Thân thể hắn lúc này đã không thể cử động, đến một ngón tay cũng không thể nhúc nhích bên, hắn chỉ biết mình đang ở trong một căn nhà gỗ bên ngoài có tiếng vút vút do binh khí khi vung mạnh gây ra, hiển nhiên trong lúc hắn hôn mê bốn người Trác Đa đã tự mình luyện tập, hắn cảm thấy rất mỹ mãn nhưng bụng hắn kêu lên một tiếng rất to, bởi vì hiện giờ hắn rất đói bụng đói đến mức có thể ăn hết cả một con trâu.
Đám người Trác Đa bên ngoài căn nhà gỗ nghe thấy lập tức chạy vào, thì thấy Mạc Hiểu Nam đang mở mắt, bụng vẫn đang kêu không ngừng hắn dồn hết sức lực nói ra một chữ: “Đói.”
Trác đa quay đầu lại nói với người phía sau: “Vương Dã ngươi đi lấy cho thiếu chủ một ít đồ ăn đi.” Còn Trác Đa và hai người còn lại đi đến bên cạnh Mạc Hiểu Nam dồn sức đỡ hắn dậy từ từ đi ra khỏi căn nhà gỗ, bên ngoài lúc này đã là giữa trưa, bốn người Trác Đa cũng đã ăn cơm xong bắt đầu tập luyện võ thuật nâng đá đẩy tạ để nâng cao sức mạnh của cơ thể, cả bốn người bọn hắn đều đã đả thông được bốn mạch, tốc độ này vẫn chưa bằng một góc của Mạc Hiểu Nam bởi vì bọn họ tuổi tác đã qua bốn mươi khí huyết trong cơ thể đã dần suy yếu, không còn dồi dào như lúc còn trẻ nên việc tu luyện thật sự quá khó khăn, bọn hắn đột phá bốn mạch đầu tiên trong vòng ba tháng đã là kỳ tích trong kỳ tích.
Khi ba người dìu được Mạc Hiểu Nam ra khỏi gian nhà, đặt Mạc Hiểu Nam trên một tảng đá gần gốc cây gần đó, Vương Dã được Trác Đa xai đi lấy đồ ăn lúc này cũng đã chạy đến, trên tay cầm theo hai cái đùi heo vừa mới nướng xong mùi tỏa ra thơm nức mũi, nước miếng trên miệng Mạc Hiểu Nam lập tức chảy ra tay chân không thể cử động lúc này cũng phải rục rịch.
Không đến một phút kể từ khi hai cái đùi heo rơi vào tay Hiểu Nam, bây giờ nó chỉ còn lại hai khúc xương bóng loáng không một chút thịt nào, nhưng bụng hắn vẫn kêu réo rất to nên hắn lập tức đứng lên đi theo mùi thơm của thịt, thì hắn thấy con heo đang được đám người Trác Đa đang nướng, hắn nhào vào cắn xé như hổ chả mấy chốc nó cũng như hai cái đùi heo khi nãy chỉ còn lại một nhúm xương trắng như tuyết, cảm thấy vẫn chưa chấm dứt cơn đói hắn chạy thẳng vào trong rừng, hai mắt liếc qua liếc lại tìm kiếm dấu vết của con mồi, thì đột nhiên phía trước mặt hắn có một con gấu đi ngang qua, nước dãi trên miệng Mạc Hiểu Nam lại một lần nữa chảy xuống, dồn sức vào một chân dậm mạnh phóng đến chỗ con gấu cánh tay đưa ra sau đấm một phát nhẹ vào đầu, khiến con gấu chưa kịp phản ứng, chưa kịp viết di chúc cho vợ con đã bay thẳng vào đống lửa ngay sau đó hóa thành một đống xương trắng cùng con heo.
Sau khi ăn xong Mạc Hiểu Nam lập tức ợ một cái, vẻ mặt thỏa mãn hiện lên, bốn người Trác Đa đứng bên cạnh vẻ mặt ngơ ngác nhìn Mạc Hiểu Nam, không khỏi giơ ngón cái lên like mạnh cho hắn, cho dù có đói cỡ nào thì một con người làm sao có thể ăn hết một con gấu cộng một con heo cùng một lúc, và đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến không khỏi rung động, không hổ là người tu tiên sức mạnh khác xa xa phàm nhân, đến sức ăn cũng khác xa xa phàm nhân.
Đang tận hưởng sau bữa ăn thì Mạc Hiểu Nam quay đầu lại nhìn về phía của đám người Trác Đa nói: “Các ngươi tu luyện đến đâu rồi?”
Trác Đa nhìn Mạc Hiểu Nam nói: “Chúng ta đã đả thông được mạch thứ bốn rồi thưa Thiếu chủ.”
Mạc Hiểu Nam cũng chỉ gật đầu nói: “Không tồi, không tồi.”
“Ngày mai lên đường nên hôm nay các ngươi mỗi người phải đeo thêm cái này vào.” Mạc Hiểu Nam giơ tay trái lên, nhẫn trữ vật trên ngón cái đột nhiên sáng lên, bên trong nhẫn trữ vật rơi ra mười sáu cái khăn màu trắng, lúc đầu mấy chiếc khăn trắng hiện ra bọn hắn còn tưởng là thứ gì nguy hiểm lắm, nhưng sắc mặt bọn hắn thay đổi khi thấy tốc độ rơi xuống của nó, và cách nó tiếp đất.
“Ầm..ầm…”
Mặt đất dường như bị mấy chiếc khăn trắng đè thành hố sâu, đám người Trác Đa đột nhiên có dự cảm không lành.
“Đây chính là thứ các ngươi cần phải mang cho đến khi đột phá Bát mạch, mỗi miếng vải này nặng một trăm cân, tháng đầu tiên mang hai miếng, một khi đã quen thì mang thêm hai miếng, và cứ như thế cộng lên.” Mạc Hiểu Nam nhìn chằm chằm vào bốn người Trác Đa mạnh giọng nói.
“Các ngươi đừng lo vì không phải một mình các ngươi đang đeo nó.” Hắn vừa nói vừa săn tay áo và ống quần lên, cánh tay lẫn chân của hắn dường như bị những mảnh vải trắng bịt kín, ít nhất cũng hai mươi miếng vải trắng, có nghĩa là cơ thể nhỏ nhắn của Mạc Hiểu Nam lúc nào cũng có áp lực hai tấn đè lên.
Đám người Trác Đa thấy vậy cũng toát mồ hôi hột, bởi vì mang trên người sức nặng như thế trên người mà cũng có thể trảm sát mấy con đại Trùng kia, đúng là thật không thể tưởng tượng nổi, bọn hắn bây giờ có thể nâng tảng đá nặng ba trăm cân đi mấy dặm đã là kỳ tích, nhưng ngày hôm nay lại phải mang hai trăm cân đi đường, không biết cơ thể có gánh nổi không đây.
“Không mang sao? đồ tốt như thế mà các ngươi lại khinh thường, mỗi miếng tốn của hai mươi hạ phẩm linh thạch đấy.” Mạc Hiểu Nam vẻ mặt thất vọng.
Bốn người nghe vậy lập tức trả lời: “Mang mang.” bọn hắn vội chạy đến ngồi xuống vận sức lấy từng mảnh vải trắng buộc vào chân, nhưng khi đeo vào xong thì tiếng nói của Mạc Hiểu Nam lại vang vọng đến.
“Bôi một chút máu bôi lên trên chiếc khăn để nó bám sát vào chân.”
Bốn người lập tức cắn ngón tay lấy máu bôi lên trên miếng vải, miếng vải bắt đầu thu nhỏ lại bám sát vào chân, làm xong bọn hắn lập tức đứng dậy bắt đầu bước đi, đi được vài bước thì bắt đầu thở dốc cảm giác thốn hơn vác một tảng đá ba trăm cân rất nhiều lần, điều này làm hắn tưởng tượng đến hai tấn trên người Mạc Hiểu Nam, gáy lại một lần nữa lạnh ngắc.
Sau hơn mười chín tiếng làm quen với hai mảnh vải bó dưới chân, thì bọn hắn đã có thể bớt nhọc hơn một chút, di chuyển cũng không còn khó khăn như lúc mới đeo, nhưng cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào.
Bọn hắn đi mà chân nhấc không qua năm phân, nên cuộc hành trình có chút chậm trễ cả một buổi sáng mà chỉ đi được hai mươi dặm, cũng hên một chút là đoạn đường này bằng phẳng không có đất đá hay con đốc đứng nào, chứ không là mười lăm dặm cũng không đến, Mạc Hiểu nam kéo theo thanh trường thương đi phía trước, do hắn cũng cột thêm hai mảnh vải vào chân nên cũng cảm thấy có chút nặng chân, nhưng tổng lại vẫn chưa xi nhê gì với hắn, nhưng thứ gì đến rồi cũng sẽ đến phía trước là một con sông rộng hơn trăm trượng khiến cho năm người Mạc Hiểu Nam có chút tuyệt vọng, điều này bắt buộc bọn hắn phải tháo hết vải ra chứ không có cách nào có thể đi qua cây cầu gỗ nối liền hai bờ sông lại với nhau này.
Sau khi bọn hắn đã qua bờ bên kia an toàn thì lại tiếp tục bó vải trắng vào thân thể, bốn người Trác Đa thì mỗi người hai miếng riêng Mạc Hiểu Nam thì đến hai bốn miếng, khi đêm xuống sương mù bắt đầu buông xuống làm cản trở tầm nhìn, năm người bọn hắn mỗi người cầm một cái đuốc mà cũng chỉ thấy cảnh vật trong bán kính ba trượng.
Trác Đa lên tiếng: “Sương mù nà…”