Dịch giả: BK
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
“Vân Tư, con giúp chúng ta xả được cơn giận này, ta nghĩ gia chủ chắc cũng sẽ không trách con tội tự ý điều động quân đội đâu, phải không?” Mãi đến lúc này, tiểu phu nhân Khổng Đồng mới mở miệng nói.
Tự ý điều động quân đội, đây là trọng tội.
Lê Vân Tư lúc này không có thân phận nữ quân, nhưng nàng vẫn có thể tự mình tập hợp thuộc hạ của nàng ở phía tây, hành vi này không khác nào phản nghịch.
Đương nhiên, dù nói là trọng tội, nhưng còn phải xem trong tình huống nào.
Nếu không phải Lê Vân Tư tự ý điều hành những thuộc hạ cũ đi xử lý đội ngũ tập kích bất ngờ kia, chỉ sợ bốn thành phía tây lúc này đã rơi vào tay địch, phải biết rằng, ngay cả Phi Điểu doanh nổi tiếng cơ động nhất cũng đã bị điều chuyển đến phía đông, nếu xảy ra chuyện thì đúng là vô phương cứu vãn.
Đây chính là lý do vì sao từ đầu đến cuối Lê Anh vẫn luôn giữ im lặng.
Hắn hiểu rõ, với tình cảnh hiện nay của Lê gia, nếu để mất mấy tòa thành thì sẽ tồi tệ đến mức nào, đáng sợ nhất chính là Lăng Tiêu thành bang từ đầu đến cuối bọn chúng vốn không hề có dự định nghị hòa, đề nghị muốn để nữ quân làm thiếp chẳng qua chỉ là ngụy trang, một mặt làm thu hút sự chú ý của Lê gia, một mặt lại ẩn nấp chờ đợi các thành trì phía đông bị công phá liền lập tức cho đại quân áp sát tạo thế gọng kìm!!
Lê Anh cho dù hồ đồ, nhưng cũng không đến mức không hiểu rõ vấn đề lúc này.
“Vân Tư, lần này con làm rất tốt, những quân vệ đó con cứ tiếp tục chỉ huy đi.” Lê Anh rốt cuộc cũng mở miệng nói ra, trên mặt cũng lộ ra một tia thoải mái.
Ngày đó Lê Anh giải tán đi Quân Vệ đội của Lê Vân Tư, chính vì muốn triệt để loại bỏ quyền lực của nàng, nhưng Lê Vân Tư lại dùng cách này để đem quân vệ của mình đòi trở về.
Lê Anh làm sao có thể trách tội nàng.
Nếu không có những quân vệ này, biên cảnh phía tây giờ này chỉ sợ đã bị quân địch nội ứng ngoại hợp, tổn thất nặng nề!
“Đúng vậy, Quân Vệ vẫn nên thuộc về Vân Tư, dù sao bọn họ đều là bộ hạ cũ của nàng.”
“Lăng Tiêu thành lòng lang dạ thú, thực sự đáng hận mà!”
“Lại nói tiếp, cứ điểm Đông Húc thành bị công phá, sao chúng ta lại không hề hay biết gì đến chuyện này vậy ???” Một vị tướng quân nói ra.
“Trong quân chúng ta xuất hiện phản đồ!” Lê Anh trầm giọng nói.
“Hay là tranh thủ thời gian mời vị học sinh của Thuần Long học viện kia vào điện trước đã, hắn hẳn là đã đến rồi.” Khổng Đồng lúc này mới mở miệng.
“Vâng!”
Trên thực tế Lê Anh đã đoán ra, nhưng vẫn muốn nghe một chút.
Trước mắt các vấn đề nghiêm trọng ở phía tây đều đã bị Lê Vân Tư xử lý, còn bắt được đại công tử Lăng Tiêu thành làm tù binh, cái này khiến Tổ Long thành có thêm một tấm thẻ đánh bạc đầy giá trị để đàm phán với Lăng Tiêu thành, bọn chúng làm sao dám lỗ mãng?
Tiếp theo đến chuyện bạo quân công phá phía đông, nhất định phải nhanh chóng xử lý!
….
Nhũng cây tùng cao vút thẳng tắp, mấy tên lính trong đội đón dâu đều mặc đồ lễ hội đỏ rực, sắc mặt bọn chúng lúc này đều trở nên vô hồn, không khác gì đội đưa tang.
Chuyện trong điện đã truyền ra, bọn chúng cũng bị Cấm Vệ quân hoàn toàn áp chế, chỉ e không còn mạng mà rời khỏi Tổ Long thành.
Chúc Minh Lãng đi dọc theo điện đình, bước lên cầu thang, đi về hướng Nghị Sự điện của Lê Gia, hắn có chút tò mò nhìn những mấy người của thành khác mặc trang phục đón dâu diễm lệ kia…
Đi vào trong đại điện, Chúc Minh Lãng nhìn thấy đám người trong tộc Lê Gia, bọn họ ngồi thẳng hàng theo hai bên đại điện, ai ai cũng thần sắc phức tạp, tựa như vừa trải qua chuyện nghiêm trọng gì đó.
Lúc này, bọn họ đều đang đổ dồn ánh mắt về phía hắn.
Chúc Minh Lãng nhìn thấy Lê Vân Tư, nàng đứng ngay trước điện.
Nàng chậm rãi xoay người lại, tựa hồ như nàng cũng rất kinh ngạc khi thấy sự xuất hiện của mình, đôi mắt mỹ lệ kia của nàng tựa như đang ánh lên tia sáng mà không ai phát hiện được.
“Vị này không phải là Chúc Minh Lãng, cái tên nam tử giả mạo nhân sĩ trong tộc cùng trở về với Vân Tư từ Vu Thổ sao?” Khổng Đồng liếc mắt thấy Chúc Minh Lãng, mở miệng nói trước.
Lê Anh cũng nhận ra Chúc Minh Lãng, lúc đấy ngay cả hỏi hắn ta còn không thèm hỏi.
Chúc Minh Lãng căn bản không muốn cãi cọ tốn nước bọt với nữ nhân này làm gì, nếu không phải thương hại cho bách tính Vinh Cổ thành, lo lắng cho vị thư sinh yếu đuối đứng trong mưa kia, hắn thậm chí còn chẳng muốn xuất hiện trong đại điện này.
“La Hiếu đã giết sạch người đưa tin chiến báo …”
Chúc Minh Lãng trần thuật lại toàn bộ sự tình đã xảy ra, cũng báo cho Lê Gia biết, Vinh Cổ Thành còn có người sống sót.
Chính Trịnh Du, thành chủ Vinh Cổ thành đã vất vả tử thủ lấy một con đường hẹp, ngăn cản bước tiến thần tốc của bạo quân Vu Thổ, không để bọn chúng xâm nhập vào bình nguyên Ly Xuyên!
“Nói bậy nói bạ, đến cứ điểm thành còn bị công phá, một cái Vinh Cổ Thành nhỏ nhoi làm sao có thể ngăn cản đại quân bạo loạn có đến mấy vạn người, thành chủ nơi đó có thực lực thông thiên sao! !” Vị Lê Gia tiểu tướng tên Lê Bình Hải kia tức giận nói.
Chúc Minh Lãng hắn bây giờ đã không có thời gian để quan tâm đến mấy kẻ não tàn nữa, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Lê Vân Tư, hôm nay nàng mặc một bộ giáp nhẹ, hoàn toàn khác biệt với bộ dạng yếu đuối ngày xưa, một cỗ khí thế hào hùng lăng lệ lượn lờ xung quanh vẻ ngoài mỹ lệ của nàng, khiến người ta không thể coi thường.
“Dương Tú.” Lê Vân Tư mở miệng.
“Có tiểu nhân, có tiểu nhân …” Vị sứ giả kia triệt để mất đi cốt khí lúc đầu.
“Nghĩ xong chuộc văn chưa?” Lê Vân Tư hỏi.
“Dạ đã xong, nhưng hiện tại nữ quân vẫn chưa cho tiểu nhân biết ngài muốn chúng ta cắt nhường tòa thành nào mới chịu bằng lòng thả đại công tử chúng ta bình an trở về?” Dương Tú ánh mắt cung kính nói.
Lê Vân Tư lấy bút ra, tự mình viết tên một tòa thành lên bản chuộc văn của Dương Tú.
Dương Tú cầm chuộc văn lên nghiêm túc nhìn, nhưng đọc xong sắc mặt hắn liền trở nên hoang mang.
Không đợi Dương Tú mở miệng ra hỏi, Lê Vân Tư liền đi đến chỗ Lê Anh, bước lên trước đại điện, mở miệng nói: “Phụ thân, người giao lệnh bài chỉ huy Phi Điểu doanh cho ta, ta sẽ dẹp xuống cuộc bạo loạn này.”
“Cho dù ngươi cường đại, nhưng cũng không thể giết hết bạo dân, việc này hay là để Ngô Tướng quân của Phi Điểu doanh xử lý đi.” Lê Anh mở miệng trả lời.
Lê Vân Tư đứng ngay trước mặt Lê Anh, ánh mắt nàng chăm chú nhìn cha mình, ra vẻ tuyệt đối không vì bất cứ lý do nào mà thoái thác nhượng bộ, tuyệt đối không rút lui, trong lúc nhất thời, bọn họ dùng ánh mắt giằng co ngay giữa đại điện.
“Vân Tư, măc dù lần này ngươi lập công lớn, nhưng quân quyền …” Khổng Đồng tiếp tục mở miệng nói.
“Ta không phải đang cầu xin.” Lê Vân Tư lớn tiếng nói, chặn ngang lời Khổng Đồng.
Tiểu phu nhân có vẻ càng nổi giận.
Lê Anh sắc mặt có chút khó nhìn, một cảnh cha con giằng co này trước kia không phải từng xảy ra sao?
“Lê Anh, âm mưu hòa thân của Lăng Tiêu thành cũng bị Vân Tư nhìn thấu, giúp chúng ta giữ được bốn thành phía tây. Vân Tư nó vẫn có thể đảm đương được trách nhiệm lớn, mấy lão gia hỏa chúng ta vừa rồi có thương nghị, cảm thấy vẫn nên khôi phục lại nữ quân đại danh, cũng để nàng điều động Phi Điểu Doanh đến bình định Vu Thổ bạo loạn.” Lúc này, vị tổ mẫu mới mở miệng nói.
Vị tổ mẫu này từ đầu đến giờ vẫn chưa từng nói gì, giống như một lão thái bà thiếu minh mẫn, lẳng lặng quan sát hết thảy mọi việc trong đại điện.
“Vâng!” Đối mặt với quyết định của tổ mẫu, Lê Anh cũng không dám phản đối, lúc này mới giao quân quyền lệnh bài của Phi Điểu doanh cho Vân Tư.
Phi Điểu Doanh đã đi trước, đây là một đội quân có tốc độ cực nhanh, bọn họ đều sử dụng Phi Điểu Ngụy Long làm thú cưỡi, hẳn chỉ cần khoảng một ngày liền có thể đuổi đến Vinh Cốc Thành.
Mỗi một tướng sĩ của Phi Điểu Doanh đều có võ lực cao cường, ngay cả Phi Điểu Ngụy Long cũng có thực lực mạnh mẽ, ngàn người liền có thể địch vạn binh, là tinh nhuệ chân chính của Tổ Long thành, cũng khó trách Lê Anh không đành lòng giao ra binh quyền của đội quân này!
Lấy được lệnh bài, Lê Vân Tư bước nhanh ra khỏi điện.
“Minh Lãng, đi thôi.” Lê Vân Tư nói với Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng vẫn còn đang chú ý đến chỗ Dương Tú, hắn vừa rồi miễn cưỡng nhìn thấy nội dung mà Lê Vân Tư viết xuống, nhưng lại hoàn toàn không thấy rõ là chữ gì.
Nghe thấy Lê Vân Tư gọi đến tên mình, Chúc Minh Lãng mới bừng tỉnh.
“À, đến đây.” Chúc Minh Lãng lên tiếng, bước theo Lê Vân Tư, “Chúng ta đi đâu?”
“Phía đông!” Lê Vân Tư trả lời.
. . .