Mục lục
Mục Long Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: BK

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Đại Hắc Nha buông thi thể Ẩm Huyết Mao Thú ra, cố ý kiểm tra lại một lần, xác nhận con yêu thú này đã tắc thở, lúc này mới đi về hướng mà Chúc Minh Lãng chỉ, đi làm thịt con lợn rừng đen của mình.

Chúc Minh Lãng vươn tay ra, vận linh lực của bản thân.

Linh lực giống như một loại nam châm, có thể hút lấy hồn phách của những sinh vật vừa mới tử vong kia để ngưng luyện, Chúc Minh Lãng để ý thấy, lúc mình vận linh lực để thải hồn nhưỡng châu, ánh mắt hắn như có thể thấy một sợi vong hồn phiêu đãng bên cạnh thi thể Ẩm Huyết Mao Thú kia …

Một linh hồn màu đỏ sậm có vẻ đang từ từ nhạt dần đi, Chúc Minh Lãng bắt đầu tập trung tinh thần, thử ngưng tụ linh hồn màu đỏ sậm này về phía mình.

Quá trình này không tính là khó khăn, chủ yếu còn phải xem bản thân ký chủ, một mặt yêu cầu trong lúc chiến đấu linh hồn này phải nguyên vẹn không bị tổn thương, mặt khác yêu cầu tu vi của ký chủ phải đạt đến một mực độ nhất định.

Trở thành Yêu Linh là đã có tu vi, xuất hiện sự khác biệt về bản chất với các dã thú khác trong núi.

Tu vi này không chỉ thể hiện ở sự cường đại của nhục thân, tính linh hoạt, nhanh nhẹn mà linh hồn cũng phải cực kỳ cường đại, đặc điểm rõ rệt nhất chính là có thể sử dụng yêu thuật!

“Linh hồn của Ẩm Huyết Mao Thú này hơi nhạt, chỉ sợ không đủ ngưng tụ ra hồn châu.” Chúc Minh Lãng cũng có chút thất vọng.

Không biết là do kỹ thuật của mình tệ, hay là do con Ẩm Huyết Mao Thú này quá yếu, Chúc Minh Lãng chỉ ngưng tụ được một viên huyết châu, mà phẩm chất của huyết châu này còn chẳng sánh được với hồn châu mà Đoàn Lam lão sư cho trước kia.

“Mặc dù có chút thấp kém, nhưng vứt đi cũng tiếc, bán cũng chả được bao nhiêu, mà hộp bảo tồn còn quý hơn cả nó, thôi lúc về đưa cho Hồng Hào đi, xem như thanh toán phí mua tin tức của hắn.” Chúc Minh Lãng nói.

Thu hoạch xong hồn châu, Chúc Minh Lãng dùng một cái hộp cực kỳ đơn sơ đựng nó vào, loại hộp gỗ này thực ra chẳng có tí hiệu quả bảo tồn nào cả, thường thì cách một thời gian ngắn nữa, hồn châu này sẽ bắt đầu tiêu tán một bộ phận năng lượng ra bên ngoài, tốc độ tiêu tán này cũng rất nhanh.

Con lợn rừng khổng lồ bị Hắc Nha lôi lại đây, dù cho đã rất đói bụng, nhưng gia hỏa này vẫn rất nghe lời, không cắn một miếng nào cả, mà còn ngoan ngoãn đặt con heo lớn này trước mặt Chúc Minh Lãng, dáng vẻ muốn mời chủ nhân ăn trước.

“Tìm vài tảng đá lớn xếp lại làm lò, sau đó đem hết mấy cây sam gãy đổ xung quanh chất vào.” Chúc Minh Lãng phân phó cho nó.

Hắc Nha rất chịu khó, lập tức làm theo phân phó của Chúc Minh Lãng, mà lại không hề để Chúc Minh Lãng phải động tay, nhìn thấy thân hình nó lắc lư qua lại xung quanh, Chúc Minh Lãng bắt đầu nhóm lửa, bắt đầu xử lý lớp da lông dày bên ngoài con lợn rừng.

Không bao lâu sau, một lò nướng thịt ngoài trời thật lớn được dựng lên, cái bước cắt tiết lấy máu chẳng cần làm nữa, Chúc Minh Lãng nhanh chóng xử lý nội tạng đại hắc trư này, rồi bắt đầu dùng lửa nướng thịt …

Không cần dầu cũng chẳng cần bất kỳ thứ gia vị tẩm ướp nào, mỡ heo đen này đã tự mang một hương vị ngào ngạt khắp nơi, thớ thịt theo ngọn lửa từ từ nướng chín bắt đầu ánh vàng.

“Hắc Nha, lúc mày chảy nước miếng có thể làm ơn quay đầu chỗ khác được không, cứ như trời mưa vậy!” Chúc Minh Lãng tức giận trừng nó một cái.

Đại gia hỏa này thèm ăn, con mắt phát sáng cả lên, nước bọt nước dãi chảy thành dòng trượt xuống miệng, một lát sau nó lại dùng lưỡi liếm một phát, nuốt nước bọt trở về.

Chủ nhân chưa cho phép.

Còn chưa ăn được.

Phải kiềm chế.

Bạch Khởi nhàn nhã đứng bên vai Chúc Minh Lãng, khuôn mặt khó hiểu nhìn Hắc Nha, đồng thời cũng mang theo vài phân kiêu ngạo.

Bất kể da nướng giòn tan vàng ươm như thế nào, dù thịt có dai ngon hấp dẫn mọng nước ra sao, Tiểu Bạch Khởi nó đều chẳng thèm đếm xỉa, đại khái là bổn tiên nữ thanh lệ thoát tục thế này chỉ cần uống sương sớm, mật ngọt thôi.

“Ăn được rồi, ăn xong chúng ta lại đi tìm vài con Yêu linh thử nghiệm tiếp.” Chúc Minh Lãng nói ra.

“Úc ô ô ô ~ ~ ~” Đại Hắc Nha ngẩng đầu thét dài một tiếng, bộ dạng này của nó khiến Chúc Minh Lãng không khỏi nghi ngờ nó có khi nào lại là loài cá sấu lai husky hay không, nhìn cứ ngáo ngáo.

Mở miếng cắn một cái chân mập, mặt mũi Đại Hắc Nha dính đầy dầu mỡ, mỗi lần nó dùng lưỡi liếm qua liếm lại dầu trơn trên mặt, đều có thể cảm thấy nó như đang vỡ òa ngập tràn hạnh phúc…

Nhân khi Đại Hắc Nha không có nuốt sạch cả con, Chúc Minh Lãng cắt ra một miếng thịt heo, một bên vừa ăn vừa lật xem thư tịch.

Rất nhiều thứ còn cần phải học, nhất là khi muốn làm một Mục Long Sư hợp cách, bản thân bắt buộc phải tích lũy kiến thức thật sung túc, trước kia Chúc Minh Lãng chỉ có mình Bạch Khởi bên mình, Tiểu Bạch Khởi vẫn luôn là tự học thành tài, thiên phú dị bẩm, chẳng cần Chúc Minh Lãng phải mệt lòng quan tâm nhiều, nhưng Đại Hắc Nha thì khác, nó xuất thân bình phàm, về sau phải nỗ lực nhiều hơn nữa, bản thân mình cũng phải tính toán kế hoạch thật chu đáo.

“Du ~ ~ ~ ~”

Tiểu Bạch Khởi trông không thấy có gì thú vị, nằm nhoài bên bờ vai Chúc Minh Lãng, vẻ mặt ủ rũ không vui.

“Ngươi cũng muốn tìm đối thủ đánh nhau hả?” Chúc Minh Lãng hỏi.

“Y y!” Bạch Khởi lập tức gật cái đầu nhỏ.

Vừa nghĩ tới đầu Lưu Kim Hỏa Long kia, Bạch Khởi lập tức nổi lên đấu chí, nhưng có chút lực lượng vẫn còn đang ngủ say trong cơ thể, nó cứ cảm thấy mình đang bị mấy sợi xích trói lại vậy, khó thể tung ra toàn lực, chỉ có thông qua chiến đấu mới có thể tháo bỏ xiềng xích này.

Bạch Khởi cũng mong đợi được chiến đấu.

“Tốt, vậy lát nữa chúng ta sẽ đi sâu hơn một chút.” Chúc Minh Lãng nói ra.

Một trận này hẳn có thể duy trì nhiều ngày, trong thịt của loại lợn rừng đen gần như thành yêu này ẩn chứa rất nhiều năng lượng, dù cơ thể to lớn như Đại Hắc Nha muốn tiêu hóa hết cũng phải tốn chút thời gian, lại nói trừ khi thịt rất dinh dưỡng, nếu không nó sẽ không no căng như vậy.

Tiếp tục đi sâu vào rừng sam, theo thời gian khung cảnh xung quanh bắt đầu được thay thế bởi cây tùng già, bọn chúng cứng cáp thẳng tắp, mỗi một cây đều có vẻ rộng bằng sải tay của hai người ôm, cảm giác mỗi một cây đều có thể thành tinh, nếu không những cành cây đó sao có vẻ như muốn xé nát người vậy, trông vô cùng khủng bố!

Đại Hắc Nha không biết thu liễm khí tức, đa số Yêu thú đều sẽ né tránh nó, huống chi mấy con Yêu Linh tu vi hằng trăm năm sẽ không ngu xuẩn như đám dã thú, tính cảnh giác của bọn chúng cực kỳ cao, rừng cây tùng lớn, chim thú cũng rất nhiều, nhưng muốn tìm ra bọn chúng quả thực là một việc vô cùng khó khăn.

Có kinh nghiệm từ việc bắt con lợn rừng trước đó, Chúc Minh Lãng bắt đầu thông minh lên.

Yêu Linh đều thèm nhỏ dãi những sinh vật có thân thể cường đại, Chúc Minh Lãng cố ý để Đại Hắc Nha khiêng thi thể của Ẩm Huyết Mao Thú này làm mồi câu, dẫn dụ những Yêu Linh kia ra ngoài!

Biện pháp này cực kỳ hữu hiệu, không bao lâu sau, chỗ sâu trong rừng cây tùng liền xuất hiện một đầu sinh vật đầy gai màu nâu, yêu khí của nó cực kỳ cường đại, những thú linh xung quanh vọng tưởng kiếm một chén canh đều bị nó dọa bỏ đi, chỉ có thể bồi hồi đứng từ xa, duy trì khoảng cách an toàn.

“Đây là rồng hoang dã sao?” Chúc Minh Lãng có chút bất ngờ nói.

Mãnh thú màu nâu này có thân hình giống loài heo, nhưng lông bờm nó lại mọc đầy gai nhọn, đầu lại có ba cái sừng, trông khá giống với Tam Giác Cổ Long, mà toàn thân nó từ trên xuống dưới được bao phủ bởi nhục giáp, chân hơi ngắn, nhục giáp kia trông có vẻ rất bá đạo, cảm giác mấy đầu thương long hoặc cổ long mà có chút yếu ớt đều sẽ bị nó đâm đến thịt nát xương tan! (Tam Giác Cổ Long : Cổ Long có 3 sừng, chứ không phải là Cổ Long có sừng tam giác nhé!)

“Chắc không phải là Chân Long, là một đầu Ngụy Long dã sinh, nhưng lại có tu vi 500 năm trở lên!” Chúc Minh Lãng có chút bất ngờ nói.

500 năm tu vi, cũng không có nghĩa là nói sinh vật này đã sống trên 500 năm, trên thế giới này có rất nhiều loại hoa do thiên địa sinh ra có khả năng tăng tu vi, có vài đầu Yêu Linh may mắn gặp được kỳ ngộ này, tu vi đều có khả năng tăng vụt lên mấy trăm năm.

Hoặc là cũng có thể thông qua vật lộn, chém giết rồi thôn phệ thi thể và tu vi của Yêu Linh khác, từ đó nhanh chóng gia tăng tu vi.

Dựa vào tự thân, có thể có được tu vi trăm năm, ngàn năm, trong đại thế giới này cũng xem như rất ít.

Có Cổ Long huyết mạch, lại có 500 năm tu vi, xem ra con Tông Thứ Trư Ngụy Long bị Chúc Minh Lãng câu ra này nhất định đã hoành hành dọc ngang trong tùng lâm này không biết bao nhiêu năm, chắc chắn là bá chủ một phương!

“Hẳn là có thực lực Long Tử cấp!” Chúc Minh Lãng có chút hưng phấn, rốt cuộc cũng tìm ra một con mồi ra dáng!

Sơn lâm phức tạp, bất kỳ sinh linh nào dù nhỏ yếu cũng có phương pháp sinh tồn của riêng mình, cho dù là Yêu Thú nơi rừng sâu núi thẳm cũng không phải đầu đất, thợ săn thông minh đều có tập tính thăm dò con mồi, bắt đầu thả mồi câu cá!

“Úc!” Tiểu Hắc Nha lúc này cũng nổi hứng gào lên.

Đầu Ẩm Huyết Mao Thú trước đó quá yếu.

Cuối cùng cũng có một đối thủ ra dáng, Hắc Thương Bạo Long nó có thể xuất ra toàn lực!

"Bành bành bành! !"

Một cỗ khí thế hào hùng vọt lên, Hắc Thương Bạo Long đã vào trạng thái chiến đấu. ..

Nhưng lại có một đạo thân ảnh màu trắng phiêu dật còn nhanh hơn cả nó, chỉ thấy xung quanh mấy cây tùng già bắt đầu xuất hiện một tầng băng sương ngưng kết lại, tất cả lá kim đều biến thành những cây châm trắng như tuyết.

Đôi cánh giãn ra, tầng tầng lớp lớp, lộng lẫy yêu kiều, Băng Thần Bạch Long đã xuất thủ trước Hắc Thương Bạo Long!

Nó đầu tiên vỗ cánh, tung ra vô số băng sương đông lạnh, đông cứng toàn bộ khu rừng này.

Sau đó, một trận cuồng phong kéo theo vô số lưỡi kiếm bạc quét qua, cơn lốc xoắn những cây cổ tùng hằng trăm năm kia thành mảnh vụn, cạo sạch một tầng thổ nhưỡng lớn trên mặt đất.

Con Tông Thứ Trư Ngụy Long vốn không sợ hãi, nhưng nhìn thấy cơn lốc ngân vũ kia quét sạch mấy chục mét xung quanh mình xong, nó mới nhận thức được đối thủ của mình không phải là đám tiểu yêu bản thổ.

Nó hoảng hốt tránh né, lại phát hiện bản thân không biết đã bị đông cứng trên mặt đất từ lúc nào, lúc nó vừa vất vả thoát khỏi sự đông cứng với mặt đất, thì cơn lốc ngân vũ đã quét đến trước mặt nó …

Ngụy Long to lớn nặng nề như núi cũng bị quấn vào trong gió lốc, rồi bị ngân vũ sắc bén cắt nát, nhục giáp trông cường đại vô cùng cũng bị xắt nhỏ ! !

Máu bắn tung tóe trong cơn lốc, toàn bộ gió lốc bị nhuộm một màu đỏ của máu.

“Ầm !!!!”

Tông Thứ Trư Ngụy Long không biết bị hất tung bao lâu mới rốt cuộc cũng ngã rầm xuống, mà lúc chạm đất, nó đã không còn chút dấu hiệu còn sống nào.

Hắc Thương Bạo Long một đường phi nước đại, vất vả lắm mới đuổi kịp Tông Thứ Trư Ngụy Long, dự định chém giết một trận vui vẻ lâm ly, ai ngờ đến nơi thì Tông Thứ Trư Ngụy Long đã tắt thở, mặt nó lập tức mê man.

Quay đầu lại, nhìn thoáng sâu giữa không trung, Băng Thần Bạch Long thân thể biến lớn, Đại Hắc Nha bất đắc dĩ nhìn về Chúc Minh Lãng.

Sao lại không để cho nó thoi thóp một chút chứ.

Dù cho không muốn bị ks mạng thì cũng cho Hắc bảo bảo nó cái hỗ trợ không được sao.

. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK