Dao Lạc Tuyết lúc này cũng từ trong gian nhà đi ra ngoài, nàng không còn mặc đồ lông thú nữa mà đã chuyển sang mặc một chiếc váy ngắn xanh nhạt, trên người còn toát ra vẻ lười biếng lúc trước hắn gặp.
"Không cần phải làm như vậy, đa số yêu thú ở đây đều cùng một dạng với ta, bọn hắn đều bị giam cầm ở nơi này, còn có một số nhân loại bởi vì phạm phải giới luật nên cũng được trục xuất đến đây lao động khổ sai, duy trì cho Thánh Tích hoạt động, nhưng cũng có một số trường hợp là do người nhà tự mình đưa đến, vậy nên cũng có thể nói là ngư long hỗn tạp."
Nhưng nàng cũng không có nói là có người đến đây để thực hiện nhiệm vụ, bởi vì nói thế thì nàng lại càng uất ức vì tên kia, nhắc đến thì lồng ngực lại ứ đọng cục hoả khí.
Nàng đứng ở bên cạnh Mạc Hiểu Nam, ánh mắt cũng nhìn về nơi xa xăm, sau đó khẽ đưa tay lên vén mái tóc dài.
"Đi thôi, ta đưa ngươi đi lựa bảo vật như đã hứa." Nàng nói xong liền xoay người rời đi, Mạc Hiểu Nam cũng đứng dậy đi theo nàng, mà bởi vì hắn cũng nhìn trúng nàng nên Mạc Hiểu Nam cũng ngoan ngoãn đi theo.
Hai người lướt qua căn nhà trúc, đi đến gần thân cây nơi nhánh cây này mọc ra, ở nơi đó có một cánh cửa làm bằng gỗ, bên trên có khắc rất nhiều phù văn, cũng bởi vì hắn không am hiểu về phù văn nên cũng chịu chết, chứ không biết làm gì thêm, nếu như có Tiêu Dao Tử ở đây thì chắc có lẽ sẽ biết.
Dao Lạc Tuyết đưa tay lên kích hoạt phù văn trên cánh cửa, sau khi đã hoàn thành việc kích hoạt, cánh cửa cũng được mở ra.
Bên trong không phải là không gian tối tăm, mà thay vào đó là một gian phòng rộng vài trăm mét, được trang trí bởi rất nhiều tấm vải lụa, sàn cũng được lát bằng Tiên Linh Thạch hết sức đàng hoàng, nhưng gian phòng này không có bất cứ kệ hay chỗ bỏ bảo vật nào, mà tất cả bảo vật đều được đựng trong những bong bóng khí, những bong bóng khí đó đều trôi nổi lơ lửng trên không trung.
Nàng quay đầu nhìn Mạc Hiểu Nam, hắn thấy ánh mắt mê hoặc nhìn mình trái tim không khỏi nhảy lên, gật đầu một cái.
Nhưng bởi vì bảo vật ở nơi này quá nhiều cho nên hắn tạm thời cũng không thể lựa được món nào, nên cần phải có thời gian suy xét.
Đúng lúc này giọng nói của Tiêu Dao Tử đột nhiên vang lên, tuy nhiên hắn vẫn còn đang hôn mê, nhưng Mạc Hiểu Nam vẫn có thể đoán ra đây là bản năng của một thợ đào bảo chuyên nghiệp.
"Phía trước hai tám bước, rẽ phải chín bước, lấy bức tranh kia."
Mạc Hiểu Nam cũng nghe theo đi đến bên cạnh bức tranh kia, chỉ là một bức tranh sơn thuỷ nhìn sơ qua không có gì đặc biệt cho lắm, làm cho hắn có chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng thì hắn vẫn chọn bởi vì Tiêu Dao Tử luôn luôn đúng.
Thứ tiếp theo mà Tiêu Dao Tử nhắc đó chính là một tấm huy hiệu màu đen, không rõ tác dụng cụ thể của nó là gì.
Nhưng trong khi hắn đi đến bên cạnh vật thứ ba thì hắn đột nhiên ngừng lại, ánh mắt cũng đột nhiên ngưng trệ, bởi vì trước mắt hắn là một mảnh đồng giống hệt như mảnh đồng mà phụ thân hắn đưa cho hắn, nhưng khác ở chỗ là mảnh đồng này được khắc một tiêu ký, chứ không phải chữ giống như của hắn.
Hắn không tự chủ được mà đưa tay lên lấy nó xuống, miếng đồng vừa chạm vào tay thì một cảm giác bỏng rát từ lồng ngực hắn liền ập đến, hắn lấy tay kéo mặt dây chuyền ra, hai miếng đồng vừa gặp nhau thì ngay lập tức hoà lại với nhau, tạo thành một miếng to hơn, nhưng suy cho cùng thì chỉ vẫn là tàn thiên nên chưa thể biết nó thực ra là thứ gì.
Sau khi chọn xong món thứ ba, hắn quay người đi lại chỗ Dao Lạc Tuyết, vì nàng đang ngồi trước cửa uống trà, thấy Mạc Hiểu Nam đi tới nàng cũng hơi bất ngờ.
"Chọn xong rồi sao?"
Mạc Hiểu Nam cũng gật đầu một cái, hắn lấy ra một bức tranh sơn thủy cùng một tấm thiết lệnh màu đen, còn món thứ ba thì hắn đưa mặt dây chuyền của mình ra, chỉ vào tiêu ký bên trên, vì Dao Lạc Tuyết chưa hiểu nên hắn cũng giải thích, cuối cùng thì nàng cũng gật đầu.
Bởi vì bây giờ trời đã tối, cộng thêm chứng lạc đường thường xuyên tái phát của hắn nên không tiện đi về Sơn Phong Đạo nên bèn xin tá túc ở lại đây, nhưng hắn tạm thời vẫn chưa muốn về lại nơi đó, dù sao bí cảnh ở Thiên Kiều Sơn sắp mở ra, chưa đi thì sao có thể trở về cho được, mà quan cảnh ban đêm ở đây cũng không tồi, nên hắn tùy tiện lựa chọn một chỗ để đả toạ, khoanh chân điều hoà khí huyết trong cơ thể, tĩnh tâm tu luyện củng cố cảnh giới.
Vì khi hắn tu luyện thường xuyên xuất hiện dị tượng cho nên lúc này cũng thế, xung quanh hắn từng bông sen trắng nở rộ, linh điệp cũng hiện ra, sao trên trời cũng đột nhiên trở nên sáng hơn, linh hồn của hắn lúc này cũng tiến vào trạng thái thăng hoa, cảm giác hết sức kỳ diệu, hai mắt nhắm chặt, đôi tay kết ấn thi triển Tự Thiên Quyết, đây là pháp quyết mà Tiêu Dao Tử đã truyền cho hắn, chuyên dùng để tôi luyện đạo cơ, hắn lúc trước vận chuyển nhiều nhất là bốn mươi sáu chu thiên, bây giờ cảnh giới cùng nhục thân đã được nâng cao thêm một bậc, thì việc vận chuyển cũng dễ dàng hơn.
Pháp quyết vừa kích hoạt, cơ thể của hắn cũng trở nên mơ hồ, linh khí từ khắp mọi nơi bắt đầu bị hút đến bên cạnh hắn, trên bầu trời từng tia từng tia tinh hoa truyền xuống, tinh hoa không lập tức dung nhập vào cơ thể hắn, mà chậm rãi bao quanh hắn, cũng cùng lúc đó từng viên tinh thần từ từ hiện ra nó tản mát ra đại đạo nhu hoà, bên dưới chỗ hắn ngồi từng mầm cây nhỏ bắt đầu nhô lên, những chồi non này lay động theo vòng tinh hoa đang xoay chuyển.
Hắn từ từ thâm nhập vào trạng thái ngộ đạo, từng hình ảnh từng văn tự từ từ hiện lên trên đầu hắn, niệm lực trong cơ thể cũng từ từ tản ra, nó hấp thụ từng chút từng chút một tinh hoa, khi nó xuất hiện linh khí cũng trở nên ôn hoà hơn trước rất nhiều.
Tự Thiên Quyết đang được vận chuyển nhịp nhàng, chỉ mất hai tiếng đồng hồ thì đã hoàn thành được một chu thiên, tiến vào chu thiên tiếp theo, mà tâm trí của Mạc Hiểu Nam lúc này đã hoàn toàn chìm đắm trong ngộ đạo.
Tiểu Hắc lúc này từ trên lưng áo hắn bay ra, nó há miệng từng viên từng viên linh dược từ trong miệng bay ra, linh dược vừa bay ra gặp được niệm lực thì ngay lập tức bị hoà tan, đây cũng là số linh dược trước kia bị nó nuốt mất, nhưng nó không hấp thụ mà lại tích trữ bên trong một không gian khác trong cơ thể, bây giờ Mạc Hiểu Nam đã tiến vào trạng thái ngộ đạo, nên cần rất nhiều chất dinh dưỡng, vì thế đống linh dược này là lựa chọn không tồi.
Nó lấy ra không phải là không có lợi ích, mà lợi ích của nó là mượn trạng thái ngộ đạo của Mạc Hiểu Nam để hấp thụ tinh hoa, tinh hoa Nhật Nguyệt đối với yêu thú như nó mà nói chính là thứ không thể nào thiếu trong việc tu luyện, nó nhảy lên vai Mạc Hiểu Nam.
Lần trước Mạc Hiểu Nam đả tọa tốn gần bốn ngày, không biết lần này tốn bao lâu.
Thời gian thấm thoát đã đến mười hai giờ đêm, lúc này là lúc mà yêu thú thường ra ngoài để tu luyện, hấp thụ tinh hoa Nhật Nguyệt, cho nên Dao Lạc Tuyết cũng không phải là ngoại lệ.
Nàng lúc này vừa mới tắm xong, đang quấn trên người một tấm lụa trắng, để lộ ra đường cong mỹ miều, mái tóc óng ả chảy dài xuống tận eo cong, khi nàng vừa nhìn ra ngoài thì thấy một cảnh tượng không thể tin vào mắt mình.
"Tinh hoa Nhật Nguyệt! Không những thế còn nồng đậm đến mức không thể tin nổi!" Nàng lúc này cũng có chút mông lung, lắc lắc đầu lấy tay xoa xoa mắt, cuối cùng đập vào mắt nàng vẫn là hình ảnh ấy.
Không chỉ có một mình nàng mà còn rất nhiều lão yêu hay yêu nương khác cũng nhìn thấy cảnh này, ai nấy cũng trợn mắt ngoác mồm, không thể tin vào mắt mình.
Dù sao cũng là yêu thú nên đối với tinh hoa Nhật Nguyệt rất là mẫn cảm.
Dao Lạc Tuyết mau chóng chạy vào tấm bình phong, thay một bộ quần áo mới thích hợp cho việc tu luyện, rồi phóng như bay đến chỗ Mạc Hiểu Nam.
Nàng lấy ra một cái bồ đoàn, đặt cách Mạc Hiểu Nam nửa mét, khoanh chân ngồi xuống, tĩnh tâm đả toạ, nàng cũng lấy ra một trận bàn che giấu hành tung kích hoạt nó lên, người ngoài nhìn vào chỉ thấy nơi này là một mảnh trống trải không có gì hết.
Vì Tự Thiên Quyết có tác dụng cộng hưởng với mọi thứ trong bán kính ba mét nên chẳng mấy chốc Dao Lạc Tuyết đã tiến vào trạng thái ngộ đạo, tinh hoa Nhật Nguyệt càng lúc càng nhiều, linh khí cũng trở nên nồng đậm hơn lúc nãy mấy phần, đến lúc này đã có hơn ba mươi ba viên thần tinh xuất hiện, Niệm lực của hắn cũng từ từ được cường hóa, đạo cảnh từ từ đi lên.
Thoáng chốc đã hai ngày trôi qua, mà Mạc Hiểu Nam như cũ vẫn còn chìm đắm trong ngộ đạo, Dao Lạc Tuyết vì tu luyện bên cạnh Mạc Hiểu Nam mà bị Tự Thiên Quyết đánh lên người một ấn ký vô hình, nó từ từ kéo ý thức của nàng vào thế giới ngộ đạo của Mạc Hiểu Nam.
Bên trong không gian ý cảnh, một nơi tràn đầy đại đạo chi âm, tinh thần hiển thị kinh văn trải dài khắp mọi nơi, một thân ảnh tóc xanh đang ngồi đả toạ tại đó, sau lưng là vòng nhật luân sáng chói, phía trước hắn lúc này là bức tranh sơn thủy, bức tranh miêu tả cảnh sông núi hùng vĩ, bức tranh còn không ngừng biến hoá.
Thiên địa giao thoa
Vạn vật tất biến
Đại đạo vĩnh hằng
Nguyên thiên lai cổ
Vũ hoá vạn tường.
"Tam thiên đại đạo, Vĩnh Hằng Chi Đạo - Thành".
Ngàn vạn đại đạo chi âm cùng lúc vang lên, thần văn hiển hiện, thánh long giáng thế.
Mạc Hiểu Nam lúc này mở mắt ra, bức tranh thủy mặc trước mặt hắn lúc này đã biến thành một khối bia đá, hắn đưa tay lên chạm vào nó, ngón tay từ từ di chuyển, chẳng mấy chốc hắn đã ghi tên mình lên đó.
Phía xa xa là một Dao Lạc Tuyết đang mông lung nhìn Mạc Hiểu Nam, nàng cũng không biết từ khi nào mà mình bị kéo vào nơi này, khi nhận ra thì mình đã đứng ở đây chứng kiến một cảnh tượng mà rất ít người có thể thấy, đó là đề tên Đạo Bảng.
Đây là những người tu luyện đạo cơ ở Nguyên Anh đến cảnh giới hoàn mỹ vô khuyết mới có thể đề tên, nàng lúc trước cũng không hề đạt đến một bước này thì đã bị cưỡng ép tấn cấp.
Đến Mạc Hiểu Nam hắn vẫn không ngờ mình có thể đi đến một bước này, hắn cũng không biết đạo cơ mình từ khi nào đã trở nên hoàn mỹ vô khuyết.