Dịch giả: Quăn Quăn
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Tiểu Tang trấn
Gió lạnh đìu hiu, lá dâu sau trận mưa đêm qua rơi đầy viện, còn có một bộ phận trải trên nóc nhà ngói lá, làm cho căn phòng nhỏ đơn sơ này tăng thêm mấy phần ẩm ướt.
Lá dâu rơi rụng, thương nhân buôn tằm chẳng khác nào sớm tiến vào kỳ nghỉ đông, bình thường trong khoảng thời gian này là thời điểm Chúc Minh Lãng bắt đầu không có việc làm.
Mang theo một cái mũ rộng vành, khoác lên một kiện áo tơi, Chúc Minh Lãng quét sạch nước mưa và lá rụng ở trong sân, đang cúi đầu hắn đột nhiên trông thấy một đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp chậm rãi đi tới.
Chúc Minh Lãng ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng lạnh lùng như băng, tránh xa người ngàn dặm, trong con ngươi mỹ lệ như hổ phách lộ ra một chút sát ý.
Nàng hôm nay không có yếu đuối như ngày thường, càng không có bình thản thường ngày, trên người nàng quây quanh một cỗ khí thế, đó là khí thế chân chính trải qua chiến tranh tẩy lễ mới tồn tại trên người một người!
Xem ra năng lực của nàng đã khôi phục đôi chút, đương nhiên cùng nguyên bản so sánh kém rất xa, Chúc Minh Lãng nghe qua rất nhiều lời đồn có liên quan đến sự cường đại của nàng.
"Nàng muốn báo thù?" Chúc Minh Lãng mở miệng hỏi.
Lời này vừa nói ra, trong tay áo Nữ Võ Thần bay ra vô số tia sáng bạc, chúng cứng rắn không gì sánh được, nhanh chóng hội tụ thành một thanh kiếm tơ bạc, treo trên cổ Chúc Minh Lãng.
"Ta là người thứ nhất sao?" Chúc Minh Lãng cười khổ hỏi.
Kiếm lướt qua, người Nữ Võ Thần nhẹ như yến lướt qua, trên cổ Chúc Minh Lãng lập tức nhiều thêm một vòng vết máu.
Chúc Minh Lãng cũng không nhúc nhích, chờ đợi đầu của mình lăn xuống trên mặt đất.
Nhưng không ngờ chỉ là một đạo ngấn nhàn nhạt, rách một chút da.
Không giết mình?
Chúc Minh Lãng bưng lấy cổ mình, quay đầu nhìn bóng lưng Nữ Võ Thần thướt tha cao gầy.
Hắn không có cảm ơn Nữ Võ Thần không giết, dù sao nếu thật sự nàng là kẻ lòng dạ ác độc tâm ngoan thủ lạt lúc ấy ở địa lao cũng không cần vươn tay kéo mình.
"Ta thật sẽ ghi dấu ấn ở trong lòng nàng, trở thành sỉ nhục cả đời nàng sao?" Chúc Minh Lãng mở miệng hỏi.
Mấy ngày nay, có rất nhiều người nói về chuyện liên quan tới Nữ Võ Thần và một kẻ ăn mày, một người ở cung điện trên trời, một kẻ trong rãnh nước bẩn khe bùn dưới đất, chênh lệch thân phận to lớn lại abcxyz cùng nhau, đây là một chủ đề gây sốc cỡ nào, tin rằng quá không bao lâu, người bên ngoài Vĩnh thành cũng đều sẽ biết tin tức này.
Nữ Võ Thần không trả lời, tiếp tục đi ra ngoài, lần này nàng không cải trang giống như mấy ngày trước, mà trực tiếp lộ ra hình dáng của mình, mộc mạc, tiều tụy lại vẫn phong hoa tuyệt đại như cũ.
"Kỳ thật. . ." Chúc Minh Lãng nhìn nàng dần dần biến mất, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
Chúc Minh Lãng cũng hiểu.
Bản thân cũng không phải là sỉ nhục của Nữ Võ Thần, là thân phận ti tiện bây giờ mới phải.
. . .
Nàng đi, tâm tình Chúc Minh Lãng có chút phức tạp, theo bản năng hái một mảnh lá dâu đặt lớn đặt ở trên lòng bàn tay, Tiểu Băng Trùng lập tức vui sướng từ trên vai hắn nhảy lên trên lá dâu.
"Chúng ta rốt cuộc không thể quay về thời gian quát tháo phong vân năm đó rồi sao?" Chúc Minh Lãng bưng lấy Tiểu Băng Trùng hững hờ hỏi.
Đã nhiều năm như vậy, Chúc Minh Lãng vẫn không hiểu rõ một con Bạch Long vì sao trong vòng một đêm quấn đầy tơ tằm, lại trong vòng một đêm thân thể cao lớn ở trong tơ tằm nhanh chóng thoái hóa, cuối cùng thành một tiểu gia hỏa chỉ biết là gặm lá đâu như thế này.
Tiểu Băng Trùng mắt điếc tai ngơ, hai cái chân trước cơ hồ nhìn không thấy hơi giơ lên lá dâu, tựa như đứa trẻ bưng một bát cơm lớn gấp bội so với hắn, "Sa sa sa" bắt đầu gặm.
Nó giãy dụa thân thể béo tròn, phát ra âm thanh khoái hoạt nhấm nuốt, ăn xong mở lớn con mắt thỏa mãn không gì sánh được chớp chớp.
Nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên của tiểu gia hỏa này, Chúc Minh Lãng không khỏi nở nụ cười, nhịn không được dùng một tay khác chọc chọc bụng lớn của nó.
Tiểu gia hỏa cũng không có chút xấu hổ nào, lập tức lật cái bụng, mặc cho Chúc Minh Lãng đấm bóp cho nó, phát ra giọng điệu "Ừm chít chít" hưởng thụ.
"Bình thường cũng rất tốt, không có áp lực, không cần phiền não, người ta còn không cần ta phụ trách. . ."
Lắc đầu, Chúc Minh Lãng tiếp tục dọn dẹp tiểu viện của mình, năm sau còn phải ở sau núi trồng nhiều một ít cây dâu lớn, tiểu gia hỏa này càng ngày càng ham ăn, bản thân không chịu khó chút, ngay cả Tiểu Băng Trùng sống nương tựa với hắn cũng nuôi không nổi.
"Lại nói, còn chưa tới buổi trưa, sao lại nóng như vậy?" Chúc Minh Lãng còn chưa quét dọn được bao lâu, dần dần cảm thấy không khí lạnh bị cái gì đó xua tan.
Từng vệt xích quang đẩy ra mây mù nồng đậm, không biết từ lúc nào đã khuyếch đại đến tiểu Tang trấn, ngay cả cánh rừng phụ cận cũng không biết từ lúc nào cũng bị phản chiếu đỏ bừng diễm lệ giống như rừng phong.
Chúc Minh Lãng ngẩng đầu, nhìn lên trời.
Sáng sớm không phải đã qua sao, làm sao lại có ánh bình minh khoa trương như thế?
Ráng đỏ này từng đoá từng đoá bay xuống giống như liệt diễm chân chính, trong khoảng thời gian ngắn đã làm bầu trời xanh rộng lớn trở nên lộng lẫy không gì sánh được!
"Két ~~~ "
Không chờ Chúc Minh Lãng nghĩ rõ ràng dị tượng trên bầu trời này từ đâu mà đến, cửa gỗ đột nhiên bị đẩy ra, Nữ Võ Thần vừa đi không lâu thần sắc vội vã tiến vào.
Con mắt Chúc Minh Lãng không khỏi sáng lên. . .
Nàng trở về.
Kỳ thật bản thân còn chút tiền, mùa đông này Chúc Minh Lãng có thể càng chịu khó hơn chút, chỉ cần nàng nguyện ý cùng mình ăn cơm canh đạm bạc, tương lai cũng không chê phòng nhỏ tràn đầy mùi vị phân tằm này, đúng vậy, ta có thể nuôi nàng mà.
"Không báo thù có được hay không?" Chúc Minh Lãng lộ ra bộ dáng tươi cười, đang định nói tiếp, nhưng không đợi hắn mở miệng.
Nữ Võ Thần thần sắc nghiêm túc, nói nhanh: "Ngươi đóng vai người trong tộc ta."
Chúc Minh Lãng còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, cửa viện lại một lần nữa bị đại lực đẩy ra, một nam tử anh vĩ mặc áo xanh thêu hoa văn màu đỏ đi tới.
Chỉ nhìn bề ngoài đã lộ ra mấy phần bất phàm, nhưng làm cho người để ý nhất vẫn là sắc mặt vô cùng trắng bệch của hắn, giống như trên thân mang bệnh tật, căn bản không có một chút huyết sắc của người bình thường.
Hết lần này tới lần khác bộ dáng hắn lại không tạo loại cảm giác đã yếu lại thích ra gió, ngược lại rét lạnh cao ngạo làm lòng người thấy sợ hãi.
Chúc Minh Lãng nhìn bầu trời như biển lửa vô tận, lại liếc mắt nhìn hai con ngươi người này thỉnh thoảng lưu chuyển ra ánh sáng xích hồng, rất nhanh đã hiểu.
Mục Long Nhân.
Mà lại rất mạnh!!
"Ngài nói muốn cùng một người nữa lên đường, chính là hắn ta?" La Hiếu mở miệng hỏi, ánh mắt lăng lệ chăm chú nhìn Chúc Minh Lãng.
"Hắn tới trước một bước, đã bẩm báo trong tộc tình huống của ta hiện tại, ta để hắn ở chỗ này quét sạch vết tích ta lưu lại, ngày mai sẽ về Tổ Long thành bang." Nữ Võ Thần nói.
La Hiếu đi tới, bắt đầu nhìn kỹ Chúc Minh Lãng, thần sắc hắn nghiêm túc mang theo vài phần chất vấn hiển nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng lời Nữ Võ Thần nói.
"Nữ quân." Chúc Minh Lãng ôm quyền hướng Nữ Võ Thần làm lễ, mặt không đổi sắc nói: "Trong tộc lệnh thuộc hạ mang ngài trở về, cũng không cho phép có người xa lạ đồng hành, thân phận ngài tôn quý, lại đoan trang mỹ lệ như thế, thuộc hạ đề nghị ngài không nên tin người không rõ lai lịch."
"Lai lịch sao lại không rõ, ta vốn là trong tộc. . . Trong tộc. . ." La Hiếu nói được nửa câu, lại không biết nói tiếp thế nào.
"La Hiếu trước kia là người hầu trong viện phụ thân ta, hiện tại là Mục Long giả, không phải người không rõ lai lịch như ngươi nói." Nữ Võ Thần nói.
"A, vậy cũng xem như tử đệ đồng tộc, nếu vậy thì cùng nhau lên đường đi, cũng có thể có thể chiếu ứng lẫn nhau." Chúc Minh Lãng lúc này mới mang dáng vẻ miễn cưỡng đáp ứng.
Trước đối với người muốn chất vấn mình sinh ra chất vấn, trong cơ trí lộ ra chút tinh nghịch!
Chúc Minh Lãng nhịn không được cảm thán bản thân, ta phục khả năng diễn của mình quá!
. . .