Dịch giả: Cọp Vằn
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Dùng gió lốc bọc quanh thân, lao xuống như mủi tên rời cung.
Cái vòng cung mà Băng Thần Bạch Long vừa xẹt qua thật sự quá đẹp, làm cho ai cũng không nhịn được phát ra lời thán phục, đồng thời này tạo thành công kích mạnh mẽ như vậy, khiến cho người ta thổn thức không thôi!
Nam Diệp là một người không thể che giấu cảm xúc, nhưng cũng không thất thố, hắn chỉ có thể cố nén vẻ xấu hổ, không thể tin nổi, đến lúc cả khuôn mặt khi đỏ lên mới mở tiếng.
Chúc Minh Lãng cũng không nghĩ tới Tiểu Bạch Khởi còn đi dùng cái đuôi để trêu chọc khiêu khích chủ nhân Lục Long, cười khổ kêu một tiếng, đem tiểu gia hỏa nghịch ngợm này triệu hồi về, tránh làm cho Nam Diệp bị mất mặt ...
Thật ra là đã không nể mặt rồi, coi như âm thầm tỷ đấu, ngươi biết ta biết, bị đánh bại dễ dàng như vậy ngay trước mặt bao nhiêu học sinh ở học đường.
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Nam Diệp, Chúc Minh Lãng vỗ vỗ hắn, mở miệng nói: "Mỗi người đều có lúc chán nản, không cần thiết phải dùng mấy lời nói làm tổn thương người khác. Đem rồng thu lại đi, bồi dưỡng cho tốt, rồng của ngươi vẫn rất có tiềm lực."
Haizz, Chúc Minh Lãng hắn đúng là lớn hơn mấy người này vài tuổi, vốn không muốn chấp nhặt cùng mấy thiếu niên này.
Thật sự là những tiểu tử này chưa từng va chạm xã hội nên không xem ai ra gì!
Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.
Chúc Minh Lãng ra vẻ làm mãi thành quen, còn giả nhân giả nghĩa an ủi Nam Diệp tuổi trẻ quá mức bốc đồng.
Thật ra thì trong lòng của hắn không biết sướng đến mức nào nữa, xém tí nữa đã mừng đến nhảy cẩng lên rồi!
Bạch Khởi cũng mạnh thật!
Chúc Minh Lãng còn tưởng rằng nó ít nhất phải đến lúc trưởng thành mới có sức chiến đấu, cũng không biết lúc còn bé đã hùng hổ vậy rồi.
Trở lại rồi, những năm tháng huy hoàng của tiểu gia quay về rồi!!
Nam Diệp đi lại chỗ Lục Long của mình, từ ánh mắt ảm đạm của hắn là biết lúc này hắn thất vọng đến thế nào.
Từ ngày lấy được Lục Long về sau, hắn liền cậy tài khinh người, những kẻ xung quanh coi như ưu tú phi thường nhưng vẫn ngụp lặn đau khổ trong vũng bùn dưới Long Môn, mà hắn sinh ra đã ngay trên Long Môn nắm giữ Lục Long này, chỉ cần trưởng thành là liền nắm giữ thực lực của long tử!
Nhưng hắn không nghĩ được chân long của mình lại bị thứ tạp nham ở trong vũng bùn này đánh bại!!
"Gào ~ ~ ~ ~ Gào ~ ~ ~" Lục Long thống khổ kêu lên ở đó.
Nam Diệp giơ tay lên, tuy có chút khó mà chấp nhận được nhưng là vẫn cố thu hồi Lục Long vào trong linh vực của mình.
"Gào!!!Gào!! Gào!!!!!!"
Lục Long kêu vang hơn, Mam Diệp còn cho là lúc này long sủng cuả mình đang vô cùng đau đớn, nhưng mà lại phát hiện Lục Long tự mình bò dậy, hơn nữa lại cự tuyệt trở lại bên trong linh vực dưỡng thương.
"Ngao!!!!!!"
Lục Lâm Long đột nhiên ngửa đầu gào to một tiếng, thể hiện ra một cỗ khí thế cuồng bạo
Hơn nữa đột nhiên có ánh sáng màu xanh nở rộ trên người nó, trên thạch đài vô số dây leo màu xanh lá lại phá đá mà ra, điên cuồng sinh trưởng, khoa trương vô cùng, lượn lờ ở trên thân Lục Long!
Dường như cùng với dây leo sinh trưởng tạo thành một loại đồng bộ, hình thể Lục Long vào lúc này cũng đang khuếch đại lên, tiếng cốt bạo, sinh trưởng lanh lảnh kia truyền khắp toàn bộ học đường, phảng phất có một ma vật muốn từ trong thân thể Lục Long còn nhỏ này chui ra ngoài, so với nguyên bản còn đáng sợ hơn! !
"Tiến hóa rồi???" Nam Diệp mặt đầy ngạc nhiên.
Hình như không cam lòng với thất bại nhục nhã kia, thống khổ cùng khát vọng chiến thắng bên trong Lục Long đã đột phá một phần gông cùm, lại bước vào thời kì trưởng thành trước thời hạn, hơn nữa chính là vào giờ phút này!
Ấu niên kỳ tiến hóa đến trưởng thành kỳ!!
Sinh linh phổ thông xuất hiện tiến hóa như vậy, thực lực cũng sẽ tăng trong nháy mắt, Lục Long càng không cần phải nói, nó vốn là chân long!!
Mặc dù phải đến thành niên kỳ, Lục Long mới có thể nắm giữ thực lực chân chính cấp long tử, nhưng ở cái giai đoạn mà cách Long Môn chỉ có một bước ngắn như vậy là phi qua, Lục Long có thể đè bẹp đại đa số sinh linh!
Mọi người trong học đường đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Lục Long lúc ấu niên kỳ đã là một sinh vật hung mãnh vô cùng, bây giờ vèo cái đã cao đến bốn thước, trước mặt hoàn toàn là một cự thú hung bạo, lúc trước căn bản không thể nào so sánh được!!
Do bị lăng nhục mà Lục Long lúc này càng biểu hiện cực kỳ nóng nảy, giống như là muốn đem tất cả mọi người xé nát, tất cả mọi người trong học đường bị dọa sợ nhao nhao lui về phía sau bỏ chạy.
Nhất thời trong sảnh chỉ còn lại một mình Chúc Minh Lãng, Băng Thần Bạch Long nhỏ nhắn xinh xắn đậu trên vai Chúc Minh Lãng, đôi mắt băng vô tình vẫn lạnh lùng như cũ bình tĩnh nhìn chăm chú Lục Long mới nảy sinh biến đổi cực lớn.
Chúc Minh Lãng nhìn Lục Long, cố gắng biểu hiện như không có gì.
Đổi thành lúc trước, cho dù con Lục Long này có thăng chục cấp, hắn vẫn có thể bóp chết dễ dàng, nhưng bây giờ... Hắn có chút lo lắng không yên.
"Nam Diệp đồng học, ta nói rồi mà, Lục Long của ngươi vẫn là có tiềm lực vô cùng.
Ván trước ta thắng, ván này coi như ta thua, chúng ta hòa." Chúc Minh Lãng nói với Nam Diệp.
"Ta còn chưa có thu hồi long sủng, cái này có nghĩa là tỷ thí chưa có kết thúc, ha ha, gà rừng chính là gà rừng, đừng tưởng rằng thừa kế một ít năng lực ngự phong là có thể giống như chân long của ta!" Giọng điệu Nam Diệp bắt đầu vênh váo.
Vừa mới trải qua quả thất bại đầu tiên trong đời, lập tức phi thăng một lần, dưới tình huống bình thường Lục Long còn cần nửa năm thậm chí lâu hơn mới có thể tiến hóa đến thành trường kỳ...
Chân long chính là chân long.
Tại sao lại có thể bị đánh bại ở đây??
Từ khuất nhục đến thất lạc, từ thất lạc đến kinh ngạc, lại từ kinh ngạc đến vui như điên, lại nghĩ đến việc mình có thể lấy lại thể diện mới mất sạch ngay trước tất cả mọi người, thậm chí được nhiều người chú ý hơn, ngũ quan của Nam Diệp trải qua đủ loại cảm xúc bắt đầu biến đổi.
Nhưng mà cái biến đổi này là biến đổi mừng rỡ như điên.
"Ta nhận ..." Chúc Minh Lãng bất đắc dĩ, định nhận thua lúc này.
Lời nói còn chưa kịp ra, Băng Thần Bạch Long trên vai lại mở ra đôi cánh trắng vô cùng hoa lệ, một lần nữa bay về phía thạch đài tỉ thí cùng Lục Long đối chọi.
"Bạch Khởi." Chúc Minh Lãng cũng không muốn Tiểu Bạch khởi bị thương, bởi vì khuất nhục lúc trước, Nam Diệp cùng Lục Long chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình.
Băng Thần Bạch Long không bay trở về, cho dù đối mặt với Lục Long có trạng thái hoàn toàn khác, nó vẫn như cũ duy trì phần cao quý lãnh ngạo kia.
Hơi hơi khác lúc trước là, chiến ý mà nó phát ra lúc này hoàn toàn không giống lúc trước!
Khí chất của nó lúc này, cực giống lúc Bạch Thương Long ở trên cao khinh thường tất cả chúng sinh!
"Nghiêm túc sao?" Chúc Minh Lãng cảm nhận được ý chí chiến đấu của Bạch Khởi, cảm xúc của hắn cũng phát sinh biến hóa.
Đúng vậy...
Mặc dù yếu hơn đối thủ cũ rất nhiều, nhưng lúc này đem đến cho Chúc Minh Lãng cảm giác như có ngọn lửa thiêu đốt trong lòng.
Phiêu bạt nhiều năm như vậy, làm lại mọi thứ lần nữa, mà loại cảm giác quen thuộc này cho tới giờ vẫn không thể quên được!
. . .