Ngoài rìa Thiên Kiều đại sơn còn gặp Ngũ phẩm yêu thú Mao Sơn Giác, thì khi bên trong sẽ gặp thứ gì đây.
Lúc bọn hắn đang ngẫm nghĩ thì phía trước mấy bóng đen lao thẳng vào đám người.
"Không ổn, là Dạ Hành Xúc Yêu mọi người chú ý cẩn thận, đừng để bọn chúng đụng phải!!"
Hắn nói xong đã có bốn người đụng phải Dạ Hành Xúc Yêu, cơ thể bọn hắn bắt đầu nổi lên những đường gân đen, tay chân bắt đầu tan ra chẳng mấy chốc đã hoá thành hắc thủy.
Có tu sĩ không kịp phản ứng đã bị Dạ Hành Xúc Yêu cắn mất một cánh tay, nhưng hắn phản ứng nhanh, cắn răng lấy bản mệnh pháp bảo chặt đứt phần còn thừa của cánh tay, ngăn ngừa độc xâm nhập vào cơ thể.
Trong đoàn người chẳng mấy chốc đã chết gần phân nửa, mấy con Dạ Hành Xúc Yêu cũng bị giết gọn gàng.
Không biết từ lúc nào mà thú triều phía sau đã biến mất, con Mao Sơn Giác cũng không biết đã biến đi đâu, Mạc Hiểu Nam đứng trong đám tu sĩ, sắc mặt ngưng trọng.
Hắn không ngờ lần này lại va phải phiền phức, mà số người lúc này chỉ còn lại mười bốn người bao gồm cả hắn.
Lúc này, Mạc Hiểu Nam đột nhiên lên tiếng.
"Bây giờ tốt hơn hết là nhanh chóng tìm đường xuống núi, chứ còn chần chừ thì không ai có thể thoát khỏi nơi này!"
Một đại hán trong đám cười khổ nói: "Tiểu huynh đệ, nếu xuống được thì chúng tôi cũng đã xuống lâu rồi, cần chi phải ở nơi này chịu chết"
"Chỗ này là tầng trong của Thiên Kiều đại sơn, bốn phía xung quanh đều được bố trí vô số cấm chế cùng sát trận, nếu đi nhầm vào trong thì vạn kiếp bất phục!"
Mạc Hiểu Nam không hiểu, trong thư tịch ở Tàng Thư Các hầu như không có đề cập đến vụ này.
"Nơi hoang vu hẻo lánh này sao lại có sát trận với cấm chế?"
Lại một tên trong đoàn nghiêm túc chú ý xung quanh, nhưng cũng có thể suy nghĩ trả lời câu hỏi của hắn.
"Ha ha, nơi này từ lúc mà trở thành nơi hoang vu hẻo lánh rồi? Huynh đệ nơi này từng là sân sau, nói sân sau thì có vẻ khá là phóng đại, nhưng nhìn chung thì nó từng là một phần rất nhỏ của một Thượng cổ tông môn tên là Thiên Kiều Huyền Môn, mà theo người ta nói, khi xưa tông môn này nằm trong vùng ảnh hưởng một trận chiến gì gì đó dẫn đến diệt vong."
"Nên từ sau khi Thiên Kiều Huyền Môn lụi tàn, thì dãy sơn mạch này cũng trở thành vật vô chủ, nên việc có cấm chế hay sát trận ở đây cũng là điều hiển nhiên."
"Vốn dĩ chúng ta chỉ là đi do thám bên ngoài tìm kiếm một ít linh dược cùng thảo mộc, ai ngờ được lại vấp phải tình huống này cơ chứ." Một nữ tu áo hồng nhạt chia sẻ.
Lúc này mọi người đột nhiên cảm nhận được một tia sát khí, ai cũng biết tầng bên trong Thiên Kiều đại sơn nguy hiểm như thế nào, chỉ cần bất cẩn một chút, thì cho dù là Hoá Thần hay Luyện Hư cũng không nắm chắc có thể sống quá hai tiếng đồng hồ.
Nãy giờ gió nhẹ thổi qua làm cho lá cây trong khu rừng khẽ động.
Ngay lúc này, mấy dặm xung quanh bọn hắn đột nhiên trở nên im ắng đến lạ thường, gió đột nhiên ngừng thổi luồng sát khí kia cũng biệt tăm, bầu không khí yên tĩnh chết chóc, ai nấy cũng nắm chặt vũ khí trong tay, pháp nhãn triển khai đến cực hạn không lơ là dù chỉ một giây.
Thần hồn tản ra bao trùm phạm vi hai trăm mét, bởi vì Thiên Kiều Sơn quanh năm đều được bao phủ bởi sương mù, mà sương mù này còn ẩn chứa thứ gì đó khiến thần hồn không cách nào thăm dò được, đến Hoá Thần kỳ cao thủ cũng chỉ có thể thăm dò trong phạm vi hai trăm mét.
Nam tử đứng bên ngoài rìa đột nhiên thở dài, vì vũ khí trong tay hắn chấn chấn động nhẹ: "Mẹ nó lần này phiền phức rồi!"
"Ngươi cảm nhận được gì sao?"
Nam tử cười khổ nói: "Vô Hình Kiếm Cổ!"
"Cái gì!"
"Ngươi có hoang tưởng hay không đấy, nơi này làm gì có Vô Hình Kiếm Cổ?"
"Ta chưa từng nghe nói bên trong Thiên Kiều sơn mạch có Vô Hình Kiếm Cổ! Có phải ngươi cảm nhận nhầm hay không."
"Nhầm cái gì mà nhầm, ngươi biết vũ khí trong tay ta làm từ gì không hả? Là xương của Vô Hình Kiếm Cổ đấy! Làm từ xương chúng một trăm phần trăm đấy! Không có Vô Hình Kiếm Cổ thì nó cộng hưởng làm cái gì!"
"Vậy thì lần này lành ít giữ nhiều rồi, các hảo hán không cần phải giữ lực đâu, có chiêu trò gì cứ thể hiện ra hết đi, nếu không thì một trăm phần trăm tất cả mọi người đều sẽ bỏ xác ở đây!"
"Chỉ có thể dồn sức tập trung vào một điểm, đột phá vòng vây lao ra ngoài, nhưng với số lượng Vô Hình Kiếm Cổ như thế này, thì ngoài cách đó ra hầu như không còn cách nào khác."
"Được!"
"Ha ha! Đánh thì đánh thôi tiếc mệnh làm cái gì? Nếu đã định sẵn tất cả phải chết, thì hôm nay có chết cũng phải chết sao cho vinh quang!"
Tất cả mọi người lúc này đều bộc phát toàn bộ tu vi, pháp bảo triển khai đến cực hạn chuẩn bị đột phá vòng vây, cũng không quên phòng bị đám Vô Hình Kiếm Cổ đánh lén.
"Đám cổ trùng *** ăn một đao của lão tử!"
!Tiên Đao Tán Nguyên Hà!
Lúc này một đạo thân ảnh lao ra bên ngoài hét to, tay cầm bảo đao chém một nhát vào hư không, bảo đao nhìn qua không có bất cứ thứ gì bất thường.
Nhưng một giây sau.
Bùm!~
Mặt đất đột nhiên rung động dữ dội, đao ý bộc phát ngàn vạn đao quang từ trong hư không bắn ra lao về phía đám Vô Hình Kiếm Cổ.
Xoạt! Xoạt!
Hơn hai mươi con Vô Hình Kiếm Cổ lập tức bị diệt sát, từ trên bầu trời rơi lả tả xuống đất, khi bọn chúng vừa chết cơ thể cũng từ từ hiện ra, tạo hình cơ thể rất giống đại kiếm, thân kiếm được bao phủ bởi những đường gân màu đỏ, hơn nữa là lưỡi còn có rất có rất nhiều răng cưa lởm chởm.
Lúc này nhiều người cũng giật mình, ngay lập tức giơ tay kết ấn thi triển pháp quyết, bây giờ đã có người mở đường, nếu không đánh thì còn chờ lúc nào.
'Thiên Lục Bảo Điển!' 'Thức ba mươi hai, Kiếm Trận'
Phía sau lưng nữ tu khi nãy đột nhiên hiện ra một trận pháp, hơn năm mươi đạo kiếm hoàn từ bên trong trận pháp bay ra, mỗi kiếm hoàn đều mang uy lực hủy thiên diệt địa.
Mỗi một đạo kiếm hoàn khi chạm vào người một con Vô Hình Kiếm Cổ, đều đem chúng nó diệt sát.
Cả đám ai cũng rung động không ngớt, nhưng ngay sau đó lập tức hoàn hồn, bởi vì bây giờ không có tâm tư ngưỡng mộ hay kinh hãi người khác.
'Bạo Phong Thốn!'
'Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!'
Ầm! Ầm~!
Rất nhiều pháp quyết lúc này được phóng ra, pháp quyết cùng Vô Hình Kiếm Cổ chạm vào khiến không gian băng liệt, cả một mảnh rừng xanh ngát lúc này đã hóa thành một bãi đất trống, cây cối đổ nát dưới đất thi cốt của Vô Hình Kiếm Cổ nằm ngổn ngang, còn có không ít thi thể của tu sĩ, đương nhiên thi thể cũng không toàn vẹn, toàn bộ cơ thể đều bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Tuy rằng đám Vô Hình Kiếm Cổ này chỉ tương đương với Kim Đan, trong số đó còn có vài con Nguyên Anh, nhưng chúng không phải là thứ đáng sợ, mà đáng sợ là số lượng của chúng, thường thì một tổ Vô Hình Kiếm Cổ có số lượng lên đến hàng ngàn hàng vạn con, thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Mà bây giờ Vô Hình Kiếm Cổ có thể xuất hiện ở chỗ này, thì đương nhiên ổ của chúng cũng cách nơi này không xa.