Sau khi đáp xuống đất thì lại đưa tay phải lên kêu gọi thanh Lữ Nhận Thương quay lại, từ trong hốc mắt của Bộ hài cốt khổng một đạo lưu ảnh bay ra còn mang theo rất nhiều oan hồn, khi đạo lưu ảnh đó đến bên cạnh Mạc Hiểu Nam thì mới dừng lại, oan hồn dính trên những mảnh vải trắng cũng bắt đầu tiêu tán.
“Có lẽ nhiêu đây còn chưa đủ để hạ gục ngươi nhỉ, hên hôm nay ta sẽ đặt cấp cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của ta.” Mạc Hiểu Nam cắm cây trường thương xuống đất, hắn săn tay áo kèm ống quần lên bắt đầu tháo tất cả các miếng vải trắng ra.
Khi đã tháo xong hắn thu hết vào bên trong nhẫn trữ vật, tay trái cầm thanh trường thương vác lên vai, tay phải chỉ thẳng vào nó nói: “Hiệp một kết thúc giờ chúng ta đến hiệp hai thôi nào.”
Mạc Hiểu Nam đột nhiên biến mất, một khắc sau đó hắn đã ở bên cạnh đầu của bộ xương khổng lồ, hai tay cầm chặt thanh trường thương đập một cái vào đầu nó.
“Ầm!!!..”
Bộ xương khổng lồ ngay lập tức bị đánh văng ra khỏi huyết trì, tuy không có mắt nhưng nó bây giờ ai cũng biết nó đang rất sợ hãi, bởi vì khi nãy người nó đang đối đầu chưa lấy ra thực lực chân chính đã có thể nghiền ép nó, bây giờ thực lực chân chính đã bày ra phần thắng của nó dường như bằng không, bây giờ có chạy cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Còn về phía Mạc Hiểu Nam thì cảm nghĩ của hắn về con trùm này yếu hơn tên Ma tu lúc trước hắn gặp gấp mười lần, cộng thêm suy nghĩ của nó quá đơn giản rất dễ đoán được, tóm lại con trùm này quá gà kèm óc chóa không tả được, ban đầu hắn nhìn thấy quy mô trận chiến như thế này phải một mất một còn, nhưng bây giờ hắn cảm thấy một mình mình cũng có thể dọn sạch.
Thế nên hắn quyết định giải quyết mau lẹ con trùm này lại lên đường, bởi vì dây dưa lâu thì lại kéo ra rắc rối không cần thiết, bởi vì hắn vừa cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt chu định trên người hắn, không phải từ bộ hài cốt hắn mới vừa đánh bay này.
Hắn quay đầu lại nói với đám người Trác Đa: “Đẩy nhanh tốc độ chúng ta cần rời khỏi đây càng sớm càng tốt, bởi vì ta có dự cảm không lành.”
Bốn người Trác Đa gật đầu sau đó bắt đầu đẩy nhanh tốc độ dọn dẹp đám thây ma cuối cùng, Mạc Hiểu Nam cũng bắt đầu tấn công con trùm dồn dập hơn khiến nó chỉ biết nằm cho hắn đánh, bây giờ nó cũng đang cầu nguyện có người đến cứu nó, nhưng đang lúc tuyệt vọng thì trong đầu nó lại có một tiếng nói vang lên “Bùng nổ.”
Cơ thể nó đột nhiên hóa thành huyết thủy ngấm xuống đất, khiến Mạc Hiểu Nam một mặt mộng bức, nhưng một giây sau một luồng huyết thủy từ dưới đất phóng lên đâm về phía đầu hắn, hên mà hắn né kịp chỉ đứt mấy sợi tóc, nhưng chỗ hắn đứng lại lòi ra bốn cây huyết thủy khiến hắn trở tay không kịp, một cây đã đâm xuyên qua chân phải của hắn, khiến hắn sém chút nữa la lên.
“Lại là cái gì nữa đây? chẳng lẽ lúc trước nó đang nhường cho ta hay sao.” Mạc Hiểu Nam cắn răng nói.
“Ngươi đã chơi đểu như vậy ta không thèm chấp với ngươi nữa, Trác Đa chúng ta rút.” Sau đó hắn quay đầu lại chạy hướng bốn người Trác Đa đang chiến đấu, phía sau hắn từng thanh huyết thủy nhô lên nhiều không đếm hết, khiến cả bốn người Trác Đa sởn cả gai ốc, bởi vì bọn hắn biết Thiếu Chủ đang ở thế thượng phong mà cũng phải chạy trốn thì bọn hắn cũng chỉ có thể chạy theo.
Đám người ngay lập tức ngừng chém giết thây ma dốc sức chạy ra khỏi cửa hang động ngay ở phía trước, nhưng khi đang chạy trong lối ra thì phía trước bọn hắn đột nhiên có chất lỏng màu đỏ chảy xuống che kín lối ra, Mạc Hiểu Nam ngay lập tức nhảy lên phía trước cầm trường thương phóng một cái, trường thương lập tức xoắn nát chất lỏng màu đỏ khiến lối ra trở nên thông thoáng.
“Nhanh lên nữa không thì cả đám phải chôn thây ở nơi này đấy.” Mạc Hiểu Nam chân bị thương nặng, máu chảy đầm đìa nhưng vẫn phải dốc sức chạy, còn bốn người Trác Đa khi chém giết với đám thây ma bây giờ cũng mệt lả cả người, bây giờ còn tham gia vào trò đuổi bắt này nữa khiến bọn hắn thở không ra hơi.
Nhưng đột nhiên Mạc Hiểu Nam đứng lại trong mắt hắn hiện lên một luồng hào quang màu vàng, thân thể từ từ lớn lên tóc cũng bắt đầu chuyển sang màu đen, khí thế trên người hắn bắt đầu tăng mạnh từ Bát mạch lập tức đột phá luyện khí tầng một, vết thương trên chân cũng đã lành lại, điều này làm cho bốn người Vương Dã, Trác Đa há hốc mồm, đây lại là chuyện gì thế này.
Vài giây trước trong cơ thể Mạc Hiểu Nam đột nhiên có một hiện tượng lạ xảy ra, khí huyết trong cơ thể hắn không biết vì một thứ gì đó kích phát, bắt đầu sôi sùng sục lên kinh mạch cũng mở rộng, khí huyết từ khắp cơ thể bắt đầu tụ hợp về hạ thân của hắn, kích phát một thứ gì đó rất rộng lớn, một thứ mà bất cứ tu sĩ nào cũng phải có đó chính là đan điền, một khi đan điền mở ra thì đồng nghĩa với người đó đã đột phá Bát mạch tiến vào luyện khí, đặt bước chân đầu tiên vào tiên lộ.
Tốc độ duy chuyển của Mạc Hiểu Nam bắt đầu chậm lại, đến một lúc thì dừng hẳn, hắn chỉ nói một câu: “Bốn người các ngươi chạy trước đi, ta sẽ chặn hậu.”
Bởi vì hắn bây giờ đã đột phá lên luyện khí, cho dù đánh không lại hình thái hai của bộ xương trắng này, thì hắn cũng có thể kéo dài một ít thời gian để đám Trác Đa chạy thoát, còn về phần mình nếu như đánh không lại còn có thể chạy thoát dễ dàng hơn bọn hắn rất nhiều.
Mạc Hiểu Nam cầm thanh trường thương bằng một tay chỉ vào lối xuống dưới hang, chân dậm mạnh xuống đất hét lớn: “Dám ăn hiếp tiểu gia lần nữa, thể hiện hôm nay các ngươi đúng là chán sống.”
Một cú dậm chân của hắn làm hang động rung lắc dữ dội, lối vào hang cũng nứt ra mấy rãnh lớn lộ ra một luồng huyết dịch đang di chuyển dưới mặt đất, mặt hắn đột nhiên hưng phấn lên nói: “Bắt được ngươi rồi!!!”
Hắn cầm thanh trường thương dẫn động nguyên khí trong đan điền ra, thanh trường thương ngay lập tức được chân khí bao bọc trở nên lợi hại hơn bao giờ hết, sau đó đâm mạnh vào luồng huyết dịch đang di chuyển kia, một âm thanh gào thét vang lên khiến hắn có chút chân động, không ngờ một chút nguyên khí lại có thể làm nó đau đớn như thế này, hắn lập tức dồn nguyên khí vào tay khum xuống nắm lấy luồng huyết dịch kéo lên.
Nhưng nó nào để cho hắn tự do khống chế, từng chiếc gai nhọn làm từ huyết thủy phóng đến người hắn, nhưng chưa chạm vào đã bị nguyên khí ngoài cơ thể chặn lại, vẻ mặt hắn dần hiện lên nụ cười của sự khinh bỉ: “Ngươi lần này đừng hòng chạy thoát.”
Hắn nói xong tay bắt đầu kéo luồng huyết dịch ra khỏi mặt đất, trên mặt nụ cười càng ngày càng nồng, hắn kéo hơn năm phút mới kết thúc, trước mặt hắn lúc này là mông đống huyết dịch hình cầu, chính giữa đống huyết dịch có một hạt châu màu đỏ cực kỳ giống như hạt châu hắn thấy trong ảo mộng.