Hắn lấy tay gãi gãi đầu lẩm bẩm: "Sao cứ thấy cái gì đó không đúng!"
Tiêu Dao Tử lúc này bay ra khỏi người hắn nói: "Đương nhiên không đúng rồi, con Cáo kia đang ở phía sau cách ngươi năm trăm mét, không những vậy còn bị rất nhiều người đuổi giết!"
"Chắc nó lại đi ăn vụng đồ của người khác rồi! Nên tiểu Nam ta khuyên ngươi nên chạy nhanh đi, chứ lát nó lại gần đu phải ngươi thì phiền to!"
Mạc Hiểu Nam nghe thế liền nổi cả da gà, hắn không muốn ở trong cái thành không biết chút thông tin gì mà bị truy sát đâu.
Mạc Hiểu Nam lập tức chạy vào một con hẻm, sau đó phóng lên trời hóa thành lưu quang bay mất.
Phía sau con Cáo đen cũng nhúng người phóng lên trời, đuổi theo phía sau hắn.
Phía sau nó lại có hơn tám người đuổi theo, già có nhỏ có, phụ nữ có đàn ông cũng có nốt.
Ai nấy đều cầm đao búa, sát khí ngút trời, trong mắt bọn hắn lúc này là hai cục lửa, miệng nghiến răng keng két.
"Con cáo thối đứng lại đó cho taaa!!!"
"Đứng lại cho ta!!!"
""Con cáo thối kia, đừng để bần đạo bắt được ngươi, nếu không sẽ đem ngươi đi luyện đan!!!!!" Tiếng hét vang vọng cả bầu trời đêm.
….
Chạy phía trước Mạc Hiểu Nam nghe mà rùng mình, hắn cười thảm vì không ngờ hắn cột con cáo này có thể trốn thoát, ra ngoài chọc giận người khác.
Hắn lúc này quyết định không cứu nó nữa, bởi vì nó gây ra cho hắn quá nhiều rắc rối, nhớ lại một tháng trước, hắn đang trên đường đi đến thánh địa nhân tộc thì con cáo này lại sổng chuồng.
Nó chạy đi cướp Thái Ma Hoa của Giao Long thất phẩm, hại cho hắn bị truy sát bảy ngày bảy đêm, cuối cùng phải móc đồ trong túi ra để bồi thường, không những vậy nó còn móc túi hắn ăn mấy bình đan dược.
Theo như giám định của Tiêu Dao Tử, thì nó đã ăn bốn bình cửu phẩm đan dược, hơn mười bình bát phẩm.
Không chỉ như thế, nó còn dám động đến ma tu, sém chút nữa cả hai đều bị lấy đi luyện đan, nếu như lúc đó không phải hắn trả một cái đại giới để tẩu thoát, răn dạy nó mấy lần mà không biết hối cải, còn đi ăn trộm hàng nóng của nữ tử Thanh Phong môn, không phải hắn nhận ra sớm thì đã làm oan hồn dưới kiếm, chết trong sự uất ức.
Hắn lúc này chỉ muốn đem con Cáo chết tiệt kia xử bắn.
Phía sau đám người kia cũng con cáo đen cũng đã đuổi đến chỗ hắn.
Dù sao tu vi của hắn chỉ có kết đan, làm sao chạy thoát khỏi cả đám Nguyên Anh cùng Hóa thần được.
"Con Cáo đen kia là do ngươi ép ta!! Hôm nay lão tử phải phế một chân của ngươi, thử hỏi sau này còn dám đi ăn cướp nữa không!"
Hắn không bay nữa mà đứng lại, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh trường thương, thanh trường thương này không những đỏ như máu, mà nó còn run run như hễ còn sống vậy.
Không những vậy còn phát ra huyết khí ngút trời, sát khí khiến người ta lạnh xương sống.
Cả đám người lúc này cảm nhận được uy hiếp phía trước liền dừng lại.
Hai mắt không cảm xúc nhìn về phía Mạc Hiểu Nam, một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Tiểu hữu ngươi đây là có ý gì, muốn ngăn cản chúng ta bắt con cáo kia sao!"
"Cửa nhà khóa không tốt, mất đồ còn kêu ca cái gì!" Mạc Hiểu Nam lúc này không muốn phân trắng đen nữa, hắn nộ khí cùng uất ức chìm lắng hai tháng hai tháng nay, lúc này hoàn toàn bộc phát.
Nhưng hắn đột nhiên tỉnh táo lại, huyết khí với sát khí đột nhiên biến mất.
Hắn nép sang một bên, đưa thanh trường thương ra sau lưng, một tia thần hồn tách ra giữ thanh trường thương lại, sau đó mặt hắn nở nụ cười, ra hiệu cho bọn hắn tiếp tục: "Xin lỗi các vị, là do tại hạ không phân biệt phải trái trắng đen, làm cho các vị bất mãn."
"Hay là như thế này đi, nếu như ai trong các vị có thể giết chết con cáo này, ta nguyện lấy một viên cửu phẩm đan dược làm phần thưởng! Các vị thấy thế nào?"
Đám tu sĩ đối diện hắn, hai mắt lóe lên một tia nghi ngờ, cùng một tia bất thiện cảm nhìn về phía Mạc Hiểu Nam.
Tên nhóc Kim đan đỉnh phong này có cửu phẩm đan dược trong người sao? Có lầm hay không vậy.
Cửu phẩm đan dược không phải là thứ mà bọn hắn không thể chạm đến, huống chi là một tên tiểu bối tu vi Kim Đan.
" y nha quên quên! để tại hạ lấy ra cho mọi người đỡ nghi ngờ!"
Hắn đưa tay lên, trong lòng bàn tay chợt xuất hiện một bình đan dược màu trắng, không chút do dự mở nắp bình, bên trong là một viên đan to bằng ngón tay cái, tản mác ra dược lực cường hãn, cùng uy thế ngút ngàn.
Cả đám tu sĩ hô hấp lúc này bắt đầu dồn dập, hai mắt đỏ lên toát ra vẻ tham lam nhìn về chỗ bình đan dược, siết chặt pháp bảo trong tay, tu vi nhôn nhao bộc phát, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên giết người đoạt bảo.
Nhưng Mạc Hiểu Nam lúc này thu bình đan dược lại, vẻ mặt vẫn như trước tươi cười nói: "Các vị không cần phải nôn nóng giết người đoạt bảo đến vậy, tại hạ đây không phải là quả hồng mềm muốn bóp sao thì bóp đâu!"
"Thay vì muốn giết tại hạ, sao không đem đao kiếm gác lên cổ con cáo đen kia, không phải là tiện hơn nhiều sao, vừa hả dạ lại vừa được cửu phẩm bảo đan!"
"Không phải là một mũi tên trúng hai đích sao?"
Nhưng lúc này bên trong đám tu sĩ, có một tên không chịu được sức hấp dẫn của đan dược cửu phẩm mà xông lên.
Nhưng vừa mới áp sát được Mạc Hiểu Nam thì đầu đã lìa khỏi cổ.
Máu tươi bắn tung tóe lên mặt Mạc Hiểu Nam, cơ thể mất đi khí lực từ trên không rơi xuống đất.
Trước khi chết mặt còn hiện lên biểu cảm không thể tin được.
Hắn tu vi đã ở ngưỡng nửa bước Hóa Thần lại không chịu nổi một kích, chưa kể hắn chỉ thấy lờ mờ, Đây còn là Kim đan tu sĩ sao?
Phía bên kia đám tu sĩ thấy tràng cảnh như vậy, cơ thể không kiềm chế được run lên.
"Ngươi..!!" Trong đám tu sĩ một lướt đến với vẻ mặt tức giận, nhưng lại bị một lão đạo ngăn lại.
Đám bọn hắn đứng đây đã chứng kiến tất cả.
Chỉ trong chớp mắt một tu sĩ nửa bước Hóa thần tuyệt khí bỏ mình, một chiêu chí mạng, mà thứ ra tay không phải là tên tiểu tử kia, mà là thanh trường thương màu đỏ sau lưng.
Trong giây phút Lợi Vấn tiếp cận tên tiểu tử kia trong phạm vi hai mét, thì thanh trường thương kia đã kề sát cổ, nhanh như chớp chém đứt đầu hắn, mà không gây ra một tiếng động nào trở về sau lưng Mạc Hiểu Nam, giống như chưa từng rời khỏi.
Mạc Hiểu Nam lúc này làm ra vẻ giật mình, thất thanh phá nát bầu không khí trầm lắng.
"Mía giật cả mình, quả nhiên đám lão bất tử các ngươi, tâm tư lúc nào cũng muốn giết người đoạt bảo!"
"Nếu như không phải lão tử thủ trước, thì có lẽ bây giờ đã chết không toàn thây!"
Một lão đạo bên trong đám tu sĩ khom người nói: "Tiểu hữu, cậu thấy tu sĩ ai cũng như vậy sao? Tuy cửu phẩm đan dược có sức hút rất lớn đối với hầu hết mọi người ở đây, nhưng mạng vẫn là quan trọng nhất."
"Đâu ai muốn cướp viên đan dược mà bản thân không có mệnh để dùng, còn tên lúc nãy ra tay cướp đan lúc nãy cũng đã chết, coi như là cái giá của hắn phải trả đi!"
"Chuyện đến nước này thì lão hủ cũng không truy cứu gì nữa, còn chuyện của con Cáo đen lão hủ cũng cho qua không tính toán, coi như là nể mặt đôi bên."
"Lão hủ mạn phép cáo từ." Lão đạo nói xong liền quay người rời đi, mặc dù hắn vẫn còn bứt rứt về viên cửu phẩm đan dược, nhưng cũng chỉ biết thở dài.
Phía sau hắn đám tu sĩ cũng khom người với Mạc Hiểu Nam, sau đó quay người đi theo lão đạo kia.
Cả đám tu sĩ lướt đi với vẻ mặt tức tối.
"Chẳng nhẽ chúng ta lại bỏ qua cho một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch sao!" Một nữ tu sĩ nghiến răng tức tối nói.
"Đúng vậy!"
Còn lão đạo dẫn đường vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, lúc này cũng quay đầu nhìn cả đám bọn hắn, sắc mặt chợt biến đổi nghiêm trọng nói: "Các ngươi thì biết cái gì, có thấy bên trên thanh huyết thương kia có ấn ký gì không hả?"
"Là Tu La Thập Thần Tông đấy, Tu La Huyết thương chí bảo là đại biểu chức vị thiếu chủ."
"Nhìn từ góc độ nào cũng thấy thân phận tên tiểu tử kia không bình thường."
"Nhất là lúc hắn giết Lợi Vấn, các ngươi thấy một tên tiểu tử bình thường nào, lại lấy tu vi Kim Đan trảm nửa bước Hóa Thần chưa!"
"Nếu như ta nhìn không lầm thì tên đó tu vi ít cũng nửa bước Hóa Thần, cộng thêm Tu La Huyết thương giết Lợi Vấn cũng là điều đương nhiên."
"Lúc trước các ngươi cũng nghe đến chuyện của mười năm trước, khi thiếu chủ của Tu La Thập Thần Tông một mình một thương, vượt cấp trảm bốn Nguyên Anh trung kỳ sao? Lúc đó hắn chỉ mới Kim đan trung kỳ!"
"Nếu như cả đám các ngươi lúc đó lao lên, có lẽ cũng sẽ giống như Lợi Vấn chết oan vì thiếu hiểu biết."
Nghe lời lão đạo nói, sắc mặt của mấy người chung quanh lập tức ngưng trọng, ai nấy cũng sợ tái mặt, nếu như không phải lúc đó Hồng Thanh lão ngăn lại, thì có lẽ hôm nay là ngày chết của bọn hắn.