuật.

Đệ tử có sư thừa thì ngoài trình tự tiêu chuẩn này ra còn được học thêm công pháp của sư phụ, học được bao nhiêu phải xem sư phụ.

Có hạn chế này không phải vì hẹp hòi mà là trong mắt tiên môn bất luận lý lịch bối phận ra sao, cấp bậc Tàng Tượng cảnh chỉ là học đồ. Trong thời gian này học tập nhiều pháp thuật cũng chẳng có ý nghĩa gì, những pháp thuật nhỏ lẻ trong thời kỳ đầu chỉ làm lãng phí thời gian, chỉ có tu vi mới là căn bản.

Còn đệ tử có sư môn thường có thêm chút tài nguyên, có thể học thêm một ít.

Sức người chỉ có hạn, pháp thuật lại vô cùng vô tận, cho dù là nhân vật ngang hàng với Nhạc Tâm Thiện cũng không thể biết hết pháp thuật thần thông trong một đại môn phái, vì vậy bí pháp truyền thừa của Hắc Bạch thần cung cũng là một cách bô sung cho đệ tử trong sư môn.

Lúc này nghe Úc Thần Quang nói vậy, Ninh Dạ trả lời: “Sư huynh, trước đây sư đệ cảm thấy tu vi chưa đủ nên không vội lựa chọn tu luyện, nhưng đến giờ cũng đã tạm đủ.”

“Ồ? Nghe ngươi nói vậy chắc đã quyết định? Không định hỏi sư phụ à?”

Ninh Dạ có ý muốn giữ khoảng cách với Trương Liệt Cuồng, y lắc đầu nói: “Đệ sợ sư phụ đưa ý kiến khác, đến lúc đó đệ lại không thể chọn thứ mình muốn, vì vậy...”

“Vì vậy đệ định tiền trảm hậu tấu?” Úc Thần Quang đã hiểu.

Ninh Dạ không nói lời nào.

Ánh mắt Úc Thần Quang nhìn y đầy kỳ quái: “Đệ không sợ làm vậy sẽ khiến sư phụ không vui?”

Ninh Dạ đáp lời: “Lòng đệ cầu đại đạo, lòng của đệ cũng là đọa của đệ. Sư phụ khoan hồng độ lượng, chắc không so đo đâu.”

Sư phụ khoan hồng độ lượng?

Ha ha, ngươi có chắc mình đang nói tới sư phụ không?

Thất Sát Thiên Đao khi chiến đáo đúng là bá đạo, mạnh mẽ hùng hồn, nhưng không nghĩa là hắn rộng lượng.

Năm xưa trang chủ của Thủy Mặc sơn trang say rượu lỡ lời, chê trách Trương Liệt Cuồng vài câu, bị Trương Liệt Cuồng biết, một đêm bay cả ngàn dặm, dùng một thanh Tuyệt Diệt thiên đao giết sạch toàn bộ Thủy Mặc sơn trang. Còn có một lần Tuyệt Diệt thiên đao của Trương Liệt Cuồng bị tổn hại trong chiến đấu, phái người tới Liệt Khuyết môn đòi Toàn Cơ Ngọc sửa chữa. Toàn Cơ Ngọc là trọng bảo của Liệt Khuyết môn, đâu thể giao ra. Trương Liệt Cuồng vung đao tới cửa, không giết môn chủ, chỉ chém sạch già trẻ của Liệt Khuyết môn rồi cầm ngọc bỏ đi. Sau khi sửa xong Tuyệt Diệt thiên dao, hắn bèn chém kẻ làm tổn hại thiên đao của hắn thành mười bảy mười tám mảnh, lột da tróc thịt.

Lúc chiến đấu đúng là Trương Liệt Cuồng hết sức hào hùng, còn lòng dạ hắn lại chẳng liên quan tới chuyện này.

Nhưng Úc Thần Quang không kể cho y chuyện này, tình cảm giữa hắn và vị tiểu sư đệ này vốn không sâu đậm, hơn nữa một tiểu sư đệ được sư phụ yêu chiều quá mức cũng không phải chuyện hắn muốn. Tiểu sư đệ cậy tài nên kiêu ngạo? Đây là chuyện tốt.

Hắn gật đầu: “Nếu vậy đệ cứ đi đi.”

Nói đoạn ném cho Ninh Dạ một tấm lệnh bài rồi quay người đi khỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK