Dịch giả: BK
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Chúc Minh Lãng không ngờ rằng kề bên này còn có một đám Nhai Thứu cư trú, mồi nhử mình vất vả săn được lại bị đám gia hỏa này cướp đi, cảm giác khó chịu như có người cắn xé thịt trên người mình vậy!
Đại Hắc Nha xông tới, nó quyết tâm bảo vệ con mồi của mình.
Nhưng đám Nhai Thứu này cực kỳ linh hoạt, bọn chúng căn bản không thèm dây dưa với Hắc Thương Bạo Long, lao xuống trộm một miếng thịt lớn liền lập tức vỗ cánh phóng đi.
Thậm chí bọn chúng còn giả vờ sai vài con Nhai Thứu đến thu hút sự chú ý của Đại Hắc Nha, rồi đám Nhai Thứu khác lập tức đến rỉa mang đi những phần quan trọng của Ngụy Long…
“Rống rống !!!!”
Hắc Nha triệt để bị bọn chúng chọc giận, nó há cái miệng rộng của mình ra, từ trong cơ thể hình thành một cỗ lực lượng xé rách cực kỳ cường đại, phóng mạnh về phía đám Nhai Thứu.
Cổ Long chiến kỹ, Liệt Khiếu! !
Một đòn Liệt Khiếu này lập tức xé tan một con Đại Nhai Thứu màu nâu xám thành mảnh nhỏ, lông vũ rụng rời khắp nơi, máu thịt bắn tung tóe giữa không trung.
Con Nhai Thứu này chắc chắn là chết không toàn thây.
Nhưng điều này vẫn chẳng thay đổi được gì, đám Nhai Thứu giảo hoạt kia căn bản không thèm quan tâm sinh tử của đồng bọn, thậm chí lúc đồng bạn chết chúng còn tranh thủ cướp đoạt thi thể Ngụy Long nhanh hơn nữa!
Chẳng bao lâu sau, một đầu Ngụy Long đẹp đẽ và ngon lành liền bị đám Nhai Thứu rỉa sạch sẽ, chỉ còn lại chút da lông và xương vụn không có giá trị.
Hắc Nha tức giận nghiến cả răng, nó hận mình không thể mọc đôi cánh, bay lên tán cây một phát cắn chết hết đám Nhai Thứu đáng ghét này.
Chúc Minh Lãng cũng đành cười khổ.
Quả nhiên, thế giới này không chỉ nhân loại có trí tuệ, đám săn mồi kỳ cựu trong đại sâm lâm này rõ ràng còn biết cách tránh nặng tìm nhẹ, tấn công theo bầy.
Còn may Chúc Minh Lãng hắn cũng không phải loại thanh niên chưa từng trải đời, hắn đã động tay một chút trên thịt con Ngụy Long rồi.
Cũng không phải là thủ đoạn cao minh gì, chỉ đơn giản là cho một chút hương liệu lên, vì nghĩ đến nếu không câu được con mồi tốt, thì ướp hương liệu trước, sau này để dành cho Hắc Nha ăn.
Đuổi theo một đám Nhai Thứu có khả năng lăng không bay lượn là rất khó khăn, nhưng đuổi theo mùi hương thì lại cực kỳ đơn giản, mùi thơm kiểu gì cũng phân tán ra khắp không trung, dù nhạt cũng có thể tìm ra phương hướng.
“Dám cướp đồ của chúng ta, vậy chúng ta đến tận ổ của chúng sốc lên một lần!” Chúc Minh Lãng khẽ hừ lạnh nói.
"Úc ô ô ~ ~ ~ ~" Đại Hắc Nha lập tức ngao lên, buồn bực xấu hổ vừa rồi bị quét sạch sành sanh.
Chủ nhân đúng là chủ nhân, túc trí đa mưu!
“Ngươi về Linh Vực trước, ta và Bạch Khởi đuổi theo.” Chúc Minh Lãng đưa tay ra, thu hồi Hắc Nha về Linh vực.
Triệu hồi Bạch Khởi ra, trông đôi mắt nó có vẻ buồn ngủ.
Tiểu gia hỏa này từ lúc từ kén chui ra, cảm giác không có lúc nào không mệt mỏi rã rời, rất hiếm khi thấy nó tinh thần thực sự khỏe mạnh.
Bất quá, nghe nói Đại Hắc Nha cùng Chúc Minh Lãng bị một đám Nhai Thứu khi dễ, ánh mắt nó liền không còn mệt mỏi như trước, lập tức huyễn hóa thành hình thái chiến đấu Băng Thần Bạch Long, hình thể tuy không phải rất lớn, nhưng lại có thể khống chế gió lốc, cũng có thể mang theo Chúc Minh Lãng phi hành.
“Ngươi có ngửi thấy mùi hương liệu không, đuổi theo là được.” Chúc Minh Lãng nói với Bạch Khởi.
Khứu giác của Bạch Khởi cũng rất tốt, cho dù Nhai Thứu đã bỏ đi được một hồi lâu, nó cũng có thể tìm ra phương hướng chuẩn xác.
Lướt qua khu rừng gỗ thông, rừng cây phía trước trông càng thêm rậm rạp, cổ xưa, thường xuyên nhìn thấy vài cây cổ thụ che trời không rõ tên, mọc sừng sững giữa biển rừng, phía trên có những dây leo dày rủ xuống, nhiều loài chim sặc sỡ đậu xung quanh.
Đây là chỗ sâu trong rừng rậm, Chúc Minh Lãng cũng ý thức được mình có chút liều lĩnh.
Nhưng không thể quay về mà không có thu hoạch được, phải nhanh chóng tìm ra hang ổ của đám Nhai Thứu, lông vũ bọn chúng thế nhưng toàn là những thứ đáng giá, Chúc Minh Lãng từng thấy vài xưởng rèn đúc đều xem chúng như là châu báu.
"Vậy mà lại có một cái vách núi ở đây."
Từng lớp lá xanh xanh như hải dương lượn sóng, cao thấp không đồng nhất, dọc theo mặt đất bao la trải rộng ra, một tòa vách núi khổng lồ mọc ngang giữa không trung, giao thoa với từng cây cổ tùng.
Vách núi kia trông rất nguy nga, có rất ít chỗ để đặt chân, toàn bộ vách đá đều bị bao phủ bởi những cây thông già, rêu đá cùng dây leo.
“Tổ bọn chúng ở ngay chỗ sườn núi, có thể ẩn tàng khí tức rồi bay qua không?” Chúc Minh Lãng hỏi thăm Bạch Khởi.
“Du ~ ~ ~ ~” Tiểu Bạch Khởi biểu thị ẩn tàng khí tức rất đơn giản, nhưng nó không thể vừa ẩn tàng vừa duy trì hình thái này, chỉ có thể huyễn hóa thành dạng Bạch Long linh lung.
“Vậy tìm một chỗ thả ta xuống, chúng ta trèo lên.” Chúc Minh Lãng nói ra.
Nhai Thứu rất giảo hoạt, mà xưa này lại chưa từng thương xót đồng bọn.
Muốn một mẻ hốt gọn bọn chúng, cách tốt nhất là nhốt bọn chúng lại trong sào huyệt, nếu không bọn chúng sẽ dễ dàng bỏ chạy tứ phía.
Lúc này bọn chúng hiện đang chia của trong sào huyệt, chỉ có vài đầu Nhai Thứu đang canh cửa bên ngoài, chính là thời cơ tốt để diệt sạch đám này!
Làm một pha này liền có thể kiếm được một khoản nhỏ.
Chúc Minh Lãng đi đến sát bên vách núi, hắn nhìn thấy một vết nứt trên sườn núi, cũng mọc rất nhiều dây leo, tay không trèo lên cũng không phải việc khó khăn gì.
Có Tiểu Bạch Khởi ở một bên, lá gan Chúc Minh Lãng cũng lớn hẳn, một vài con rắn độc tà điểu đều bị ánh mắt của Bạch Khởi dọa chạy đi mất.
Chúc Minh Lãng dẫm lên khe núi, tay nắm chặt dây leo, thân thủ hắn cũng không kém, nội tình ở nơi đó, rất nhanh hắn liền tiếp cận gần sao huyệt của Nhai Thứu, nấp bên cạnh một cây tùng già.
“Có thể âm thầm xử lý đám Nhai Thứu canh cửa kia không?” Chúc Minh Lãng hỏi.
Đôi mắt như sao băng trắng của Tiêu Bạch Tề khẽ phát sáng, có thể cảm nhận được xung quanh vách núi bắt đầu nổi lên một trận gió bất thường, gió mạnh dọc theo không gian bên ngoài vách núi ập tới, quét mạnh lên người đám Nhai Thứu kia.
Sức gió không hề nhỏ, cho dù là đám Nhai Thứu sở trường phi hành cũng khó chịu duy trì cân bằng, bọn chúng không thể không hạ xuống mấy cây tùng để tránh né cơn gió bất thường này.
“Cơ hội tốt!”
Chúc Minh Lãng lập tức nhảy ra, mấy lần đạp lên mấy viên đá lồi, sau đó nắm lấy một cây dây leo rồi nhanh chóng trượt đi.
Nhảy xuống trước cửa động, Chúc Minh Lãng lập tức tránh vào trong động giữa sườn núi, mà gió mạnh phía ngoài cũng lập tức dừng lại.
“Có gió … hẳn là còn lối đi khác.” Chúc Minh Lãng sau khi bước vào động, lông mà liền nhăn lại.
Nếu đây là cửa ra vào, Chúc Minh Lãng dự định trực tiếp quét sạch bọn chúng, mấy con Nhai Thứu bên ngoài thì không nói, còn đám ở bên trong thì đừng hòng con nào thoát.
Nhưng động của đám Nhai Thứu này còn có lối ra vào khác, có gió lưu thông chính là bằng chứng tốt nhất.
Phải đem cửa hang kia chặn lại.
Nhân lúc còn chưa bị phát hiện, Chúc Minh Lãng đi sâu vào trong động, bên trong cũng không có tối đen lờ mờ như tưởng tượng, trên hang động có một cái khe lớn, ánh sáng có thể từ bên ngoài chiếu vào.
Đám Nhai Thứu thường tụ tập trong chỗ động huyệt rộng rãi, lúc bọn chúng chia thịt Ngụy Long, đều chứng minh bọn chúng thực lực phải đạt đến cấp Yêu Linh, nhất định đằng sau có yêu tu, mỗi khi chúng tiêu hóa thịt Ngụy Long, đều có thể giúp chúng cường đại thêm mấy phần, thậm chí lần thay lông tiếp theo có thể có khả năng mọc ra kiên vũ, có thể chống cự lại công kích của một số mãnh thú.
Hừ, luật rừng, mạnh được yếu thua, mới chỉ có chút bản lĩnh lanh chanh đã thật coi mình đủ cường đại, dám tranh thức ăn trước miệng cọp sao?
Chúc Minh Lãng đã nhìn thấy một lối đi khác, tiếp theo chỉ cần để Tiểu Bạch một đường đóng băng phong kín hai cái lối vào, chuyện còn lại đều giao cho Tiểu Hắc Nha, nó còn một bụng tức giận chưa được phát tiết đấy!
“Du ~ ~ ~ ~”
Tiêu Bạch Khởi đột nhiên kêu một tiếng rất nhẹ, giương mắt lên, nhìn chằm chằm vết nứt có ánh sáng phía trên vách đá!
“Bành !!!”
Một tiếng vang rất lớn truyền đến từ cái khe, lập tức vô số bụi đất cùng đá vụn đổ xuống, làm Chúc Minh Lãng không khỏi giật mình.
Tia sáng đột nhiên biến mất, hang động liền trở nên tối om, Chúc Minh Lãng kinh ngạc nhìn qua vết nứt trên đầu, cố gắng nhìn thấy một móng vuốt thật to che lại vết nứt lớn nhất chỗ đấy, vết nứt tương đối hẹp dài, còn có một số tia sáng lọt qua có thể thấy rõ.
“Long trảo?” Chúc Minh Lãng hít vào một hơi.
Còn bảo sao đám Nhai Thứu này chỉ dám ở vách núi, hóa ra phía trên núi còn có sinh vật khủng bố hơn, mà nhìn hình dáng móng vuốt, chắc chắn là một con rồng!
Long Huyệt!
Đây rõ ràng là một tòa Long Huyệt!
Đám Nhai Thứu này chỉ là hàng xóm của con Chân Long này, hoặc là thuộc hạ.
Mà cả đám Nhai Thứu kia cũng căn bản không cần để ý đến loài săn mồi cường đại ở “Lầu trên”, ngoài trừ lúc nó đập cánh dọa đến bụi rơi đầy đầu ra, thì nó chẳng làm ảnh hưởng gì đến bọn chúng.
Chúc Minh Lãng vốn muốn diệt sạch toàn bộ Nhai Thứu, nhưng lúc này cũng không dám tùy tiện triệu hoán Hắc Thương Bạo Long, khí tức của nó chẳng mấy chốc sẽ bị cái tên trên khe núi phát giác …. Đây chính là long nhai của người ta!
“Là loại rồng gì nhỉ, Lục Lâm Chi Long thành niên sao?” Chúc Minh Lãng bắt đầu nhìn trảo đoán rồng.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh nơi này, lại nhìn hình dạng móng vuốt, khả năng cao là Lục Lâm Chi Long.
Ly Xuyên bình nguyên có rất nhiều đại sâm lâm, rộng lớn vô ngần, trong đó Lục Lâm Chi Long xem như có tỷ lệ chiếm đóng ở những nơi hoang dã như này cao nhất, mà Chúc Minh Lãng nghe nói, Nam Thị trong Tổ Long thành có một mảnh Thánh Lâm, nơi đó là một chỗ dưỡng dục long vô cùng cao quý và thần bí.
Vài thành viên trọng yếu của Nam Thị hằng năm đều có cơ hội được tiến vào trong Thánh Lâm để thí luyện, vận khí tốt có thể mang ra một đầu Ấu Long, có thực lực thì có thể trực tiếp hàng phục một đầu Lục Long thành niên!
Đương nhiên đây đều là Chúc Minh Lãng nghe được từ chỗ Lý Thiếu Dĩnh và Nam Diệp.
Lê Gia là hoàng viện của Tổ Long thành, bọn họ quản lý hết thảy.
Nam Thị là mục long thế gia, ngoại trừ rồng ra bọn họ đều không có hứng thú.
Chúc Minh Lãng tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mặc dù thực lực Tiểu Bạch Khởi hẳn là có thể áp chế con Lục Lâm Chi Long trưởng thành này, nhưng đồ long không có nhiều ý nghĩa, rồng còn sống có giá trị hơn nhiều so với rồng đã chết.
Nếu nơi này là Long Nhai.
Vậy sơn động của Long Thứu chắc chắn là Long huyệt!
“Đa số Cự Long sẽ không lúc nào cũng kè kè bên bảo huyệt của nó, cho nên thường xuyên có vài chủng tộc phụ thuộc nghỉ lại trong long huyệt chất đầy tài bảo, ví dụ như Sư Thứu, Ngụy Long Độc Tước, Nham Xà …”
Lúc này, Chúc Minh Lãng trong lúc bất chợt nhớ tới nội dung trong một quyển sách.
Quyển sách kia gọi là cái gì nhỉ. ..
Con đường phát tài?
Đúng là cái quyển mình tiện tay lấy trong thư các, cũng không biết là do tên tác giả não tàn nào viết!
Nhưng mà miêu tả của hắn đối với Long huyệt cũng là rất chân thật!
Nhai Thứu, đám Nhai Thứu này là thủ hộ giả của Long Huyệt!
“Cướp sạch Long Huyệt là thủ đoạn làm giàu nhanh nhất!”
Chúc Minh Lãng nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ có ngày như vậy! !
. . .