Nhưng không gian đen tối lại bị một thứ gì đó xé rách, một tia sáng chiếu thẳng vào bóng tối vô tận, soi sáng mọi hướng, lộ ra một linh hồn nho nhỏ đang bị xiềng xích trói buộc cùng bóng tối thao túng.
Từ trong tia sáng một thân ảnh mỏng manh bay ra, khuôn mặt nhìn thẳng về phía trước hai mắt như đóng đinh vào linh hồn của Mạc Hiểu Nam, rồi đạo thân ảnh từ từ lướt tới dang hai tay ôm lấy linh hồn yếu ớt, lúc này tan biến chỉ còn một nửa vào trong lòng.
Sau đó hóa thành ánh sáng bao bọc hắn lại, từ từ khôi phục linh hồn của hắn.
Nhưng lúc này phía sau lưng hắn, có rất nhiều cánh tay màu đen vươn tới kéo hắn lại, không đến một hơi thở cả linh hồn hắn một lần nữa chìm vào đêm tối tĩnh mịch.
Khe nứt kia cũng từ từ tiêu biến, màn đêm một lần nữa trở thành bá chủ.
--------------
Bên ngoài Lâm Phi Nhi đột nhiên ho ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhợt nhạt đến cực điểm.
Cánh tay từ buông lỏng ngã ra về phía sau, ngay lúc này một cánh tay khoác qua eo đỡ nàng lại, miệng còn nói một câu: "Cảm ơn nàng!"
Nhưng Lâm Phi Nhi chỉ cười nhẹ rồi ngất đi, bởi vì khi nãy nàng không tiếc dùng cấm thuật tiêu hao thọ nguyên cùng linh hồn của mình để kéo hắn trở lại, nhưng trời không phụ lòng người rốt cuộc cũng thành công.
Mạc Hiểu Nam ôm nàng ta vào lòng, tay phải đưa ra một thanh trường thương lập tức xuất hiện trong tay, hai mắt đỏ như máu lúc này lại xuất hiện ngàn vạn đốm sáng màu vàng.
Hắn đưa tay ra sau phóng cây thương lên bầu trời.
"Ầm!!!"
Thanh trường thương phá vỡ cả không gian lao đến đại trận trên bầu trời, nó để lại trên không trung một vết hằn màu đen, linh khí ngay lập tức bị hút vào bên trong, ngay sau đó vết hằn ấy từ từ khép lại.
Mà thanh trường thương khi đâm trúng đại trận, thanh trường thương lập tức dung nhập vào bên trong đại trận, ngay sau đó đại trận bắt đầu xuất hiện hàng loạt các vết nứt lớn, sau đó chia năm sẻ bảy nổ thành từng mảnh nhỏ, sau đó tan biến chỉ để lại vô tận linh khí xen lẫn một chút lôi hệ pháp tắc.
Thiên kiếp trên bầu trời lúc này cũng tan biến.
Còn Mạc Hiểu Nam ôm Lâm Phi Nhi, bên ngoài hai người một quang cầu xuất hiện bao bọc hai người lại, viên quang cầu này hầu như tách biệt với thế giới bên ngoài, có dùng thần thức hay bất kì thủ đoạn nào đi chăng nữa, cũng không thể thấy được một chút gì ở bên trong.
Bên trong quang cầu Mạc Hiểu Nam, đưa bàn tay dính đầy máu lên vuốt gương mặt mệt mỏi của nàng, đôi mắt đỏ như máu ứa lệ, một giọt nước mắt từ trên má hắn lăn xuống.
Đây là lần thứ hai hắn vì người khác mà rơi lệ, đôi tay bầm tím run rẩy ôm chặt cơ thể lạnh như băng của nàng vào lòng, linh hồn của nàng lúc này rơi vào trạng thái suy yếu cả cơ thể cũng vậy.
Linh đài âm u, đan điền khô cạn không còn một chút linh khí nào, thức hải cũng chẳng kém bao nhiêu.
Hắn lúc này đưa tay lên từ, trong nhẫn trữ vật một viên đan dược bay ra, hắn không do dự bóp bể viên đan dược, bắt đầu trích xuất dược lực đưa vào cơ thể nàng, khuôn mặt nhợt nhạt lúc này nới lỏng không ít.
Đây là viên đan dược lúc trước hắn sử dụng, nó là lục phẩm đan dược trong nhẫn trữ vật của Hồn Tử Lâm, có tác dụng hồi phục rất tốt, nhưng đáng tiếc chỉ có sáu viên, hắn lúc trước nuốt một viên bây giờ giao lại hết cho nàng ta.
Mạc Hiểu Nam không do dự lấy nốt mấy viên còn lại ra, cũng như bài toán cũ là trích xuất dược lực từ từ đưa vào cơ thể nàng.
Năng lượng lúc trước do linh đan phát ra lúc này đang dày vò cơ thể hắn, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh cùng tỉnh táo, nếu như bây giờ lơ là như lúc nãy thì mọi công sức hầu như đổ sông đổ bể hết.
Nhưng lúc này đầu hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo, hai mắt nhắm lại hàm răng cắn chặt vào nhau.
Cơ thể hắn lúc này từng tia linh khí bắt đầu thoát ra từ làn da, cả quả cầu màu vàng trong nháy mắt đã ngập trong linh khí.
Cơn đau của Mạc Hiểu Nam cũng giảm đi mấy phần, làn da màu tím cũng nhợt nhạt đi.
Bên ngoài quang cầu một thanh trường thương từ không khí xuất hiện, sau đó hóa thành một luồng khí dung nhập vào quang cầu.
--------------
Bảy ngày sau.
Bên trong quang cầu, Mạc Hiểu Nam dựa người vào thành quả cầu thở ra một hơi, hai mắt đỏ như máu lúc này cũng trở về trạng thái ban đầu, nhưng một chút tơ máu vẫn còn đó.
Trong vòng bốn ngày này hắn sống dở chết dở, cơn đau do mấy đợt linh khí trong cơ thể bộc phát, mỗi khi cử động một chút thì nhức đến tận óc, đến tận ngày thứ sáu cơ thể hắn mới hết đau đớn hoàn toàn, do lượng linh khí trong cơ thể bị hắn đưa hết ra ngoài.
Nhưng ở bên trong quang cầu không gian chật hẹp, thêm lượng linh khí nồng đậm đến nỗi cơ thể cảm nhận được độ đặc của nó, hắn hít vài hơi đã thấy khoẻ khoắn, nhưng bụng lại kêu réo không ngừng.
Ăn vài viên tích cốc đan cũng không làm cơn đói mất đi, mà nó còn dữ dội hơn lúc trước, nhưng khi hắn nhìn xuống người đang nằm trong lòng hắn, thì lại cắn răng chịu đựng, hai mắt nhắm lại đả toạ hấp thu lượng linh khí bên trong quang cầu vào lại cơ thể.
Nhưng không chỉ có mình hắn hấp thu mà Lâm Phi Nhi cũng vậy, tuy nàng bây giờ chưa tỉnh nhưng cơ thể vẫn liên tục hấp thu linh khí.
Qua lần này chắc hai người bọn hắn lại phải độ thêm một lần thiên kiếp nữa, thật khiến người ta đau đầu.
Nhưng hắn nào có để chuyện đó xảy ra, linh khí hắn hấp thu chỉ để luyện thể, cùng chữa trị di chứng do phá linh đan cùng hách tu vi để lại, không cầm nó gia tăng tu vi, nhưng nếu tăng thì chỉ tăng đến kim đan là ổn nhất.
Xương cốt của hắn chẳng còn được mấy chỗ được lành lặn, nhưng nói chung như thế vẫn tốt hơn là vỡ nát hết, lục phủ ngũ tạng cũng tổn thương nghiêm trọng, đan điền do năng lượng cuồng bạo giày vò làm tổn thương, cũng may linh đài không có việc gì nghiêm trọng, thức hải thì rất hỗn loạn, linh hồn của hắn cũng sức mẻ không ít.
"Khặc, lần này bế quan chắc không ngắn hơn một năm.." Hắn chỉ biết thở dài với đống thương thế nghiêm trọng này.
---------------
Bên ngoài.
Tiêu Dao Tử với Vân Vũ đang ngồi đánh cờ, mặt đất chung quanh bọn hắn lúc này cũng đã mọc lên những ngọn cỏ xanh mới, thay thế một mặt đất trơ trụi do thiên kiếp hành hạ.
"Tiêu tiền bối, hai người bọn hắn khi nào mới ra ngoài đây."
Tiêu Dao Tử tay cầm cốc trà tay đánh cờ trầm ngâm một tiếng: "Lẹ thì một năm lâu thì hai hay ba năm."
"Nhưng còn tùy theo bọn hắn nữa, thương thế hai tên đó không nhẹ bế quan mấy năm cũng là chuyện bình thường, nhưng ngươi chuẩn bị đi bế quan đi, cái thánh tích này nếu không đi đến điểm cuối, thì không thể ra ngoài được đâu, còn về thời gian mở thì cụ thể ra sao ta cũng không chắc được."
Hắn nói xong lập tức tan biến để lại một mình Vân Vũ ngồi đó, hắn chỉ đành thở dài: "Thật chẳng biết làm sao!"
Vân Vũ lúc này đứng dậy, lấy từ trong túi trữ vật ra một pháp bảo hình căn nhà, sau đó phóng lớn nó lên, rồi bước vào bên trong đả toạ.
Thế là cả một không gian rộng lớn chả mấy chốc chìm vào yên tĩnh, toà thành bên cạnh tàn hồn vẫn như cũ đánh nhau đỏ mắt.
Còn bên trong khu rừng bên kia yêu thú không có bước ra ngoài, hiển nhiên là đang kiêng kỵ thứ gì đó.
Nhưng thời gian thấm thoát trôi qua, ba năm cứ thế mà đi mất, đồng cỏ nhỏ bây giờ đã cao hơn một mét, căn nhà trúc cũng bị dây leo quấn quanh.
Hiển nhiên nơi nào có cao nhân bế quan, thì nơi đó cây cỏ xanh tốt hơn bình thường rất nhiều, bởi vì khi bế quan linh khí dường như tụ tập về một chỗ, đậm đặc hơn bình thường rất nhiều, thế này chả bảo nhiều tên đệ tử lại thích canh cửa cho mấy trưởng lão để hưởng ké.
Nhưng lúc này cơn gió nhẹ thổi qua, một bàn chân đặt xuống đất, nếu chỉnh góc cam lên cao thì lộ ra một người mặc đồ đen trên có thêu kim long, trong tay còn cầm theo một cây quạt.
Tiêu Dao Tử lúc này bước đến quang cầu gõ nhẹ.
"Các ngươi ân ân ái ái xong chưa, ba năm rồi còn chưa chịu ra hay sao hả?"