Mạc Hiểu Nam cũng không quan tâm nữa, chạy một mạch về phía trước đi được trăm bước thì đột nhiên sắc mặt hắn tối sầm lại, thân thể run run hơi thở đình trệ lại, miệng run lẩy bẩy nói không nên lời: “Việc nà.. y không phải là sự thật đúng không?” bởi vì phía trước hắn là một cái xác khô, thân thể dường như chỉ còn da bọc xương, nhưng quần áo kia hắn không thể lầm lẫn vào đâu được, đó chính là đồ của cha hắn mặc khi bỏ chạy với hắn.
Ngay lúc này Lăng Tu Phúc từ phía sau vượt qua Mạc Hiểu Nam đi đến bên cạnh xác khô kia đưa tay chạm vào cái xác, sau đó chỉ biết lắc đầu nói: “Chúng ta đã đến trễ, sinh cơ và khí huyết đã bị hút cạn hồn phách cũng đã tan biến.”
Mạc Hiểu Nam từng bước từng bước đến bên cạnh cái xác, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào,....”
Hắn đến trước cái xác thì đột nhiên quỳ xuống từng giọt nước mắt theo má hắn chảy xuống, hắn đưa tay lắc lắc cái xác gào thét: “Cha người chưa chết phải không, chưa chết phải không!!”
“Người đã hứa với con sẽ cùng nhau trở thành tiên nhân cao cao tại thượng cơ mà!!”
“Hứa một ngày nào đó sẽ cùng con đi tìm mẹ cơ mà.”
“Tại sao tại sao…”
Lăng Tu Phúc đứng một bên, cũng chỉ biết lắc đầu phiền muộn nhìn bầu trời trong xanh qua những khe lá, đột nhiên nghe thấy tiếng cười của Mạc Hiểu Nam.
“Thành tiên liệu có thể làm người khác cải tử hoàn sinh?”
“Thành tiên liệu có thể làm người khác cải tử hoàn sinh?”
Mạc Hiểu Nam bế cái xác lên từ từ đi về phía trước vừa đi vừa thì thầm: “Thần tiên là gì? Phàm nhân là gì? Sinh tử là gì?...”
Ánh mắt của Lăng Tu Phúc lúc này, dường như chỉ nhìn thấy một thân hình nhỏ bé đang bế cái xác đi sâu vào bên trong khu rừng. trong lòng có chút rối rắm vì hắn biết chuyện này đối với một đứa bé mười tuổi bình thường mà nói chẳng đáng là bao nhiêu, nhưng đằng này là một đứa bé gặp phải tu ma giả cũng chưa từng tỏ ra sợ hãi chút nào, lại thành một đả kích trí mạng.
Hắn bây giờ chỉ biết đi theo đứa trẻ đằng trước, cảm nhận sự tàn khốc của thế giới nơi mà có thực lực là có tất cả.
Nhưng khi đi được hai mươi dặm hắn cảm thấy có chút kinh ngạc về đứa trẻ trước mặt mình, đây là sức lực mà một đứa trẻ mười tuổi có được hay sao, tay bế một xác chết nặng gần năm mươi cân đi một đoạn đường hơn hai mươi dặm mà không cảm thấy mệt mỏi.
Đang suy nghĩ thì phía trước hắn xuất hiện một cây đại thụ, thân cây đại thụ tỏa ra tường luồng thánh khiết hương thơm, còn Mạc Hiểu Nam đã đứng trước cây đại thụ nhìn lên từng nhành cây mà nước mắt hắn lại chảy xuống.
“Hôm nay ta gửi gắm di hài của cha ta cho ngươi, cầu mong ngươi có thể chiếu cố tốt cho ông ấy.”
Mạc Hiểu Nam nhẹ nhàng đặt xác của cha mình xuống, đi đến bên cạnh gốc cây đại thụ ngồi xuống dùng bàn tay non nớt của mình bắt đầu đào từng lớp đất lên, cho đến khi đã chôn cất xong di hài của cha mình thì hắn còn tự tay làm một tấm bia mộ, dùng chính máu của mình viết lên dòng chữ “Mạc Vấn Sinh chi mộ.”
“Ngày hôm nay, con Mạc Hiểu Nam kẻ bất tài chưa làm được gì cho cha, chưa đền đáp được công nuôi dưỡng của cha, chưa đền đáp được tình cảm của cha dành cho con hơn mười năm nay, vì vậy cha hãy chờ con cho dù là trăm năm hay ngàn năm đi chăng nữa con cũng sẽ cố gắng tìm phương pháp để cha có thể sống lại một lần nữa.” Mạc Hiểu Nam quỳ trước một của cha mình vừa khấu đầu vừa nói.
Sau đó, hắn đứng lên sửa sang lại trang phục của chính mình, lập tức quay người rời xa mộ của cha mình đi thẳng về hướng Tửu quán lúc trước, ở phía sau Lăng Tu Phúc lại lấy ra thêm bốn cái ngọc bình, trong đó có một cái bình ngọc bên trên có dán một lá bùa ném cho Mạc Hiểu Nam nói: “Cầm lấy mấy cái này phòng thân đi, nếu ngươi muốn tiến bước tiên lộ thì không thể thiếu nó, cái bình có dán là bùa kia bên trong có thi thể của tên Ma tu ngươi có thể dùng nó để đổi lấy tiền thưởng, nhưng ta cần nói rõ cho ngươi biết, tu tiên giới không hề dễ dàng như ngươi tưởng tượng, nên hãy hết sức cẩn trọng.”
Nói dứt câu thì Lăng Tu Phúc cũng lấy ra phi kiếm bay về phía ngôi làng để đón Tô Tiểu Tuyết về tông môn của mình, coi như chấm dứt đoạn nhân quả của to gia đưa một người trong gia tộc bọn hắn lên tiên lộ.
Hai ngày sau.
Dưới chân núi Hoàng Ngọc một ngọn núi bình thường như bao ngọn khác, đó là trong mắt của phàm nhân, nhưng đối với tu tiên giả thì nó là một nơi tất yếu để nhận nhiệm vụ treo thưởng và trao đổi thông tin cộng thêm bên trên ngọn núi còn có rất nhiều gian hàng bán pháp bảo đan dược kể cả linh thảo.
Mạc Hiểu Nam đứng dưới chân núi nhìn lên chỉ thấy một màu xanh bạc ngàn, một hồi lâu hắn quyết định bước chân lên núi men theo lối mòn lúc trước hắn đi đến đây, chẳng mấy chốc hắn đã đến được đỉnh núi đập vào mắt hắn là một khung cảnh tấp nập mua bán và trao đổi vật phẩm, nhưng hắn không để ý mấy thứ này bởi vì bây giờ hắn không có linh thạch hay thứ gì tương tự để đối lấy.
Nến hắn chỉ có thể đi vào Tửu quán lúc trước để lãnh thưởng nhiệm vụ, nhưng lần này hắn đã thay cho mình một bộ đồ để trông giống tu tiên giả hơn, tay vẫn như cũ cầm một nhánh trúc xanh.
Vừa bước chân vào Tửu quán đã có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng hắn vẫn tỏ ra điềm tĩnh đi về phía chưởng vầy, sau đó lấy từ tay áo ra một cái bình ngọc có dán bùa và một tờ giấy rồi nói: “Ta đến trả nhiệm vụ treo thưởng trảm sát ma tu Hắc Lạp Tư, bên trong chiếc bình là thi thể của hắn ngươi có thể kiểm tra.”
Mọi người bên trong Tửu quán nghe Mạc Hiểu Nam nói, cũng hít vào một hơi lạnh, bởi vì không thể tin tưởng được bởi vì tu sĩ Trúc cơ hậu kỳ làm sao có thể dễ chết như thế, huống chi đây còn là ma tu sức chiến đấu không kém gì tu sĩ trúc cơ đỉnh phong.
Chưởng quầy nghe thấy cũng không thể tin nổi vào mắt mình, vì đây là nhiệm vụ nguy hiểm nhất trong vòng mười năm gần đây yêu cầu Kết Đan mới có thể nhận lấy, nhưng mới dán lên lập tức có người lấy đi, có điều là chưa đến hai năm nhiệm vụ này đã được hoàn thành.
Điều này có thể nói ra một khả năng người đứng trước mặt hắn bây giờ là một tu sĩ Kết đan cảnh, điều này cảnh báo hắn không thể có một chút sơ xuất gì ở trong giao dịch, Kết Đan cảnh nếu đặt vào ở tu chân giới có thể tương đương với Lão tổ của một đại gia tộc.
“Mời tiền bối đi hướng này để lĩnh phần thưởng từ nhiệm vụ.” chưởng quầy lập tức đứng dậy tiếp đón Mạc Hiểu Nam đi ra phía sau tửu quán, bắt đầu giải thích với hắn về phần thưởng của nhiệm vụ.
Phần thưởng được chủ quán liệt kê ra gồm có một vạn hạ phẩm linh thạch, một tam phẩm pháp bảo Lữ Nhận Thương, cộng thêm ba bình Ngọc Anh đan, bốn tấm phá tà phù.
Sau khi thấy tất cả phần thưởng hắn cũng giả bộ tầm tĩnh nói một tiếng: “Tốt.”
Chưởng quầy nghe vậy cũng thở nhẹ một hơi, sau đó ra hiệu cho người mang vật phẩm bỏ vào nhẫn trữ vật giao cho Mạc Hiểu Nam.
Sau khi giao dịch xong Mạc Hiểu Nam lập tức đứng dậy đi ra khỏi tửu quán biến mất trong đám đông ngoài đường sá.