Mục lục
Mục Long Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

. . .

Chúc Minh Lãng đút hết gần nửa bát cháo táo đỏ, mới chợt nhớ ra một chuyện, cảm thấy vẫn nên nói chuyện này với Lê Vân Tư một chút.

"Ta đã gặp qua muội muội của ngươi ở học viện." Chúc Minh Lãng nói.

"Là ai vậy?" Lê Vân Tư hỏi.

"Ngươi có rất nhiều muội muội sao?" Chúc Minh Lãng có chút bối rối hỏi ngược lại.

"Người đó đã nói gì với ngươi?" Lê Vân Tư nói.

"Lần đầu tiên nhìn thấy là ở đầu cầu, nàng ấy đứng bên cạnh ta mua đào, ta tưởng rằng đó là ngươi, nên đã nói mấy câu với nàng ta, nhưng nàng ta lại không nói gì. Sau này ở trong thư các, nàng ta giả thành ngươi, nên ta đã bị lừa." Chúc Minh Lãng kể lại tình hình lúc đó cho Lê Vân Tư.

Sau chuyện này Chúc Minh Lãng chợt nhận ra một điều, người ở học viện Thuần Long đều biết Nam Linh Sa, nhưng người thực sự gặp được nàng ta lại không nhiều, chỉ là có rất nhiều người đồn thổi rằng nàng ta có dung mạo khuynh quốc khuynh thành.

Nhưng ở phố phường và các kinh thành ở vùng lân cận, người biết đến Nam Linh Sa cũng không nhiều, càng không có người thấy được dáng vẻ của Nam Linh Sa, chỉ có một lần duy nhất là lúc Chúc Minh Lãng thăm dò Nam Diệp, dường như chỉ có Nam Diệp mới hiểu được nội tình trong này.

Tất nhiên Nam Diệp là con cháu trong Nam thị, địa vị của hắn cũng không thấp, nên hình như chỉ có hắn mới biết được quan hệ giữa Lê Vân Tư và Nam Linh Sa.

"Ta biết rồi." Hình như Lê Vân Tư đã hiểu ra gì đó, nàng khẽ gật đầu, sau một lúc lâu nàng mới nói. "Chắc là các nàng sẽ không tham gia vào đâu. . ."

Nói xong câu này, hình như ngay cả bản thân Lê Vân Tư cũng có chút mờ mịt, trên lông mày hiện lên chút u buồn.

Tham gia?

Trong lúc nhất thời Chúc Minh Lãng không hiểu được ý của Lê Vân Tư khi nói đến hai từ này.

"Ngươi hoài nghi muội muội của mình và Nam thị đều là kẻ đã hãm hại ngươi sao?" Chúc Minh Lãng kinh ngạc nói.

"Kẻ thù của ta có rất nhiều." Lê Vân Tư nói.

Hiện tại Chúc Minh Lãng cũng không hiểu nhiều về tình hình gia tộc của Lê Vân Tư, nên hắn cũng không có cách nào giúp nàng phân tích được, nhưng hắn nhớ tới một chuyện, đó là về nữ nhân xinh đẹp quyến rũ gọi Lê Vân Tư là tỷ tỷ ở trong địa lao lúc trước.

Hình như nàng ta đã bị La Hiếu giết chết rồi, vậy thân phận thật sự của nàng ta là gì, có thể nhìn ra được trước đó nàng ta khá thân cận với Lê Vân Tư, mà có lẽ người này cũng chỉ là người làm theo mệnh lệnh, vậy kẻ đứng đằng sau chuyện này là ai?

Kẻ thù có rất nhiều, ý nàng ấy là chuyện nàng bị người ta lật đổ và hãm hại lúc còn ở Vu Thổ, có rất nhiều người tham gia vào chuyện này, bao gồm người thân, kẻ thù cũ, kẻ thù xa hay sao?

Cẩn thận suy nghĩ một chút, vốn dĩ Lê Vân Tư có rất nhiều thuộc hạ, lại còn có quân vệ của mình, hơn nữa còn có một thân thần lực vô cùng lợi hại, sao có thể bị một nữ nhân bình thường biến thành tù nhân, chuyện này càng lúc càng phức tạp hơn so với những gì mình nhìn thấy.

"Ta có thể giúp gì cho ngươi không?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Cứ bảo vệ tốt cho bản thân mình là được." Lê Vân Tư nói.

Chúc Minh Lãng lúng túng gãi đầu một cái.

"Có một vài kẻ thù của ta vẫn còn núp trong bóng tối, có lẽ bọn chúng sẽ gây phiền phức cho ngươi, cho nên sau này ngươi phải cẩn thận nhiều hơn." Lê Vân Tư nghiêm túc nói với Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng khẽ gật đầu.

Hiển nhiên La Hiếu đã biết người nam nhân chung sống với Lê Vân Tư ở địa lao là ai, hắn đối với mình mà nói chính là một tai họa lớn, mà những người không hy vọng Lê Vân Tư có thể trở mình kia, cũng dồn hết tâm trí dựa vào chuyện này mà tấn công!

Tình hình gia tộc của Lê Vân Tư chắc là đã có chuyển biến tốt hơn rồi, ngược lại là mình ở bên này, e là sẽ trở thành điểm yếu của nàng.

Lúc này, Chúc Minh Lãng nhớ lại lời nói của Nam Linh Sa.

Đối với Lê Vân Tư mà nói, cách tốt nhất để chữa lành vết thương chính là thay đổi bản thân mình.

"Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ xử lý tốt. Ngược lại là bản thân ngươi đó, sau này ít xen vào những chuyện làm mình bị thương thế này thì tốt hơn, lỡ như bất tỉnh, bên cạnh lại không có ta chăm sóc, sẽ rất nguy hiểm." Chúc Minh Lãng cũng không quên dặn dò chuyện này với Lê Vân Tư.

Lê Vân Tư cẩn thận ăn táo đỏ trong bát cháo, đôi mắt đẹp né tránh nhìn về hướng khác, đại khái là cảm thấy trong lời nói của Chúc Minh Lãng có chút mùi vị dối trá.

Lúc này, trong sân truyền đến tiếng bước chân.

Là Trịnh Du, thật ra lúc nãy hắn đã tới đây một lần rồi, nhưng hắn thấy hai người họ cần một chút không gian riêng tư, nên Trịnh Du cố ý đi dạo một vòng trên đường, thuận tiện đi trấn an người dân ở Vinh Cốc thành.

"Nữ quân."

"Chúc huynh."

Trịnh Du lúc nào cũng giữ khuôn phép của một người trí thức, hơn nữa mỗi một lần đều rất cẩn thận không hề có chút qua loa nào.

"Trịnh huynh, có chuyện gì vậy?" Chúc Minh Lãng đáp lại có chút tùy ý, dù sao từ xưa đến nay hắn chưa từng xem mình là người có trí thức.

"Lần này nữ quân mang tới rất nhiều vật tư, mặc dù chưa phát hết, nhưng ta đã tính toán sơ qua, vẫn dư sức cho tám ngàn gia đình vượt qua mùa đông này. Thủ lĩnh Trương Thác cũng là người chu đáo, hắn đã thương nghị với ta, cảm thấy không nên đưa quá nhiều nguồn lương thực và quần áo cho dân chúng ở Vu Thổ, bắt cá cho người không bằng dạy người ta bắt cá, thừa dịp lúc này bọn họ có tổ chức và vẫn còn cảm giác nguy cơ, chúng ta có thể thuê một số người đi khai thác quặng sắt ở trên núi phía Bắc gần cứ điểm Đông Húc, sau đó trả thù lao theo ngày." Trịnh Du nói.

Dù sao thì lương thực cũng sẽ hết.

Nếu như vụ mùa năm sau không được tốt thì sao?

Mùa hè năm sau hạn hán, mùa đông bị rét lạnh thì sao?

Trịnh Du cảm thấy, nếu nữ quân đã xem bọn họ là con dân của mình, vậy thì người dân không nên chỉ biết tiếp nhận cứu tế, mà cũng phải biết lao động.

Tin rằng mỗi một người dân Vu Thổ đã từng trải qua thiên tai đều có thể hiểu được, có làm thì mới có ăn, lao động để rồi nhận thù lao là một chuyện đáng ngưỡng mộ đến thế nào.

Nhu cầu sử dụng quặng sắt ở các thành bang rất lớn, bọn họ có thể đem bán những quặng sắt này để đổi lại lương thực và quần áo, Vu Thổ cũng có thêm một phần đảm bảo.

"Ừm, đề nghị này rất tốt, có điều không cần thiết phải đi khai thác những quặng sắt rẻ tiền đó, trong tay ta có một phần bản đồ mỏ quặng ở Vu Thổ, ta sẽ sai người đứa cho ngươi, ngươi và Trương Thác tiến hành triển khai chuyện này đi." Lê Vân Tư khẽ gật đầu nói.

"Trước đây ta nghe nói ở Vu Thổ có rất ít mỏ quặng, thì ra nữ quân đã sớm lập ra kế hoạch vì sự phồn vinh của Vu Thổ rồi!" Trịnh Du lại một lần nữa thi lễ, để bày tỏ sự tôn kính và tán thưởng.

"Không lâu sau Phi Điểu doanh sẽ rút khỏi chỗ này, bảo Trương Thác giữ lại một số người có tính cách ngay thẳng ở lại, Vu Thổ cần phải có quân đội của mình, bổng lộc của những người này, trong vòng nửa năm này cứ để ta chi trả, sang nửa năm sau sẽ thu được lợi nhuận từ mỏ quặng, đến lúc đó chín thành trì ở Vu Thổ sẽ được miễn thuế cho năm sau." Lê Vân Tư nói rất rõ ràng và mạch lạc.

"Ti chức đã rõ!" Trịnh Du khẽ gật đầu, hắn đang có ý định nói về vấn đề này với Lê Vân Tư, quả nhiên Lê Vân Tư cũng đã cân nhắc qua chuyện này.

Sau khi trải qua cuộc bạo loạn này, Vu Thổ vẫn còn hỗn loạn, cần phải chỉnh đốn lại lần nữa, cũng nên tu sinh dưỡng tức.

(Tu sinh dưỡng tức: Ổn định lại đất nước, khôi phục lại kinh tế sau cuộc bạo động lớn.)

May mắn mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt, Trịnh Du cảm thấy vô cùng vui mừng.

Chỉ cần không phải là cảnh thi thể nằm khắp nơi, sinh linh đồ thán, quân, quan, dân cùng nhau cố gắng, cuối cùng bọn họ không cần phải tiếp tục lãnh chịu sự tàn phá của thiên tai, làm mất đi bản tính con người!

Trịnh Du cũng biết Lê Vân Tư cần phải nghỉ ngơi nhiều, nên hắn không đề cập đến những chuyện vụn vặt khác, những chuyện vụn vặt đó tự nhiên sẽ do những vị quan như bọn họ đến xử lý.

"Trịnh Du đích thực là một nhân tài hiếm có." Chúc Minh Lãng nói với Lê Vân Tư.

Chuyện Trịnh Du tích nước ngăn địch, trên đường bay tới đây Chúc Minh Lãng đã nói qua với Lê Vân Tư, vừa rồi trong giọng nói của Lê Vân Tư cũng có ý muốn trọng dụng Trịnh Du.

"Ừm, hắn giữ được Vinh Cốc thành, ngăn chặn lại thảm kịch, không để người dân bị tàn sát, giúp mọi người có được một con đường sống. Nếu hắn có thể làm tốt chuyện ta phân phó, chín thành trì ở Vu Thổ này sẽ để hắn chưởng quản." Lê Vân Tư khẽ gật đầu.

Hiểu binh pháp, biết trị thành, biết lấy đại cục nhưng cũng không quên chuyện nhỏ nhặt, có lẽ Lê Vân Tư có thể ngăn cản được bạo loạn, nhưng để bách tính được an cư lạc nghiệp, thì còn phải nhờ vào Trịnh Du.

Ngoài ra, người dân bị tàn sát là chuyện đã rất bất hạnh, Lê Vân Tư là một trong những người thống trị của Tổ Long thành, người dân Vinh Cốc thành bị tàn sát như vậy, nếu nàng bỏ qua cho hung thủ, thì rất khó ăn nói với người dân ở Tổ Long thành.

Hiện tại kết quả thế này, đã là vạn hạnh trong bất hạnh!

Chúc Minh Lãng cũng rất vui, chí ít còn có thể ở trong viện ngắm nhìn hoa mai rơi thế này, hưởng thụ một chút yên tĩnh, còn kết quả khác e là đã khiến người ta đau đến chết lặng.

Chỉ là, phần yên tĩnh này có chút ngắn ngủi.

Thời điểm nói lời từ biệt, bỗng dưng Chúc Minh Lãng có chút gì đó không nỡ.

"Vậy ta cũng về học viện." Chúc Minh Lãng nói.

"Ta sẽ không xuất hiện ở học viện, người mà ngươi nhìn thấy ở đó, không phải là ta." Lê Vân Tư nhắc nhở Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng gãi đầu một cái, cũng không biết có phải Lê Vân Tư đang tức giận hay không, đây là đang nhận định mình nhận lầm người, hay là nói nàng sẽ không chủ động đến tìm mình.

"Hãy cẩn thận với người mà ngươi đã gặp ở đầu cầu, không phải là ngẫu nhiên đâu." Lê Vân Tư do dự một hồi, vẫn lên tiếng nhắc nhở Chúc Minh Lãng.

"? ? ? ?" Chúc Minh Lãng còn muốn hỏi gì đó, nhưng Lê Vân Tư đã bước lên thanh kiếm do những ngân ti đan xen tạo thành kia, để lại cho Chúc Minh Lãng một bóng lưng tuyệt đẹp. . .

Chúc Minh Lãng nhìn nàng rời đi, rất nhanh đã rơi vào trong suy nghĩ sâu xa.

Không phải ngẫu nhiên?

Như vậy lần chạm mặt ở đầu cầu, là nàng ta cố ý thăm dò.

Sau đó gặp lại ở thư các. . .

Thật ra ngay từ đầu Chúc Minh Lãng đã nghi ngờ, có lẽ là Lê Vân Tư có nhân cách phân liệt, nữ tử mà hắn gặp ở đầu cầu và ở thư các quả thật rất giống với nàng, hơn nữa lúc hắn ở Tổ Long thành, hắn cũng chưa bao giờ nghe nói Lê Vân Tư và Nam Linh Sa là tỷ muội song sinh.

Hiện tại xem ra, là do bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Lê Vân Tư bảo mình cẩn thận với Nam Linh Sa, là vì lo lắng mình không nhận ra được nàng lại bị lừa một lần nữa, hay là nàng có hiềm nghi với Nam Linh Sa, không biết vì sao, Chúc Minh Lãng cảm giác Lê Vân Tư có chút kiêng kị với Nam Linh Sa.

Quan hệ không hòa thuận?

Tỷ muội song sinh bình thường đều là có phúc cùng hưởng có nhục cùng chịu mà, có phải là vì hai người tách ra sinh sống ở hai gia tộc khác nhau, hay là vì các nàng đã xảy ra chuyện gì đó không vui ở quá khứ?

. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK