Dịch giả: Thanh Thanh
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Nắm được quy luật của Ban Lam Ngư Yêu, hơn nữa sức mạnh của Tiểu Ngạc Long tăng lên rất nhanh, tiêu diệt toàn bộ Ban Lam Ngư Yêu chỉ là vấn đề thời gian.
Trước tiên tách ra, rồi lại tập kích bất ngờ, sau khi đánh bại từng con, biến bầy cá có trí tuệ này thành một đám cá ngu xuẩn chỉ biết hoảng sợ chạy bừa, phần còn lại chỉ việc truy đuổi và săn giết, dù sao Ban Lam Ngư Yêu trời sinh đã không có cách nào so được với chủng tộc của Ngạc Long.
Hoàn thành nhiệm vụ của học viên, Chúc Minh Lãng nhận được một viên kim sa.
Vì thưởng cho Tiểu Ngạc Long, Chúc Minh Lãng đã cố ý đến Phượng Đê trấn, hắn định đến thôn trồng dâu để mua một ít đại nhục tằm tươi mới có phẩm chất tốt.
Cũng thuận tiện mua sắm một ít mật hoa tươi, nhìn tình trạng kén băng của Tiểu Bạch Khởi, ngày nó phá kén có lẽ không còn xa nữa.
"Ôi, ngươi ở trong hồ lăn lộn kiểu gì mà mất hơn nửa tháng vậy?" Bên đầu cầu, giọng nói của cô nương bán đào có làn da ngăm đen màu lúa mạch vang lên.
Chúc Minh Lãng nhìn nàng, nụ cười trên mặt dần dần trở nên rạng rỡ: "Ngươi còn thiếu ta một giỏ đào đấy, nha đầu."
Cô nương bán đào sửng sốt một chút, phát hiện trước ngực Chúc Minh Lãng quả thật có huy hiệu của học viện.
"Ngươi thật sự là đệ tử của học viện Thuần Long, vậy rồng của ngươi đâu?" Cô nương bán đào hỏi.
"Ngươi đừng quản chuyện này, đào ta muốn lấy là loại tươi mới nhất, lớn nhất và nhiều nước nhất." Chúc Minh Lãng lập tức vui vẻ trong lòng, ủy khuất nhỏ lúc trước đã bị quét sạch sành sanh!
"Được được được, ngươi thắng, ở trong nhà ta có rất nhiều đào, chờ ta bán xong số đào hôm nay, ngươi đến nhà ta lấy đi." Cô nương bán đào tỏ ra mấy phần sảng khoái.
"Được. Đúng rồi, ngươi có biết ở đâu bán tằm và bán mật hoa tốt không?" Chúc Minh Lãng dò hỏi.
"Nhà ta có đó." Cô nương bán đào nói.
Chúc Minh Lãng không hiểu nhìn nàng, nói. "Không phải nhà ngươi bán đào sao?"
"Nông dân không thể buôn bán theo kiểu gia tộc được à, phụ mẫu ta trồng đào bán đào, Tam ca của ta nuôi tằm, Thất thúc của ta thì lấy mật, cả Phượng Đê trấn này không có nông sản nào mà nhà chúng ta không bán!" Cô nương bán đào nói rất hùng hồn.
"Được được được, cái gì nhà ngươi cũng có bán, nếu như phẩm chất tốt, thì sau này ta sẽ làm ăn lâu dài với ngươi." Chúc Minh Lãng nói.
"Nói rõ trước nhé, nhà chúng ta không bán thiếu đâu đấy." Cô nương bán đào nói.
Chúc Minh Lãng liền buồn bực, mình có chỗ nào giống kẻ mua nợ đâu chứ, hắn lập tức nổi giận. "Tiền sẽ giao đầy đủ!"
Cùng bàn bạc giá cả với cô nương bán đào xong, lúc này Chúc Minh Lãng mới thở dài nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề lương thực trong giai đoạn đầu của hai bảo bảo!
"Tiểu ca ca, ngươi rất thiếu tiền đi, chỉ có ngần ấy đồ vật mà ngươi còn cò kè mặc cả. Ngươi nhìn thuyền hoa bên bờ sông kia đi, thật ra bên trong không chỉ có mỹ kiều nương, mà còn có cả đám nam nhi, nếu ngươi thật sự có nhu cầu cấp bách, không ngại tới đó thử một lần xem sao, thật ra dung mạo của ngươi vẫn có thể dùng được, sẽ lấy được sự yêu thích của mấy lão góa phụ cô đơn, chứ đừng để đến lúc đó không có tiền, lại trở về kiếp nghèo túng như lần đầu tiên ta gặp ngươi thì khổ." Cô nương bán đào có lòng tốt đề xuất cho Chúc Minh Lãng.
"? ? ? ?" Chúc Minh Lãng che ngực vì có chút nhói đau.
Lại thất bại thêm một lần!
.......
Khó chịu!
"Niệm Niệm, có giữ lại mật đào cho tỷ tỷ không?" Một giọng nói dịu dàng êm tai vang lên từ phía sau.
Chỉ nghe qua giọng nói, mà đã khiến người ta có cảm giác cồn cào, hình như vào lúc này hắn có thể hình dung ra mọi vẻ đẹp của chủ nhân giọng nói này.
"Có, có." Giọng nói của cô bé bán đào bỗng nhiên trở nên ngọt ngào, ngay lập tức nàng ta đóng gói cẩn thận một túi mật đào lớn rồi mang ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười nói. "Tỷ tỷ thật là đẹp, người ta là nữ hài tử mà còn cảm thấy đỏ mặt, tim đập dồn dập mỗi lúc nhìn thấy tỷ đấy."
Chúc Minh Lãng lập tức mở to đôi mắt nhìn, có chút không dám tin tưởng, chỉ trong một giây ngắn ngủi mà nha đầu độc miệng này đã biến thành Tiểu Điềm Điềm rồi!
"Thật ra tỷ tỷ cũng rất yêu thích nữ hài tử mềm mại, dẻo miệng thế này." Giọng nói của cô nương này rất rõ ràng và đoan trang, nhưng nghe qua những lời nói đó lại cảm thấy vô cùng quyến rủ.
Hơn nữa, giọng nói này, hình như có chút quen thuộc.
Chúc Minh Lãng không kìm được lòng tò mò, quay đầu lại nhìn vị cô nương đang nói chuyện.
Vừa quay lại nhìn, thì cả người Chúc Minh Lãng như bị điện giật.
Nghe qua giọng nói là có thể biết được đây là mỹ nhân, nhưng hắn không ngờ dung nhan của nàng lại còn kinh diễm hơn so với suy đoán của hắn, trong lúc nhất thời Chúc Minh Lãng không có cách nào lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn chằm chằm vị cô nương này rất lâu!
Nữ tử cũng để ý tới ánh mắt của Chúc Minh Lãng, nàng chỉ cười nhạt một tiếng, đơn thuần chỉ là lễ phép cần phải có, sau đó nàng lại tiếp tục tán chuyện với cô bé bán đào Niệm Niệm.
"Ngươi cố ý tới thăm ta sao?" Chúc Minh Lãng cố gắng nói chuyện với nữ tử một cách thoải mái nhất, mặc dù vẻ đẹp của đối phương làm tim người ta đập thình thịch.
Lê Vân Tư.
Nữ tử đứng trước mặt mình rõ ràng chính là Lê Vân Tư.
Đôi mắt nàng đẹp sáng chói như tinh hà, đôi môi căng mộng như mật đào, Chúc Minh Lãng và nàng ở chung suốt cả đêm, sao có thể không nhận ra nàng chứ, cho dù hôm nay nàng ăn mặc có chút không giống lắm, tựa như một vị tiểu thư khuê các, nhưng dung mạo tuyệt sắc và xuất chúng của nàng thật sự khiến người ta khắc sâu trong lòng.
"Chúng ta có quen biết sao?" Ánh mắt nữ tử lại một lần nữa dời đến trên mặt Chúc Minh Lãng, giọng nói rất bình thản.
"Chuyện này..." Chúc Minh Lãng bị hỏi như vậy ngược lại có chút xấu hổ.
Lê Vân Tư không muốn để người khác biết được những chuyện trước đó, nàng muốn từ nay về sau bọn họ trở thành người qua đường sao?
"Tiểu ca ca, trình độ bắt chuyện của ngươi còn không bằng một con cóc đâu." Cô nương bán đào Niệm Niệm lúc thì độc miệng, lúc thì ngọt ngào hoán đổi vô cùng tự nhiên, nàng ta cười nói uyển chuyển với nữ tử kia. "Nam Linh Sa tỷ tỷ, mị lực của tỷ quá lớn rồi, ngay cả tiểu ca ca có tinh thần vấn đề này cũng kìm lòng không được mà bị tỷ hấp dẫn."
"Được rồi, được rồi, ta về học viện đây." Vị nữ tử kia cũng nở nụ cười tươi, mang theo túi mật đào đi về phía cầu Bạch Nham, đó là hướng đi đến học viện.
Chúc Minh Lãng nhìn bóng lưng của Lê Vân Tư, trên khuôn mặt hiện đầy vẻ hoang mang.
"Lúc nãy ngươi gọi nàng là gì?" Chúc Minh Lãng xoay đầu lại hỏi cô nương bán đào Niệm Niệm.
"Nam Linh Sa, ngươi rốt cuộc có phải là đệ tử của học viện Thuần Long không đấy, ngay cả đại mỹ nhân Nam Linh Sa tỷ tỷ mà cũng không biết?" Cô nương bán đào Niệm Niệm có chút hoài nghi nói.
"Ta tự học mà, cho nên đối với tình hình của học viện ta không hiểu rõ lắm. Nàng ấy tên là Nam Linh Sa sao, vậy nàng ta có từng rời khỏi học viện Thuần Long không?" Chúc Minh Lãng nói.
"Ta nói ngươi này, đừng có ôm ảo tưởng gì với Nam Linh Sa tỷ tỷ, người ta là đại tiểu thư của Nam thị, tôn quý như phượng hoàng, ngươi vẫn là nên nghĩ cách làm sao có thể nuôi sống bản thân mình trước đi, ngươi đừng tưởng rằng tiến vào học viện Thuần Long là đã bay lên đầu cành, bên trong học viện chỗ nào cũng có những đệ tử chán nản rồi phát điên bởi vì ấu linh không hóa rồng." Cô nương bán đào Niệm Niệm nói.
"Nam thị? Chẳng lẽ đã nhận lầm rồi?" Lúc này Chúc Minh Lãng đang lơ ngơ.
Mặc dù khí chất và thần thái toát lên từ vẻ mặt của nữ tử lúc nãy rất mềm mại và đáng yêu, có chút không giống với trước đây lắm, nhưng dung mạo đó rõ ràng chính là Lê Vân Tư!
Nam Linh Sa. . .
Nam Linh Sa, hình như có nghe Lê gia chủ nhắc đến cái tên này.
Là tỷ muội sao?
Nhưng tỷ muội nào lại có dáng dấp giống nhau như thế.
Chúc Minh Lãng lắc đầu. Chắc là ban ngày suy nghĩ nhiều nên ban đêm nằm mơ, dưới ánh mặt trời vũ mị này khiến hắn nhìn dung mạo của người ta thành một người khác.
. . .