Dịch giả: BK
Edit: Tiểu Hy
Duyệt: Long Hoàng
Chính vì những lời bàn tán vô căn cứ này mà người trong cuộc càng thêm phần tổn thương!
Chúc Minh Lãng cũng là người trong cuộc, hắn là người hiểu rõ chuyện trong địa lao nhất. Địa lao kia không hề có bất kỳ thủ vệ nào, nhưng lại có một lực lượng kỳ lạ bao quanh, không phải ai cũng có thể tùy tiện tiến vào.
Mà Chúc Minh Lãng lại chính là người đầu tiên bị ném vào đấy. Có lẽ đại khái vì thể chất của hắn tốt hơn nhiều so với những lưu dân kia, cho nên có thể tỉnh lại sau khi uống cháo độc sớm nhất.
Đương nhiên vẫn còn có một vài minh chứng quan trọng khác khiến Chúc Minh Lãng biết mình chắc chắn đã cướp đi lần đầu tiên của Nữ Võ Thần, thậm chí lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ. . .
Chỉ là lời đồn ngày càng thái quá, rất nhiều kẻ căn bản không quan tâm đến chân tướng sự việc, chỉ cần đủ dơ bẩn, đủ thấp kém, bọn hắn sẽ chẳng ngần ngại đồn ầm lên.
Haiz, hết lần này đến lần khác, chính mình cũng bắt đầu miễn cưỡng nhận cái tội danh này rồi! Suốt ngày bị nói thành kẻ ăn mày này, tên lang thang nọ, mặc dù Lê Vân Tư có thể không để tâm đến vấn đề này, nhưng bản thân hắn khi nghe đến cũng có chút khó chịu.
Tuy vậy nhưng cũng không thể nóng vội được, hiện tại chờ Tiểu Bạch Khởi hóa rồng rồi tính sau.
Đi ra xá viện, Chúc Minh Lãng đi dọc theo bờ sông, tới mảnh rừng phong gần Phượng đê ở Ly Xuyên Châu.
Hiện tại vừa lúc giữa thu, thực vật đang trong thời kỳ rụng lá. Trên cành, từng phiến lá màu cam màu đỏ xếp chồng lên nhau dày đặc khiến người xem thấy vui mắt. Lá cây thường xuyên rụng xuống, vừa tạo khung cảnh lãng mạng vừa khiến mặt đất được tô lên màu đỏ cam nổi bật. Cả khu rừng tựa như chìm trong sắc màu đỏ cam rực rỡ.
Trên mặt sông, từng gợn sóng nước trong xanh lặng lẽ chảy xuôi, đến bờ kè thì bỗng nhiên đổ xuống tạo nên một mảng sương mù. Sương mù kia lơ lửng trong không trung, kết hợp với những tia nắng mặt trời, tạo thành một cầu vồng tuyệt đẹp.
Rừng phong, sông lặng, thác nước, sương trời, thiên nhiên nơi đây như vẽ nên một khung cảnh lãng mạn vô tận.
Vị trí Chúc Minh Lãng đứng rất gần thác nước, toàn bộ mỹ cảnh nơi đây đều thu hết vào tầm mắt của hắn.
“Ngươi muốn bơi lội cũng đừng bơi quá xa về phía đó, nơi đó là thác nước, không cẩn thận ngã xuống là xong đời rồi, nhớ chưa.” Chúc Minh Lãng cẩn thận dặn dò tiểu ngạc linh trên bả vai mình.
"Ô úc úc ~ ~ ~" tiểu ngạc linh há to miệng, thật thà kêu một tiếng, xem như đồng ý.
Đến một bên bờ sông chất đầy đá cuội, Chúc Minh Lãng thả tiểu ngạc linh xuống, nó lập tức đuổi đến bầy cá mú chỗ nước cạn, tốc độ nhanh đến kinh người, ngay cả Chúc Minh Lãng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của tiểu gia hỏa này vút qua.
“Thân thủ thật không tệ!”
Chúc Minh Lãng khá bất ngờ, tiểu ngạc linh này thực sự là một tay săn cá đỉnh cao, mới trong chốc lát liền lôi về ba bốn con cá mú, vừa béo vừa to, nướng lên chắc chắn sẽ trở thành mỹ vị.
Lát sau, Chúc Minh Lãng liền phát hiện tiểu ngạc linh căn bản không hề ăn cá mú, nó chỉ đơn thuần muốn dùng những con cá mú linh hoạt này để luyện tập.
Trong các loài cá sông, cá mú thuộc vào loại cực kỳ khó bắt, bọn chúng không chậm chạp như cá trắm cỏ, chúng thường bơi nhanh trên mặt sông phẳng lặng, đổi hướng đột ngột, có thể ẩn mình trong kẽ nứt của đá cuội dù địa hình có xấu đến đâu. . .
Làm một ấu linh thuộc chủng loại cá sấu, những con cá sấu bình thường sẽ chỉ nhìn chằm chằm lũ dê ngốc hươu đần. Đầu tiên, chúng ẩn núp trong ao bùn, sau đó tìm cơ hội làm thịt những sinh vật chậm chạp này. Loại cá sấu có thể bắt cá mú giống tiểu ngạc linh nhà hắn thực sự có rất ít.
Bắt cá mú một hồi, tiểu ngạc linh bắt đầu chán, nó cảm thấy không có tính khiêu chiến, nên bơi ra xa bờ hơn.
Chúc Minh Lãng vừa không để ý, tiểu ngạc linh đã đi vào chỗ sâu.
“Mau trở lại!”
Xung quanh thác nước là khu vực nguy hiểm, bên ngoài nhìn vào, mặt sông khá yên lặng, nhưng ở phía dưới lại tồn tại một dòng nước ngầm cực kỳ nguy hiểm, dòng ngầm này sẽ hung hăng cuốn mọi thứ đến gần xuống dưới đáy sông!
Tất nhiên tiểu ngạc linh không có kinh nghiệm sinh tồn gì, nó vốn muốn định nhờ sức nước từ dòng sông để rèn luyện tứ chi cũng như lực lượng thân thể, nên tiểu ngạc linh cố ý cách xa thác nước một chút, nhưng lại không biết cạnh thác nước vẫn tồn tại suối ngầm, cuối cùng lại bị dòng suối này cuốn vào!!
Tiểu ngạc linh lúc đầu còn có thể cố gắng vùng vẫy thân thể, quật mạnh đuôi, muốn ngược dòng trở về.
Nhưng rất nhanh, nó liền từ từ bị đẩy lại, vô luận nó dùng bao nhiêu sức lực cố gắng vùng vẫy lội ngược dòng, cuối cùng vẫn bị dòng nước kéo dần về phía thác nước.
Chúc Minh Lãng phát hiện tình huống không đúng, liền cởi đồ, trần truồng nhảy xuống sông, nhanh chóng bơi về phía tiểu ngạc linh.
“Cố lên!”
Hắn nhanh chóng cảm nhận được lực cản của dòng sông, mà dưới eo lại như có thứ gì đó cuốn vào, muốn túm mình về hướng nhất định!
Không được phép hoảng loạn, cũng không được gấp, phải giữ thể lực.
Chúc Minh Lãng bơi chậm lại, từng chút từng chút tiếp cận tiểu ngạc linh.
Rốt cục Chúc Minh Lãng cũng đến bên cạnh tiểu ngạc linh, hắn vội vàng để tiểu ngạc linh leo lên người mình.
Tiểu ngạc linh bị sức mạnh của thiên nhiên dọa đến hồn bay phách lạc, nó bò lên ôm đầu Chúc Minh Lãng, ngơ ngác tựa như nai con sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, móng vuốt nhỏ cào loạn.
"Long long long ù ù ~~~~~~~~~~ "
Phía sau, tiếng dòng nước xiết lại ngày càng gần, Chúc Minh Lãng biết mình vẫn đang bị dòng nước này cuốn đi, dù hắn đã cách thác nước cả trăm mét, nhưng muốn thoát hẳn khỏi ảnh hưởng của dòng nước ngầm này cũng không dễ.
Chúc Minh Lãng duy trì tốc độ bơi đều đều, muốn tạm cân bằng với tốc độ chảy của dòng nước.
Nhưng cơ thể hắn vẫn bị cuốn dần xuống dưới, thể lực nhanh chóng suy giảm, hắn cố hết sức cũng chỉ khiến bản thân không bị dễ dàng cuốn đi như bèo trôi.
“Soạt!!!”
Nước sông bất ngờ đập vào mặt đúng lúc hắn cố ngoi lên lấy hơi, nhất thời, cả người bị cuốn về sau.
Chìm trong nước một lúc, Chúc Minh Lãng lại ngoi lên, quay mặt lại đã thấy mình chỉ cách thác lớn khoảng bốn mươi mét. Hắn nhận ra tốc độ của mình không thể nào thoát được khỏi dòng chảy đáng sợ này!
“Lần sau đừng nghịch như thế nữa.”
Chúc Minh Lãng một tay nắm lấy đầu tiểu ngạc linh, hai chân nhanh chóng đạp một cái, nhân lúc nửa người đang ngoi lên liền vận lực ném tiểu ngạc linh ra khỏi dòng chảy.
"Ùng ục ục! ! ! !"
Một giây sau, nước sông mãnh liệt giống mấy loài yêu quái miệng rộng, đem toàn bộ thân thể Chúc Minh Lãng nuốt vào, kéo về chỗ bờ, tiếng vang ầm ầm từ thác nước rơi vào tai hắn càng ngày càng lớn.
. . . . .
Bên bờ sông, một con cá sấu nhỏ đen như mực không ngừng đảo quanh bờ, mấy lần muốn bơi ra xa nhưng chẳng được mấy hơi thì lại bị tạt về.
"Ô úc úc ~~~~ "
"Ô úc úc ~~~~~~~ "
Nó không ngừng phát ra tiếng kêu, tựa như là đang cầu cứu người xung quanh, lại như là đang khóc, như một hài tử bị lạc không gặp được phụ mẫu.
Xung quanh chỉ có tiếng gió sàn sạt thổi qua lá phong, không có ai đi ngang qua nơi đây, tiểu ngạc linh không cầu cứu được ai.
Cuối cùng nó liều mình nhảy ùm xuống sông, làn da đen sì của nó vừa chạm vào dòng nước liền từ từ nứt ra, trên trán cũng có thứ gì đó nhô lên, từng chút từng chút trồi ra ngoài. . .
Máu tươi hòa vào dòng sông, nhanh chóng lan ra xa, làm cả một đoạn sông gần đó đều nhuộm màu đỏ, làn da đen như mực của tiểu ngạc linh đang không ngừng tróc ra.
Nó bơi theo về phía thác nước, giờ phút này thân hình của tiểu ngạc linh lớn lên rất nhiều, tứ chi cùng cái đuôi như được bồi thêm sức mạnh, tốc độ càng lúc càng nhanh.
. . . . .
Dưới Phượng đê là một cái đầm nước khá lớn, Chúc Minh Lãng cảm thấy đầu óc quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, ngay sau đó là một màu đen kịt và ẩm ướt đập vào mắt, hắn giống như đang bị thứ gì đó ngậm lấy.
Chờ Chúc Minh Lãng tỉnh táo lại, hắn phát hiện mình quả thật đang ngồi bên miệng một sinh vật khổng lồ, là một đầu Bộc Bố Giao Long!!
Vảy màu lam, râu dài dài, không có sừng rồng nhưng thân thể rất dài, tựa như một đầu đại mãng ngàn năm.
Giao Long này oai hùng tuấn mỹ, cho dù khung cảnh xung quanh là thác nước, sóng dữ bành trướng rộng lớn cũng không thể lấn át được khí phách của con Giao Long này!
May mắn Bộc Bố Giao Long này không có ác ý với Chúc Minh Lãng, nó nhẹ nhàng vớt hắn lên, đặt cạnh một tảng đá lớn.
Chúc Minh Lãng nằm ngửa trên tảng đá lớn, nhìn xuống thác nước cuồn cuộn, lại nhìn qua giao long khổng lồ đứng sừng sững như lầu các nguy nga kia.
Thác nước đổ ầm ầm cực mạnh lên thân thể của nó, nước vẩy tung tóe, nhưng thân thể của nó lại không hề nhúc nhích chút nào. Có thể nhìn ra được, ở dưới thác nước, con giao long này chính là một đầu Xuyên Long chân chính!!
“Thân thể tóc da đều là do cha mẹ ban tặng, làm sao có thể tự sát?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Hiểu lầm to rồi.
Tự sát thì tìm một cái dây thừng treo trong rừng cây kia không phải được rồi sao, còn đến chơi chỗ thác nước kinh khủng này làm gì?
Chúc Minh Lãng nhìn lại, thấy trên đầu Bộc Bố Giao Long có một vị nữ tử xinh đẹp đứng đó.
Mái tóc dài của nàng tung bay trong gió, lông mày đẹp như họa, nàng đẹp như tiên tử giữa rừng hoa, như long nữ trong truyền thuyết, khắp người tràn ngập một cỗ linh tính đặc biệt!
"Khụ khụ. . ." Chúc Minh Lãng phun ra một ngụm nước sặc, vẻ mặt vô tội giải thích, "Không phải tự sát, đây là ngoài ý muốn."
Dưới thác nước linh mỹ, nữ tử từ trên đầu Giao Long bay xuống dưới, đứng bên cạnh Chúc Minh Lãng toàn thân ướt nhẹp.
Mà giao long vốn đang cúi đầu theo nữ tử, bỗng như nhận ra điều gì, nó liền vươn người bay lên, đồng thời há miệng đớp một thứ gì đó cũng sắp bị thác nước cuốn xuống.
Thứ giao long đang ngậm là một sinh vật đen sì, cũng không biết là con gì, dài khoảng một mét. . .
Giao long cũng đặt sinh vật kia lên một tảng đá lớn trên bờ.
Nữ tử xinh đẹp thoáng nhìn qua tiểu ngạc linh đen sì, mở miệng hỏi: “Đây là ấu linh của ngươi sao?”
Chúc Minh Lãng quay đầu lại nhìn, hắn phát hiện một tiểu ngạc linh đen thui, thân thể dài tới một mét, mà trên đầu lại có một cái sừng, hắn định lắc đầu thì lại cảm nhận được một tia dao động linh hồn. . .
Thật đúng là Tiểu Hắc rồi!
Mới xa nhau một lúc, Tiểu Hắc vậy mà đã hoàn toàn thay đổi!
Làn da mềm mại đen thui trên người nó trông có vẻ cứng rắn hơn, chân sau biến lớn, rắn chắc hơn rất nhiều, chân trước còn mọc lên móng vuốt, trông có chút sắc bén.
Điều khác biệt lớn nhất, chính là trên cái trán đen bóng loáng của nó giờ đã nhô lên một chiếc sừng!
Chính là vị trí lúc trước hắn phát hiện có sừng ẩn, nhanh như vậy đã hoàn toàn mọc ra!
Suy đoán của mình không hề sai, tiểu ngạc thực sự có sừng.
Rõ ràng là một đầu ấu long đang trong thời kỳ tiến hóa nha! !
“Tiểu Hắc à, mày tiến giai rồi ! ! !”
Chúc Minh Lãng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
"Ô úc úc ~~~~~~~~~~~ "
Tiểu Ngạc Long biến dài một mét vừa trông thấy Chúc Minh Lãng, lập tức nhào tới, đầu lưỡi to lớn không ngừng liếm liếm mặt hắn, kích động đến mức thiếu chút nữa liền làm hắn lại rơi xuống sông.
Có lẽ chính Tiểu Hắc cũng không nhận thức được mình đã tiến hóa, lúc trên bờ nó hoàn toàn chỉ muốn cứu Chúc Minh Lãng về, phát hiện hắn bị nước cuốn đi liền lập tức nhảy xuống đuổi theo hắn.
"Được rồi, ta không sao, ta không sao, nhưng mà coi như ngươi trở nên rắn chắc đi nữa cũng không thể nhảy theo ta như thế, xém chút liền sẽ rơi vào cảnh thịt nát xương tan." Chúc Minh Lãng hai cánh tay bưng lấy chiếc đầu to xù xì của gia hỏa này.
“Nói như ngươi nhảy xuống thì không bị thịt nát xương tan vậy, ngươi làm thế là vì muốn cứu ấu linh nhà ngươi à?” Nữ tử chủ nhân của giao long hỏi.
. . .