Dịch giả: Quăn quăn
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
"Mời Dương Tú tiên sinh vào điện." Tiểu phu nhân Khổng Đồng thấy mặt nghênh đón, mặt cười đầy đủ lễ tiết.
Trong điện, các thành viên của gia tộc cơ bản đều đã đến đông đủ, dù sao cũng là một lần hòa thân của hai đại thành bang với nhau, tổ chức long trọng không khác gì ngày lễ, ngay cả đường lớn tiến vào Tổ Long thành bang cũng giăng đèn kết hoa đủ màu sắc.
"Nữ quân điện hạ ở đâu, lâu ngày không gặp, các tướng sĩ Lăng Tiêu thành bang chúng ta đều nhung nhớ nàng." Dương Tú sải bước chân, đi vào trong điện.
Dương Tú chỉ dẫn theo hai tên thị vệ, những người khác chờ ở bên ngoài điện đình, cho dù thân ở thành trì của địch nhân, dáng vẻ vị Dương Tú tiên sinh này lại không hề khẩn trương chút nào, thong dong tự nhiên giống như hắn đang sang nhà hàng xóm làm khách vậy.
"Đám hạ nhân hẳn là đang giúp nữ quân rửa mặt trang điểm." Tiểu phu nhân Khổng Đồng nói.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, lại nói, nữ quân điện hạ nghe lời như vậy làm chúng ta thấy rất ngoài ý muốn, nhưng nữ quân đúng là nữ quân, có thể vì lợi ích của hai thành bang mà làm ra hy sinh, cho dù là phải làm thiếp, ha ha ha ha!" Dương Tú tiên sinh nở nụ cười, thanh âm của hắn truyền ra từ trong điện.
Sắc mặt người Lê gia trong nháy mắt trầm xuống.
Bất kể ra sao, một phương chủ động đưa ra nghị hòa trước thì chẳng khác gì đã chịu thua rồi.
Vốn cho rằng Dương Tú là một vị sứ giả có cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, lại không nghĩ rằng hắn vừa bước vào điện đã mang theo vài phần châm chọc.
"Đây là thư nghị hòa, mời Dương tiên sinh xem xét, nếu không có vấn đề gì, xin mời ký tên." Lúc này Lê Anh cũng mở miệng.
Dương Tú xem qua loa cho đủ lễ, cho chủ nhân Lê gia vài phần tôn trọng.
Hắn lấy thư nghị hòa, nhanh chóng quét mắt nhìn nội dung bên trong.
Ngay lúc hắn đang xem thư nghị hòa, có một binh sĩ ngực đeo hoa cưới chạy vào, tới bên tai Dương Tú nhỏ giọng thầm thì.
Dương Tú chấp bút, từ đầu đến cuối không hề chấm mực, tựa hồ từ khi bắt đầu đã không có ý định ký tên, càng không có ý định đóng ấn.
Binh sĩ kia lui ra, Dương Tú làm biểu lộ không quá vui vẻ, miệng phát ra âm thanh chậc chậc khó nghe, sau đó buông bút, mở miệng nói: "Lê gia chủ, Lăng Tiêu thành bang chúng ta đưa đến nhiều sính lễ như vậy, cũng coi như thành ý mười phần, vì sao trên thư nghị hòa trên của các ngươi không viết điều lệ cắt nhường bốn thành phía tây, thậm chí đến tận bây giờ cũng không để cho chúng ta gặp nữ quân một lần?"
Lời này vừa nói ra, đám người Lê gia nhao nhao lên không nhẫn nại được.
Cắt nhường bốn thành phía Tây?
Bốn thành phía Tây vô cùng màu mỡ phồn hoa, đều là những thành trì trọng yếu nhất chỉ đứng sau chủ thành Tổ Long thành bang, cho dù hai thành bang có tiếp tục giao chiến, Lê gia cũng tuyệt đối không đem bốn thành này cắt nhường cho Lăng Tiêu thành bang! !
"Cắt nhường bốn thành phía Tây? Rõ ràng khi trước đã bàn xong điều kiện rồi mà, chính là Lê Vân Tư gả vào Lăng Tiêu thành các ngươi làm thiếp!" Khổng Đồng phu nhân bực bội nói.
Dương Tú này dám không coi ai ra gì cũng thôi đi, vậy mà dám nói lời điên cuồng như thế.
"Ồ! Trước đó chưa hề nói sao? Nhưng trước khác nay khác. Hiện tại thêm điều kiện này vào cũng không muộn nha, ta có thể đợi." Dương Tú nói đến đây, lại tự mình dời ghế sang chỗ khác.
Đem cái ghế đặt ở chính giữa đại điện, Dương Tú ngồi xuống, đồng thời còn tự tiện lấy mâm trái cây ở trước mặt một tiểu thư Lê gia, thoải mái ngồi ăn không thèm coi ai ra gì.
"Làm càn!! Chỉ là một tên sứ giả nho nhỏ mà thôi, chẳng lẽ ngươi coi đây là hậu viện nhà mình hay sao!" Một tướng lĩnh Mục Long sư Lê gia tức giận nói.
"Dương Tú ta là người đại diện cho Lăng Tiêu thành bang cùng gia chủ Lăng gia các ngươi hòa đàm, chiến tranh sao, đơn giản chỉ dựa vào quyết định của một số người ngồi trong đại điện này thôi. Muốn cầu hòa, chỉ cần vài câu nói, mà muốn dùng binh đao gặp nhau, thì cũng chỉ cần vào câu nói là được.
Nhưng một vài tiểu nhân vật không chỉ không quyết định được cái gì, còn có khả năng vì nói một vài lời ngu xuẩn, gây ra họa đồ thành diệt tộc đấy. Không biết vị tiểu tướng này có phải là người như vậy không? Nếu không phải, vậy thì im miệng!" Dương Tú nở nụ cười, trong miệng vẫn còn đang nhai trái cây.
Dương Tú lúc đầu còn đội mào, ra vẻ nho nhã lễ độ, nhưng hắn hiện tại so với một tên côn đồ vô lại không có gì khác nhau, thô lỗ, ngang ngược!
"Xin hỏi các hạ, vì sao đột nhiên lại ngấp nghé bốn thành phía Tây của chúng ta? Nếu cầu hoà lại phải trả cái giá lớn như vậy, nhấc lên một hồi chiến tranh có làm sao?" Lúc này, Trình thống soái mở miệng nói ra.
"Trình thống soái, Lê gia chủ, theo tại hạ biết, cứ điểm Đông Húc thành của các ngươi đã bị bạo quân công phá, sợ là hiện tại bạo quân đang tiến quân thần tốc, giết vào đông bộ bình nguyên Ly Xuyên rồi đi. . . Mấy thành trì đóng vai trò là kho lúa của các ngươi sắp bị cướp sạch rồi. A phi, quả táo này thật khó ăn." Dương Tú vừa nói, vừa đem hột táo và đờm nhổ lên trên mặt đất.
Vẻ mặt Lê Anh nghiêm túc.
Khổng Đồng phu nhân càng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bọn họ mới vừa biết được tin tức này, Dương Tú làm sứ giả từ phía tây đến Tổ Long thành bang, tuyệt đối không có khả năng biết được chuyện này!
Có người tiết lộ tin tức? ?
Vừa rồi người lính kia đi vào hẳn là nói với Dương Tú chuyện này, sau đó Dương Tú thuận thế trở mặt?
Vấn đề là làm thế nào hắn biết, ngay cả quân đội của Tổ Long thành bang cũng vừa mới biết.
"Dương tiên sinh, ngươi vừa rồi cũng đã nói, chiến tranh có nổ ra hay không là dựa vào lời nói của mấy người trong điện này. Nay ngươi vô duyên vô cớ muốn chúng ta cắt nhường thành trì, cũng là vì nghe nói phía đông có bạo loạn? Tạm không nói đến tin tức này là thật hay giả, bạo loạn cùng lắm chỉ là một đám dân thường tham lam vọng tưởng làm chủ nhân thành trì, bình định bạo loạn cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Ta lại muốn xem là do một mình ngươi tự cho là thông minh muốn giấy lên chiến tranh phía tây hay là do chủ tử ngươi ngay từ đầu đã không có ý định nghị hòa. Nếu là cái trước, ta coi như ngươi đang nói đùa chọc cười mọi người, nếu là cái sau, vậy nói cho chủ tử các ngươi biết, chúng ta không ngại cùng Lăng Tiêu Thành các ngươi huyết chiến đến cùng!" Lê Anh duy trì bình tĩnh, dùng lời nói này chấn nhiếp tên sứ giả ngang ngược càn rỡ.
Chỉ là, Dương Tú cũng không đem lời nói này để vào mắt.
Hắn lại bưng mâm đựng trái cây lên, há miệng nuốt một trái nho vào, còn tùy ý đem vỏ nhả xuống đất.
Hắn lờ đi lời gia chủ nói đã chọc giận đám người, vị tiểu tướng quân Mục Long sư vừa đứng lên lúc trước phẫn nộ, khí thế phát ra như muốn đem tên sứ giả này trực tiếp chém chết!
Ngoài mặt Lê Anh không tỏ chút rung động nào, nhưng hắn đã bắt đầu lo lắng.
Nếu như Lăng Tiêu thành bang phát binh vào lúc này, từ phía tây đánh thẳng hướng bốn thành màu mỡ nhất, Tổ Long thành bang sẽ rơi vào cảnh hai mặt thụ địch, khả năng lớn sẽ bị công phá phòng tuyến, sau đó đánh mất càng nhiều vùng đất hơn.
Vấn đề là đã thất thủ, vì sao quân tình còn đến trễ!
Bên trong đại điện không hiểu sao bỗng yên tĩnh trở lại, ánh mắt mọi người Lê gia không tự chủ được rơi vào trên người Lê Anh.
Cứ điểm thành Đông Húc thật đã bị công phá sao?
Bình nguyên Ly Xuyên là một đại bình nguyên, một khi bạo quân tiến vào, chẳng khác nào đàn sói vào thảo nguyên, muốn đem bọn họ giết không còn một mống không biết sẽ phải hao phí bao nhiêu thời gian, càng phải phân ra không biết bao nhiêu nhánh quân đội.
Mà đông bộ bình nguyên Ly Xuyên bị bạo quân chà đạp, dù có thu phục lại cũng trở thành một mảnh hỗn độn, không có thuế má, không có ngũ cốc, Tổ Long thành bang sẽ suy yếu nghiêm trọng.
"Gia chủ không trả lời, lại bỏ mặc tên sứ giả này lộng hành như vậy, sợ là chuyện cứ điểm Đông Húc thành thất thủ là sự thật!" Đã có người thấp giọng nói.
"Vậy Tổ Long thành bang chúng ta chẳng lẽ thật muốn mặc cho người xâu xé?" Trong tộc càng có một ít người nhìn ra được tình thế.
Bầu không khí lập tức trở nên ngưng trọng, đám người nghị luận ầm ĩ, nhưng lại vẫn chỉ có thể chờ đợi gia chủ định đoạt.
"Gia chủ, vẫn nên để ta giết tên cẩu tặc này, ta thấy Lăng Tiêu thành bang căn bản cũng không có dự định nghị hòa với chúng ta, còn dám phái người này đến vũ nhục chúng ta!" Vị tiểu tướng vừa rồi rốt cục nhẫn nhịn không được loại người càn rỡ này, cả giận nói.
"Đều nói Lê giá một đời lại thua kém một đời, xuẩn tài vô số, quả là thế. Bây giờ ngươi có thể tới đây đem ta giết, nếu không ai cản ngươi, tự ta cầm kiếm đâm vào yết hầu, nếu có người cản, vậy ngươi chỉ việc quỳ xuống ăn đám hạt cùng vỏ trên mặt đất là được!" Dương Tú cười to, giọng điệu cuồng vọng đến cực điểm.
. . .