• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tiếng sau.

Phía xa đột nhiên có một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa đi tới, xe ngựa bên ngoài được mạ vàng, bên ngoài còn có một lớp lụa mỏng bay phấp phới, đi ngang qua mặt của Mạc Hiểu Nam, bên trong xe ngựa một đạo ánh mắt sắc bén phóng ra dò xét hắn.

Mạc Hiểu Nam vẫn phớt lờ không quan tâm, vẫn điềm tĩnh ngồi trên lưng của một tên bắt cóc, hai tay cầm một quyển sách trông khá là dị.

Chẳng mấy chốc một chiếc xe ngựa từ thị trấn đi ra, chiếc xe ngựa này so với chiếc khi nãy khác một trời một vực, chiếc khi nãy nếu nói là cực phẩm thì chiếc này phải nói là phế phẩm, khiến cho Mạc Hiểu Nam cạn lời.

"Các ngươi không thể mua một chiếc được được hơn sao?"

Hai tên bắt cóc từ trên xe ngựa phóng xuống, chạy lại phía hắn nói: "Đại nhân, ngài phải biết nhà chúng ta nghèo mới đi bắt cóc, chứ khá giả một chút ai lại làm cái nghề này."

Hắn lại câm lặng một lần nữa, chỉ ném cho tên bắt cóc ba thỏi vàng rồi phất tay nói: "Thôi thôi, ngươi cầm số tiền này vào thị trấn thuê con xe xịn sò nhất cho ta, còn dư bao nhiêu cứ lấy."

Tên bắt cóc đang làm ghế cho Mạc Hiểu Nam ngồi hai mắt sáng lên.

Hắn hiểu rõ ba thỏi vàng này đủ cho hắn sống mấy đời, có số tiền này có khi hắn cũng liều mạng bỏ trốn cũng nên, nhưng đang suy nghĩ thì mồ hôi của hắn chảy ròng ròng, đầu hắn chỉ còn văng vẳng hai từ "Bỏ trốn"

Hắn la lớn: "Không!!!"

Mạc Hiểu Nam liếc mắt xuống tên bắt cóc dưới người hắn nói: "Ngươi đừng lo lắng việc bọn chúng bỏ trốn, chúng không có gan làm như vậy, chỉ cần bỏ trốn chất độc trong cơ thể sau mấy canh giờ sẽ phát tác biến chúng thành hắc thủy."

Tên bắt cóc nghe xong liền rùng mình.

"Nhưng các ngươi đừng lo, chỉ cần đưa ta đến một nơi, khi làm xong các ngươi sẽ có phần thưởng, phần thưởng này sẽ phụ thuộc vào độ thành khẩn của các ngươi, ba thỏi vàng kia cũng chỉ là hạng tép riu, phần thưởng càng lớn độ nguy hiểm đến tính mạng càng cao, nên các ngươi phải suy nghĩ kỹ càng trước khi nói."

Ba tên bắt cóc đột nhiên rơi vào trầm lặng, sau đó đồng loạt lên tiếng: "Được."

"Chuyến đi này sẽ rất dài nên rủi ro chết khi làm là rất lớn, nên ta không muốn cho các ngươi phải hối tiếc, giờ các ngươi muốn tạm biệt ai thì đi đi." Giọng nói lanh lảnh của Mạc Hiểu Nam vang lên.

Sau đó hắn nhảy xuống khỏi lưng tên bắt cóc, phóng lên một cành cây sau đó ném cho mỗi người một thỏi vàng: "Đây là tiền cọc, cũng có thể coi như là tiền bồi thường khi các ngươi chết, nhưng ta mong điều đó sẽ không xảy ra vì nó rất hại tâm trạng của ta, các ngươi cũng chỉ có sáu canh giờ nên tranh thủ đi."

Nói xong hắn nằm trên cây ngáp ngáp, mắt nhìn bầu trời xanh vô tận sau đó nhắm mắt lại.

Cứ như thế sáu canh giờ trôi đi, bên dưới chỗ hắn nằm bốn tên bắt cóc đã tụ tập đông đủ, ai nấy cũng sốc lại tinh thần, thay một bộ đồ mới tóc tai cũng cắt tỉa gọn gàng.

Mạc Hiểu Nam từ trên cây phóng nhảy xuống chiếc xe ngựa xa hoa được hai chiến mã kéo đi, bốn tên bắt cóc hai tên ngồi trước hai tên ngồi sau.

"Xuất phát tiến về hướng Bắc mục tiêu núi Như Long cách đây bốn ngàn tám trăm dặm."

Xe ngựa cứ lộc cộc lộc cộc đi trên đường mòn, giữa bầu trời đêm cho đến khi tờ mờ sáng, nhưng khi đi qua một cánh rừng âm u thì xe ngựa bỗng chốc dừng lại, bên trong xe Mạc Hiểu Nam thò đầu ra nói: “Có chuyện gì vậy?”

“Thưa đại nhân, ở phía trước có một rãnh đất sâu xe ngựa không thể đi qua được, cộng thêm lúc đi chúng ta đã quan sát thấy xung quanh đây có dấu vết của gấu rừng và cọp, nếu như dừng xe lại lâu có thể sẽ gặp nguy hiểm.” Trác Đa nói.

Mạc Hiểu Nam nghe thấy lời Trác Đa nói thì nhảy xuống xe để đi xem xét tình hình, bởi vì trong rừng không có mưa không có một thứ gì tại sao lại có một rãnh sâu ở giữa đường.

Hắn bước lại chỗ rãnh sâu cách xe ngựa gần mười trượng, đứng từ trên nhìn xuống mặt đột nhiên biến sắc hét lớn: “Tránh xa cỗ xe ngựa ra!!!”

Trác Đa và ba người khác nghe thế lập tức phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, dồn hết sức vào chân nhún một cái đã bay ra xa, cỗ xe ngựa ngay lập tức bị một con quái vật từ dưới đất trồi lên nuốt chửng, khiến cho Mạc Hiểu Nam toát mồ hôi hột, bốn người Trác Đa sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu miệng chỉ lắp bắp: “Đây là thứ gì?”

“Nhất giai hung thú Địa Mẫu Trùng, chuyên tấn công những đoàn vận chuyển lương thực và đội buôn đi qua lãnh thổ và địa điểm kiếm thức ăn của nó.” Mạc Hiểu Nam sắc mặt nghiêm trọng nói.

“Thường thì nó đi theo cặp tức là ở gần nơi này còn một con nữa, các ngươi cũng nhanh leo lên cây đề phòng bị đánh úp.” Mạc Hiểu Nam từ dưới đất phóng lên trên một nhành cây.

Bốn người Trác Đa cũng leo lên cây đứng, bởi vì bọn hắn chỉ là phàm nhân chưa khai mạch, nên không thể giống như Mạc Hiểu Nam một phóng từ dưới đất lên cành cây được.

Nhưng hắn vừa đứng trên nhánh cây không được bao lâu thì mặt đất bắt đầu rung động, hai cái miệng cực kỳ lớn răng lợi lởm chởm máu tươi tanh nồng từ dưới đất bay lên, cả hai con hung thú đều nhắm thẳng vào Mạc Hiểu Nam, khiến hắn muốn khóc tiếng mán.

Hắn dồn sức vào chân nhảy một cái bay lên trên trời lượn mấy vòng, còn tiên thể cầm thanh Lữ Nhận Thương lúc trước đạt được từ nhiệm vụ ra, hắn đây là lần đầu tiên cầm vũ khí chiến đấu với hung thú thực thụ nên tay có chút run, cố gắng siết chặt thanh trường thương bay ra phía sau con hung thú, nghiên người chém một cái mạnh vào thân thể nó nhát chém làm thân thể con hung thú đứt làm hai khúc, máu đen từ thân thể nó bắn tung tóe khắp trời, nhưng hắn vẫn tận dụng thời gian nó chưa rút xuống mặt đất mà chém thêm mấy lần nữa để tiêu diệt tận gốc.

Nhưng mọi chuyện không dễ như hắn tưởng tượng, con Địa Mẫu Trùng thứ hai đột nhiên phun ra một cột nước đen ngăn cản hắn, khiến hắn phải nhảy sang một bên để tránh mà con Địa Trùng Mẫu bị hắn chém làm hai khúc cũng đã chuồn mất, chỉ để lại phần thân trên của nó máu đen chảy lênh láng trên mặt đất.

Mạc Hiểu Nam đứng trên mặt đất dò xét, thấy không còn nguy hiểm mới ra hiệu cho bốn người Trác Đa xuống đất, hắn chỉ vào phần thân trên của con hung thú nói: “Nhổ răng của nó nhưng đừng đụng vào máu, nhưng tốt nhất là chờ đến sáng để máu đông lại lúc đó hẵng nhổ, răng của con hung thú này có giá rất cao trong chợ đen, một chiếc cũng đáng giá cả trăm lạng vàng, nên đừng có bỏ lỡ chiếc nào, nhưng các người cũng đừng gọi ta là Đại nhân nữa, hãy gọi là Thiếu chủ hiểu không.”

Nghe Mạc Hiểu Nam nói vậy Trác Đa cũng chỉ còn cách gật đầu, vụ việc lần này hắn cảm thấy mình quá vô dụng, gặp những tình huống như thế này hắn chỉ biết đứng ngoài nhìn, cái chết cận kề mà không thể phản kháng.

“Thiếu chủ ngài có thể dạy chúng ta cách để trở nên mạnh mẽ hơn không?” Trác Đa thành khẩn nói.

Mạc Hiểu Quân cũng cảm thấy bất ngờ về đề nghị này của Trác Đa, hắn cũng là một người vừa bước lên con đường tu tiên, kiến thức hắn hạn hẹp không biết có thể hướng dẫn cho bốn người này được không nữa, nhưng nếu có thể chỉ cho bọn họ thành công cách tu luyện, hắn có thể có đến năm cái tay tr... Khục năm vệ sĩ, dù sao có còn hơn không.

“Được, nhưng các ngươi phải hứa với ta không được nói chuyện này ra ngoài, nếu không tự tay ta sẽ xử lý các ngươi lúc đó đừng có trách ta độc ác, chuyện tu luyện không phải là việc đùa nên các ngươi phải suy nghĩ kỹ càng, một khi tu luyện là phải cắt đứng nhân quả với phàm trần.” Mạc Hiểu Nam lạnh giọng nói.

“Ta đồng ý.” Trác Đa gật đầu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK