Dịch giả: Thanh Thanh
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
"Ăn một mình con này có khi đã bằng với bảy con kia rồi!" Chúc Minh Lãng mừng rỡ, quả thật tên Hồng Hào đó không có lừa mình, đi săn ở đây thu hoạch rất khá!
Chúc Minh Lãng đã xác định được con mồi của mình, hắn định gọi Hắc Thương Bạo Long đang ở đằng sau lại đây, thì đột nhiên có một cơn gió lớn kéo tới, cây liễu sam bị gió thổi lắc lư, rất nhiều quả liễu sam rơi xuống đất như mưa đá.
Lợn rừng đen có thân hình đồ sồ kia lập tức cảnh giác, nó xoay đầu tìm kiếm, tìm nơi phát ra cơn gió quái lạ này.
Đột nhiên, có một bóng trắng lớn lao về phía lợn rừng đen với tốc độ rất nhanh, Chúc Minh Lãng chỉ cảm thấy khu rừng trước mắt đang rung chuyển.
"Éc éc! ! ! !"
Lợn rừng đen phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó liền nhìn thấy bóng trắng kia đang nhanh chóng vác nó bay lên không trung, trong lúc nâng lợn rừng đen lên cao liền trực tiếp cắn vào phần cổ của nó!
Lợn rừng đen bị cắn nát động mạch chủ, máu phun ra tựa như suối, mà sinh vật có lông trắng kia đang há miệng ra hứng, nó bắt đầu uống hết máu của lợn rừng đen đang chảy ra. . .
Trong rừng sam, yêu vật có lông trắng nâng lợn rừng đen lên cao, con lợn rừng đang giãy giụa mãnh liệt, mà nó càng giãy giụa thì máu của nó càng chảy ra nhiều hơn, hơn nữa con yêu vật có lông trắng đó càng uống càng vui vẻ!
Chưa đến vài phút, máu của lợn rừng đen gần như không còn lại bao nhiêu, sau đó con yêu vật có lông trắng kia liền tùy tiện ném con lợn rừng đen mập ú xuống đất, nó chẳng hứng thú với thịt lợn chút nào.
Lợn rừng đen vẫn chưa chết, tứ chi run rẩy, nó đang cố lay động, nó vẫn còn có ý định chạy trốn, nhưng sinh mệnh của nó đã đi đến bước cuối cùng.
"Ẩm Huyết Mao Thú!!" Chúc Minh Lãng nhận ra con vật này, trên mặt hắn càng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mình cứ trốn ở nơi này chờ Ẩm Huyết Mao Thú rời đi, sau đó lại gọi Đại Hắc Nha đến ăn thịt con lợn rừng kia, như vậy có phải là không được khí phách lắm không nhỉ?
Ngay lúc Chúc Minh Lãng đang suy nghĩ phải làm gì, thì Ẩm Huyết Mao Thú nhuộm đầy màu đỏ kia chợt quay đầu lại, một gương mặt lợn đang nhe răng về phía cây liễu sam nơi Chúc Minh Lãng đang đứng.
Chúc Minh Lãng đang ẩn núp ở phía sau cây, dù không đối mặt với nhau, nhưng hắn có thể cảm giác được con Ẩm Huyết Mao Thú này đang nhìn mình chằm chằm.
Nó ngửi được khí tức của mình.
Nó biết mình đang trốn ở phía sau cây!
Khứu giác này thật nhạy bén, Ẩm Huyết Mao Thú là một con yêu vật chân chính, sợ là một vài con á long đều sẽ trở thành thức ăn của nó! (Á Long hoặc là bán Long, có huyết mạch Long tộc nhưng không phải rồng chân chính.)
"Hú! ! ! ! !"
Hình như Ẩm Huyết Mao Thú không thích bị người ta nhòm ngó, nó lao về phía Chúc Minh Lãng đang đứng.
Nó không thèm tránh né những cây liễu sam đang chắn trước mặt nó, gia hỏa này lao tới vô cùng ngang ngược, những cây liễu sam chặn trên lối đi đều bị húc ngã, nhưng cơ thể nó lại rắn chắc như đá không hề bị thương.
Chúc Minh Lãng liền lui về sau, hắn định chạy quanh những cây liễu sam này để lẩn trốn, nhưng sau đó hắn phát hiện con cuồng thú ở phía sau này rất hung hãn, hắn liền dứt khoát chạy theo đường thẳng.
"Hắc Nha, câu được con cá lớn đây rồi." Chúc Minh Lãng hô lớn tiếng.
Nghe được mệnh lệnh, trong nháy mắt Hắc Thương Bạo Long phóng ra dã tính của mình, cơ thể nó vốn bò sát dưới đất bỗng dưng chợt đứng lên, cơ thể rồng cường tráng với lớp da màu đen lập tức trở nên cao chót vót, ngang với ngọn của một cây sam trưởng thành!
"Ầm ầm ầm! ! ! ! !"
Hắc Thương Bạo Long phát ra khí thế rất lớn, Ẩm Huyết Mao Thú đâu ngờ rằng trong khu rừng này lại có một con bạo long hung dữ đang chờ nó, nó vẫn thản nhiên đuổi theo Chúc Minh Lãng mà không hề có chút cố kỵ nào, cũng đồng nghĩa với việc nó sắp phải đối mặt với Hắc Thương Bạo Long!
Có điều Ẩm Huyết Mao Thú này cũng không phải là con vật bình thường, nó quơ hai cánh tay vô cùng to lớn, nắm đấm đó có thể so với đại chùy trong xưởng rèn, nó đánh về phía đầu của Hắc Thương Bạo Long.
"Trọng giác!"
Chúc Minh Lãng nhìn thấy phản ứng của Ẩm Huyết Mao Thú, hắn liền lập tức ra lệnh cho Hắc Thương Bạo Long thay đổi cách tấn công.
Lúc đầu Hắc Thương Bạo Long muốn lao tới cắn trả, nhưng sau khi nó nghe được âm thanh của Chúc Minh Lãng, thì liền lập tức cúi đầu xuống, đem cái Long Giác đồ sồ của mình húc về phía trước!
"Ầm! ! ! ! !"
Va chạm vào sừng cứng, không gì có thể ngăn cản được!
Sau đó liền nhìn thấy Ẩm Huyết Mao Thú cường tráng bị Hắc Thương Bạo Long đụng bay ra ngoài, làm ngã liên tiếp bốn năm cây sam lớn mới miễn cưỡng ngừng lại được.
Mà cánh tay của Ẩm Huyết Mao Thú, cũng suýt nữa đã bị sừng của Hắc Thương Bạo Long đâm gãy, có thể nhìn ra được nó rất khó khăn khi nhấc hai cánh tay lên lần nữa!
"Đừng cho nó đứng dậy." Chúc Minh Lãng nói.
Hắn đã thấy được tốc độ của Ẩm Huyết Mao Thú, tốc độ nó lao tới như là một cơn gió lốc trắng xóa vậy, thật vất vả mới tìm được một con lợn rừng đen, vậy mà lại bị yêu thú này đoạt mất, Chúc Minh Lãng không có ý định cho nó chạy trốn.
Thế nhưng Hắc Thương Bạo Long chính là một con cổ long chân chính, nó có được kỹ năng chiến đấu của cổ long, điều này giúp nó có bản chất khác với những yêu thú khác.
Chỉ thấy Hắc Thương Bạo Long đứng yên tại chỗ, thân thể hơi đứng thẳng, nó từ từ há miệng lộ ra hàm răng cá sấu màu đen, há miệng lớn đến mức dường như có thể nuốt sống con lợn rừng đen lúc nãy. . .
"Úc hống hống hống…! ! !"
Một luồng sóng vô cùng mạnh mẽ được phóng ra từ cổ họng của Hắc Thương Bạo Long, lúc này trên mặt đất và những quả sam rơi đầy trên mặt đất bị vỡ nát, từng đường vết nứt vô cùng đáng sợ đó khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, đồng thời nó nhanh chóng lan về phía Ẩm Huyết Mao Thú còn đang choáng váng kia! !
Rầm rầm!
Rõ ràng chỉ là tiếng rống, nhưng không khí và mặt đất xung quanh lại tựa như bị một cái Long Trảo càn quét qua, Ẩm Huyết Mao Thú còn chưa kịp phản ứng gì, thì chợt có một làn sóng âm lướt tới, cơ thể cứng rắn như đá của nó lập tức bị xé ra thật nhiều vết rách! !
Từng vết nứt xuất hiện trên cơ thể Ẩm Huyết Mao Thú, trông nó như những vết nứt trên mặt đất, rõ ràng Ẩm Huyết Mao Thú cách Hắc Thương Bạo Long ở một khoảng cách nhất định, nhưng lại tựa như bị móng vuốt của Hắc Thương Bạo Long cào xé, toàn thân máu thịt lẩn lộn, xương cốt trước lồng ngực cũng lộ ra ngoài. . .
Không chỉ có Ẩm Huyết Mao Thú, mà những cây sam ở xung quanh nó, toàn bộ đều bị tàn phá vô cùng nghiêm trọng.
Đất đai, cây cối, Ẩm Huyết Mao Thú, không có cái nào là hoàn chỉnh cả, uy lực của tiếng rống này cũng khiến Chúc Minh Lãng giật mình mở to đôi mắt!
Đại Hắc Nha hung mãnh thật! !
Ẩm Huyết Mao Thú lại bị thương nặng, lúc này nó muốn dùng hết toàn bộ sức lực để chạy trốn thì cũng là chuyện vô cùng khó khăn, lan da và cơ bắp trên người nó đã rách toác ra vô cùng nghiêm trọng, thật vất vả mới có thể đứng lên được, nhưng lúc bước đi lại không thể giữ được thăng bằng.
"Giết nó đi, rồi lấy hồn châu." Chúc Minh Lãng nói với Hắc Nha.
Lúc này Đại Hắc Nha không cần phải nóng vội nữa, nó bước dài về phía Ẩm Huyết Mao Thú đang bước đi khập khiễng này.
Khả năng cắn xé con mồi của Thương Long vốn dĩ đã vượt trội hơn so với cự ngạc thời tiền sử, Đại Hắc Nha há miệng ra, trực tiếp cắn đứt cổ của Ẩm Huyết Mao Thú!
Ẩm Huyết Mao Thú không còn khả năng vùng vẫy, ngay khi răng màu đen cắn xuyên qua cổ của nó, một con Ẩm Huyết Mao Thú vô cùng nóng nãy giờ đây chẳng khác gì một con thỏ rừng sắp chết.
Ẩm Huyết Mao Thú đạp chân mấy cái, rồi mới chết đi.
Đại Hắc Nha không hề có chút hứng thú nào với thịt của Ấm Huyết Mao Thú, nó ngậm lấy thi thể của Ẩm Huyết Mao Thú, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Chúc Minh Lãng, tựa như nó đang hỏi Chúc Minh Lãng: Chủ nhân, ngươi có muốn ăn thịt nó không?
Chúc Minh Lãng lắc đầu, nói với Đại Hắc Nha: "Phía trước có một con lợn rừng đen đã cạn máu, ngươi kéo tới đây đi, ta nướng cho ngươi ăn, ăn sống không tốt cho dạ dày."
Cái gì mà muốn giữ thú tính là phải ăn sống, Chúc Minh Lãng không hề quan tâm đến chuyện đó, thức ăn là phải ngon!
. . .