Do thiên kiếp chi lực quá cường hãn khiến băng kiếm không thể duy trì được lâu.
Bên dưới Lâm Phi Nhi cũng phóng thẳng lên trời tay cầm ngọc kiếm, một chém khiến mấy con kim long bị đứt làm đôi, sau đó tiêu tán giữa trời đất.
Do số lượng kim long quá nhiều đánh hết tốp này lại đến tốp khác khiến nàng có chút căng thẳng, trận pháp băng kiếm cũng chỉ tiêu diệt được gần một phần ba số kim long.
Nhưng chẳng mấy chốc hơn bảy ngàn con kim long đã bao quang nàng không chừa một kẻ hở, ngọc kiếm trong tay nàng cũng xuýt chút nữa bị bóp nát.
Bên ngoài kia Mạc Hiểu Nam vẫn còn đang phiền muộn với sợi dây xích, thì từ đâu một con kim long phóng đến chỗ hắn, há miệng định cắn vào cổ hắn nhưng lại bị sợi xích cản lại.
Lúc này con kim long kia chạm phải khí tức thần bí, bị cưỡng chế hoá thành từng luồng kim quang, dung nhập vào bên trong nội thể của hắn, hai mắt Mạc Hiểu Nam lập tức sáng lên.
Bởi vì khi nãy luồng thanh quang dung nhập vào bên trong cơ thể hắn, ngay lập tức bị linh đan hấp thụ, linh đan lúc này sinh ra một tia rất rất nhỏ bài xích.
Nhưng không để hắn chờ đợi lâu, trên bầu trời một bóng đen từ trong quả cầu kim long phóng ra.
Cơ thể còn mang theo ít vết bỏng do điện, quần áo cũng bị đốt ra vài lỗ nhỏ lộ ra da thịt trắng như tuyết, nhưng ngọc kiếm cầm trong tay lúc này cũng xuất hiện ít vết nứt.
Nhưng trong mắt nàng chiến ý vẫn còn nghi ngút không hề có dấu hiệu suy giảm.
Mạc Hiểu Nam đột nhiên hét lớn một tiếng: "Tiên tử mau ra phía sau ta, ta có cách giải quyết đống kim long này!!!"
Nàng nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu, phóng ra phía sau lưng hắn.
Hai người một trước một sau, tựa lưng vào nhau bắt đầu chiến đấu, Mạc Hiểu Nam nhắm mắt lại bắt đầu điều tiết khí tức thần bí kia.
Ấn ký trong tay hắn lúc này cũng sáng lên, tia khí tức thần bí ngay lập tức bị nén lại thành một đôi bàn tay to hơn năm trượng.
Lâm Phi Nhi đứng phía sau hắn cũng có chút kinh ngạc, nhưng nàng cũng bỏ qua bởi vì lúc này nếu sơ xuất một chút sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục ngay.
Mấy ngàn con kim long trên bầu trời lúc này cũng chuyển hướng, như trước lao về phía hai người bọn họ.
Mạc Hiểu Nam không chế đôi bàn tay tách ra một mảnh nhỏ thần bí chi khí, dung nhập vào bên trong kiếm của Lâm Phi Nhi.
Nàng đột nhiên giật mình, nhìn xuống thanh kiếm thì thấy có một lớp khí tức mềm mềm bao bọc thanh kiếm của nàng.
Luồng khí tức này hết sức kỳ dị, lúc thì cứng rắn như sắt lúc thì mềm mại như tơ lụa.
Chưa hết nó còn đang kích thích linh khí trong cơ thể nàng vận chuyển, kinh mạch ngay lập tức thông thoáng hơn mấy phần, sự thoải mái này khiến nàng không khỏi khẽ rên một tiếng nhỏ.
Mạc Hiểu Nam phía trước nghe thấy tiếng động lạ, lập tức quay đầu lại phía sau.
Chỉ thấy nàng như trước băng lãnh đứng thẳng người chiến ý ngút trời.
Nhưng hắn không nhìn thấy gương mặt nổi lên chút sắc hồng, nên cũng quay đầu lại lo đối phó với đám kim long.
Phía sau Lâm Phi Nhi phóng thẳng vào đám kim long, tay phải cầm kiếm chém địch một cách uyển chuyển, nếu người khác nhìn vào sợ lầm tưởng nàng đang múa ấy chứ.
Mỗi nhát kiếm của nàng đều như nước chảy mây trôi, những con kim long bị kiếm nàng chém, tất cả qua đều hoá thành thanh quang, dung nhập vào nội phủ bắt đầu thanh tẩy cơ thể gột rửa linh đài.
Cuộc chiến hơn hai canh giờ khổ chiến đám kim long mới bị tiêu diệt sạch sẽ.
Lâm Phi Nhi lúc này đứng sau lưng Mạc Hiểu Nam thở dài một hơi, còn pha thêm một chút uể oải.
Mới chỉ qua được lượt đầu thiên kiếp mà đã như vậy, còn hai lượt sau thì phải đối phó như thế nào.
Nàng nhìn xuống ngọc kiếm trong tay, trong lòng nổi lên suy nghĩ, không biết mình có thể chống chịu qua hai lượt nữa hay không.
Mạc Hiểu Nam lúc này ngẩng đầu cười một tiếng.
"Tới rồi!"
Kiếp vân lúc này bắt đầu nổi lên từng ngọn sóng lớn, vô số thiên kiếp đầy màu sắc bắt đầu đổ xô lao xuống.
------------
Hơn trăm dặm bên ngoài.
Tiêu Dao Tử há hốc mồm, lông tóc muốn dựng đứng lên lắp bắp nói: "Lần này thảm rồi, cầu mong cho các ngươi đừng trúng phải ma kiếp."
Lượt thiên kiếp mà hai người bọn hắn đang gánh, đấy lấy là Vạn Lôi Thệ Tử xếp thứ mười bốn trong lôi kiếp bảng, nếu như cả hai bọn hắn một người độ thất bại ở lượt này, thì cả hai đều đi một lượt vào lòng đất.
Xác suất để đụng phải Vạn Lôi Thệ Tử kiếp là một phần ngàn vạn, kiếp nạn này xảy đến thì tỷ lệ tử vong cao hơn chín mươi phần trăm.
Những tia lôi điện đằng kia đều mang trong mình những đặt tính khác nhau, có tia mang theo ngũ hành, có tia mang theo tâm ma, có tia mang theo tử khí, có tia mang theo ma khí,...
Nhưng suy cho cùng trúng càng ít tia càng tốt, đúng vậy thiên phú càng cao thì tỉ lệ lôi điện đánh trúng càng nhiều.
----------
Cùng quay lại màn ảnh chính.
Lúc này Mạc Hiểu Nam cùng Lâm Phi Nhi hai người đều ngơ ngác nhìn thiên kiếp dày đặc nhiều màu sắc.
Mấy tia lôi điện này không đánh bọn hắn mà oanh tạc trên mặt đất.
Nhưng tại giờ khắc này hai tia lôi điện màu đỏ với đen cùng lúc đánh lên người Lâm Phi Nhi.
Nàng ngay lập tức lâm vào mê mang sau đó ngã khuỵu xuống, hên là Mạc Hiểu Nam điều khiển đôi bàn tay đỡ lấy nàng, còn không quên thu hồi thần bí chi khí trên thanh ngọc kiếm.
Hai canh giờ sau.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mang theo khó hiểu, không biết tại sao chỉ có mình Lâm Phi Nhi đón nhận lôi kiếp còn hắn thì không có.
Cũng có thể là thiên phú hắn quá cùi bắp nên không được thiên đạo coi trọng, nhưng suy nghĩ lại thì mình là thiên đố thì thiên phú phải tuyệt luân, tại sao không có lôi kiếp.
Hắn lắc lắc đầu thở dài, quay đầu nhìn sang Lâm Phi Nhi thì thấy nàng sắc mặt tái nhợt mồ hôi liên tục chảy xuống.
Răng ngọc cắn chặt vào nhau, tỏ ra vẻ rất đau đớn.
Làm cho hắn có chút lo lắng, đan dược thì hắn có rất nhiều nhưng không biết tác dụng cụ thể của từng viên.
Với lại hắn đang bị trói như đòn bánh tét không thể cử động nên cũng lực bất tòng tâm.
Nhưng nói đến đây hắn lại nảy ra một ý tưởng táo bạo, hắn lại tập trung tinh thần tách ra một chút khí tức thần bí, nén lại thành một viên nhỏ bằng móng tay.
Sau đó chầm chậm nhét vào miệng nàng, hắn cũng đang tưởng tượng tác dụng của cái khí tức thần bí này có tác dụng trừ khử thiên kiếp chi lực, nếu như cho nó vào cơ thể có khi lại thành công đè ép thiên kiếp.
Sau mười hơi thở, sắc mặt của nàng ngay lập tức hoà hoãn trở lại, không còn đau đớn như lúc trước nữa.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây sau tim hắn nhói lên một cái, hai mắt đỏ hoe, miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi.
Trong đầu hắn lúc này hiện lên vô số hình ảnh về cảnh giết chóc ghê rợn, cảnh núi rừng bị tàn phá tiếng la hét kêu thảm vang vọng cả đất trời, vô số xác người nằm rải rác trên một mảnh đất bao la, máu tươi nhuộm đỏ cả một mảnh đất diều tha quạ hú làm người ta sởn tóc gáy.