• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mồ hôi trên đầu hắn ngay lập tức chảy ra, hai mắt nhắm lại hít một hơi thật sâu hai răng cắn chặt, hiển nhiên là đang đau đớn vô cùng.

“Gào!!!!”

Phía sau Liễu Phi Phi với Lâm Phi Nhi gật đầu một cái sau đó cũng phóng lên.

“Tam Thanh Ám Nhật.” Lâm Phi Nhi một tay thi triển pháp quyết, phía sau nàng xuất hiện ba quả cầu lửa đỏ xanh đan xen nhau, từ trong hỏa cầu vô số quả cầu lửa bay ra đập lên người con Giao Long.

“Ầm...ầm…”

“Nghiệp Hỏa Vân Chi” Liễu Phi Nhi cũng bắt đầu thi hành pháp quyết, trong mắt nàng một tia hỏa diễm màu đỏ hiện lên, nhìn chằm chằm vào bên trong mắt con Giao Long, đột nhiên mắt con Giao Long cũng xuất hiện ngọn lửa đỏ ngay sau đó bùng lên thiêu cháy mắt nó.

“Gàooooo!!!”

Tiếng thét của nó vang lên, thân thể giãy dụa kịch liệt xiềng xích trên thên thân thể nó bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Ngay lúc này Liễu Phi Phi cầm thiết phiến quạt thêm một cái, hỏa diễm trong mắt của con Giao Long ngay lập tức bùng lên lan tràn ra khắp thân thể nó, hỏa diễm lan đến ngay vết thương thì bắt đầu cắn nuốt huyết nhục của con Giao Long.

“Tránh ra!!!!!” Dương Hàn đột nhiên hét lên một tiếng.

Lâm Phi Nhi, Liễu Phi Phi cùng với Mạc Hiểu Nam giật mình nhảy sang một bên, ngay lúc bọn hắn nhảy đi trên trời một thanh kiếm khổng lồ rơi xuống, ghim thẳng vào người con Giao Long đóng chặt nó xuống đất.

“Ầm!!!!”

“Gàoooo”

Nó dường như cảm thấy bất lực, bởi vì từ đầu đến bây giờ chỉ ở trong thế bí không thể làm được gì, vừa mới thoát khốn thì lại bị giam cầm lại lần nữa, tấn công từ đám nhân loại bên kia quá dồn dập, nhưng nó quyết không chịu thua.

Cơ thể con Giao Long lúc này bắt đầu bành trướng, cơ bắp nổi lên hai mắt tuy bị nghiệp hỏa nuốt mất nhưng lúc này lại sinh trưởng ra một lần nữa, thanh kiếm khổng lồ đâm trên lưng nó cũng bắt đầu bị máu ăn mòn.

Tu vi của nó bùng phát ra nửa bước Kết Đan trung kỳ, trời mây lúc này cũng bắt đầu rung chuyển cây cối trong khu rừng giao động mãnh liệt, mặt đất nứt ra từng rãnh lớn.

Kim quang trên bầu trời đột nhiên đứt đoạn, trận pháp bên dưới bắt đầu suy yếu bốn người Mạc Hiểu Nam khuôn mặt ngưng trọng lên.

“Không ổn!! nó muốn đột phá lên Kết Đan trung kỳ” Dương Hàn hét lớn.

Mạc Hiểu Nam nghe thấy vậy liền biến sắc, bọn hắn nhờ có trận pháp mới áp chế được nó và nhờ đó có thể câu kéo trảm sát, nhưng lúc này thì sao trận pháp mất nguyên lực trong cơ thể cũng chả còn mấy.

Mạc Hiểu Nam ngay lúc này não bắt đầu nhấp số dậm ga suy nghĩ, sau đó truyền âm cho Liễu Phi Phi, Lâm Phi Nhi và Dương Hàn: “Tất cả tách ra lại truyền nguyên khí cho trận kỳ, kích hoạt hoàn toàn chúng lên cộng thêm viên Huyết Mộng cầu này của ta có thể ngăn chặn con Giao Long này hai canh giờ, trong lúc đó thì cố gắng chạy càng xa càng tốt.”

Vừa dứt lời cả bốn người ngay lập tức bay về phía trận kỳ ở bốn bên, nguyên khí trong cơ thể bắt đầu bùng phát, trận kỳ ảm đạm lại một lần nữa được thắp sáng, mà cột sáng lần này dữ dội hơn lần trước cả trăm lần, nhưng Mạc Hiểu Nam vẫn thấy chưa đủ hắn bèn rút thêm linh thạch ra cho Trận pháp hấp thu.

Bầu trời ngay lúc này bừng sáng rực, Kim quang lại một lần nữa liên kết với bốn cây cờ trong Trận Pháp, xiềng xích lúc này cũng bắt đầu ngưng thực lại bó sát người con Giao Long.

“Gàoooooo!!” Khiến nó lần nữa gào lên vì đau đớn.

Bên ngoài trận pháp Mạc Hiểu Nam móc bên bên trong tay áo ra một quả cầu màu đỏ, trên mặt còn có rất nhiều trận văn.

Dương Hàn nhìn một chút hai mắt đột nhiên mờ đi, phía trước không còn tiêu cự nhưng lúc này tiếng nói của Mạc Hiểu Nam vang lên trong đầu hắn, làm hắn bừng tỉnh: “Đừng nhìn thẳng vào Huyết Mộng Cầu, mau nhắm mắt lại chạy về hướng Nam.”

Mạc Hiểu Nam sau khi truyền âm xong, tay phải cầm huyết ném về phía con Giao Long sau đó hét lớn: “Kích Hoạt.”

Quả Huyết Cầu đột nhiên sáng lên tia sáng cực kỳ gay gắt chiếu thẳng vào con mắt vừa mới hồi phục của con Giao Long, sau mười giây tia sáng lập tức biến mất, mà hai mắt của con Giao Long lúc này đã vô thần.

Ngay lúc này Mạc Hiểu Nam thu lại viên Huyết Mộng cầu sau đó la lớn: “Đi thôi!!!”

Bốn người bọn hắn liền rời vị trí phóng thẳng về hướng nam, đám Trác Đa cũng phi theo sau, bởi vì lúc nãy bọn hắn cũng đã lấy đan dược ăn nên bây giờ mới có sức chạy, chứ không là bị kéo như hồi trước Mạc Hiểu Nam kéo thì chỉ có toang.

Hai canh giờ sau.

Bọn hắn lúc này đã chạy được vài trăm dặm, dừng lại dưới một tán cây ai nấy mồ hôi nhễ nhại.

“Phù!!! lần này giữ may mắn giữ lại được cái mạng không thì mất cả chì lẫn chài.” Mạc Hiểu Nam đưa tay lên trán vệt một cái sau đó cười thảm.

“Nếu như lúc nãy xảy ra bất trắc thì nó có lẽ đã chầu diêm vương rồi.” Dương Hàn ngồi bệt dưới đất hai tay khoanh lại mặt hậm hực nói.

“Ngươi tưởng nhiêu đó có thể giết được con Giao Long đó sao, nó thế nào cũng là Kết Đan kỳ một mình nó thôi đã muốn đánh đồng với một Thái thượng trưởng lão của Tông phái ta rồi, ngươi cứ ở đó mà vênh váo, khi nãy ngươi thấy nó thiêu đốt giọt tinh huyết nào chưa? thấy nó sử dụng một chút kỹ năng nào chưa? nếu là ngươi thì ngươi nghĩ xem có thắng được không?” Lâm Phi Nhi hừ lạnh chất vấn hắn.

“Còn nữa không phải đám người của tên kia phối hợp nhịp điệu thì có lẽ cả đám cũng chết chứ đừng nói là chạy trốn.”

“Ngươi…” Dương Hàn đang muốn bốc lên thì lại bị Liễu Phi Phi ngắt lời

“Thôi thôi, đừng cãi nhau nữa, có cãi cũng chả giải quyết được vấn đề gì.”

“Bây giờ là tìm một chỗ trú để trốn tránh con Giao Long kia đã, chứ nó mà đánh hơi thấy thì cả đám chỉ có đi bán muối h....” Lúc này Mạc Hiểu Nam lên tiếng.

Nhưng đột nhiên hắn bịt miệng mình lại khí tức trên người hạ thấp đến cực hạn, bên cạnh Liễu Phi Phi, Dương Hàn,... ngay lập tức ngưng trọng, miệng ngậm lại, mặt ngước lên trời một vệt đỏ xanh vàng bay ngang qua, khí tức tản ra còn cường hãn hơn con Giao Long lúc nãy gấp mấy lần.

Lâm Phi Nhi nuốt nước bọt: “Đây là Kim Đan đỉnh phong chỉ cần độ Tứ cửu thiên kiếp là có thể Thành tựu Nguyên Anh.”

“Thanh Liên Sơn ta chỉ có sư phụ ta tu vi chỉ có Kết Đan đỉnh phong, nhưng ở chỗ này lại gặp như vậy làm ta có chút sợ hãi.” Liễu Phi Phi đứng sát thân cây hai mắt mang theo chút kích động nói.

Một lúc sau phía xa xa một tiếng vang thật lớn dội đến.

“Bùm!!!”

Một vật thể to lớn có cánh từ ngoài mấy chục dặm bay đến chỗ hắn, thân thể nó máu tươi be bét, đầu bị đập nát tứ chi bị cắt đứt, nội tạng bên trong cũng lòi cả ra bên ngoài máu tươi chảy lênh láng cả đất.

Chỉ nhìn qua cũng đã thấy buồn nôn, nhưng lúc này từ trên trời một đạo thân ảnh đáp xuống trước mặt bọn hắn, là một nam tử mặc hắc bào trong tay cầm một thanh kiếm dính đầy máu tươi, hai mắt đầy sát khí nhìn cả đám bọn hắn.

Nhưng không đến một giây sau khí chất của hắn thay đổi một trăm tám mươi độ.

“Ai nha, không ngờ đi do thám một chút lại có thể gặp được một đám nhóc nha.” Hắn mỉm cười thu thanh kiếm lại.

Sau đó từ từ bước qua chỗ bọn hắn mắt còn không quên thăm dò Lâm Phi Nhi cùng Liễu Phi Phi, miệng còn nói: “Một cái Âm linh thể, một cái Huyền Thanh chiến thể đúng là thu hoạch lớn a.”

“Tiền Bối người nói thu hoạch ở đây là như thế nào.” Mạc Hiểu Nam lên tiếng

Nhưng hắn vừa nói xong lại nhìn về phía Mạc Hiểu Nam sau đó trầm mặc một hồi.

“À quên ngươi vừa mới nói cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK