• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vãn bối chỉ muốn hỏi tiền bối là thu hoạch cái gì thôi.”

“Là thu hoạch được các ngươi đó thôi.” Thanh niên mặc đồ đen nói.

Cả đám ngay lập tức nín lặng, hai mắt bắt đầu cảnh giác nam thanh niên phía trước.

“Uy uy, bình tĩnh nào các bạn trẻ ta còn chưa nói hết cơ mà.”

“Thật ra là hôm nay ta đi đường thì gặp phải một thứ gì đó rất khủng bố bay ngang qua đầu thôi, lần theo dấu vết nửa ngày thì đi đến nơi này không ngờ đi đường còn gặp phải con tiểu thú này nên mới ra tay giết nó.”

“Còn gặp phải các ngươi cũng là ngẫu nhiên mà không mang theo ác ý gì cả.”

“Chỉ có điều là ta đang thiếu một nhóm thanh thiếu niên giả thành đệ tử, giúp ta tham gia tỷ thí tông môn thôi, còn hậu đãi thì không làm các ngươi thất vọng.” Nam tử mặc áo đem xoa xoa hai tay nói.

“Chúng ta lấy gì để tin ngươi.” Mạc Hiểu Nam đứng lên nhìn thẳng vào mắt của thanh niên áo đen nói.

“Ừ cũng đúng, dù sao chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp mặt, nên ta trận trong giới thiệu ta là Vân Vũ Thanh Cung, đại trưởng lão Thanh Nhac Môn, hôm nay đi ngang qua đây gặp được các vị tiểu hữu cũng coi như là hữu duyên đi, nội đan của con giao long này cũng coi như là quà gặp mặt.” Vân Vũ Thanh Cung đưa tay về phía xác con giao long, từ trong cơ thể giao long một viên nội đan màu đỏ bay ra, rơi xuống lòng bàn tay hắn, sau đó ném cho bọn hắn.

“Chào hỏi đã xong, bây giờ chúng ta vào việc chính thôi. Cũng như khi nãy ta chỉ thỉnh cầu các tiểu hữu giúp ta một lần thôi.”

Liễu Phi Phi đột nhiên lên tiếng: “Tiền Bối tu vi đã đến bậc này thì đồ đệ cũng có ít nhất vài người chứ? cần gì phải nhờ chúng ta giúp đỡ.”

Vừa nghe câu nói này ra hắn ngay lập cười thảm nói: “Có thì ta còn nhờ các ngươi là cái gì? ta tuy tu vi đã đến Kim Đan trung kỳ nhưng vì một chút lý do cá nhân, mà không thể thu bất kỳ đồ đệ nào trước khi có thành tựu Anh Biến.”

Mạc Hiểu Nam và Dương Hàn gật gật đầu nói: “Lý do cá nhân, lý do cá nhân,...”

“Nhưng nhiêu đây cũng chưa chứng minh được lai lịch của tiền bối, chưa chứng minh được tiền bối có phải đang dụ dỗ người khác hay không.”

“Ta muốn bắt các ngươi cần phải dụ dỗ sao? Chỉ cần xông lên nắm đầu các ngươi lại có phải nhanh hơn không? Cần gì phải phí lời tốn nước miếng như thế này, các ngươi nghĩ thử có đúng không, đúng không." Vân Vũ Thanh Cung đưa tay phải ra nắm chặt sau đó nói.

“Cũng đúng.” Dương Hàn gật đầu nói.

“Đã vậy thì đi thôi!!” Vân Vũ Thanh Cung quay người lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái Phi Chu rộng dài hơn mười lăm mươi trượng, trên phi chu khắc đầy hình rồng hình rắn trông khá là kinh người.

Hắn nhảy từ dưới đất lên phi chu, sau đó lập tức quay người đưa tay ra một luồng khí tức vô hình hiện ra, nắm hết tám người Mạc Hiểu Nam ném lên phi chu.

“Bốp!!! Chát!! Ai nha...” đủ loại tiếng kêu vang lên, riêng hai nữa tử là được Vân Vũ Thanh cung nhẹ nhàng đặt xuống.

Hai nữ tử cũng quay mặt đi không nhìn viễn cảnh phía sau, mà đi vào bên trong gian phòng của chiếc phi toa, bên ngoài chỉ còn văng vẳng tiếng kêu la của cả bọn Mạc Hiểu Nam, bởi vì khi lên kẻ thì tán đầu vào sàn, người thì cạp thành phi toa hôn mê hết thảy, tệ nhất là Dương Hàn khi rơi xuống chỗ hiểm đập ngay vào thùng gỗ, hai mắt trợn trắng sùi cả bọt mép.

Mạc Hiểu Nam cũng chả khấm khá hơn chút nào, lúc rơi xuống vừa khít lọt vào bên trong một cái chum đất đặt cạnh thành phi toa, cái chậu đất không biết làm bằng chất liệu gì mà Mạc Hiểu Nam lấy tay đập mạnh mấy cái mà chả thấy vết nứt gì cả, sau đó bất lực kêu cứu.

“Có ai ở đó không!!! Cứu.”

Kêu la inh ỏi mới có một bàn tay thon dài thò xuống nắm lấy vai áo hắn giật mạnh.

“Xoẹt.” Một tiếng vải rách vang lên, trên đôi bàn tay thon dài là một mảnh vải rách màu xanh, còn mang theo chút mồ hôi.

Nhưng chưa dừng lại ở đó đôi bàn tay ấy lại thò xuống lần nữa, sau đó kéo mạnh lên.

“Xoẹt.” cứ như thế kéo dài hơn bốn lần, thì bên trong cái chum một tiếng nói mang theo chút kinh hoảng vang lên: “Đừng xé nữa!! đừng xé nữa!!”

Nhưng đôi bàn tay kia nào có dừng lại, lần này là nắm thẳng vào cổ hắn kéo mạnh một cái.

“Rốp.” một tiếng kêu rất đã tai vang lên.

Mạc Hiểu Nam cũng từ trong chum được kéo ra bởi đôi bàn tay của Vân Vũ Thanh Cung, đầu hắn nghiêng một bên hai mắt trắng dã sùi cả bọt mép ra ngoài.

Vân Vũ Thanh Cung nhìn Mạc Hiểu Nam cùng mấy tên đang nằm lê liệt trên sàn, sau đó nói một câu: “Sao yếu đuối thế này.”

Nhưng hắn cũng chả quản nhiều mà dùng chân khí nâng bọn hắn lên mở cửa sổ của một gian phòng ra ném tất cả lên trên giường, nhưng không quên nhét một viên đan dược cho mỗi người, sau đó quay người đi đến đầu tàu lấy ra một cái ghế gỗ ngồi xuống, hai mắt thư thái nhìn bầu trời cao.

“Liệu đám nhóc này có thể làm được hay không đây.”

Chiếc tiên thuyền chậm rãi trôi trên bầu trời, thời gian cứ thế đưa thôi đám Mạc Hiểu Nam cũng từ từ tỉnh dậy, riêng chỉ có Mạc Hiểu Nam là còn hôn mê.

Nhưng khí tức của hắn bây giờ cường đại hơn lúc trước rất nhiều, cảnh giới cũng đã đạt đỉnh điểm của Luyện Khí tầng mười, chỉ cần một tia nữa là có thể thuận lợi bước chân vào Trúc Cơ kỳ, lúc đó cũng có thể xưng là cao thủ ở tầng đáy.

Nhưng lúc này trong thức hải nguyên hồn của hắn vẫn như lúc trước bị xiềng xích buộc chặt không thể cử động, nhưng thức hải của hắn lại càng ngày càng càng mở rộng, xiềng xích cũng bắt đầu được nới lỏng, một sợi xích đột nhiên đứt ra giải phóng vô số khí tức quỷ dị.

Khí tức quỷ dị bắt đầu dung nhập vào bên trong nguyên hồn của hắn, sau một lát nguyên hồn của hắn từ màu xanh thuần túy, bây giờ đã biến thành màu cam thức hải vô tận như vũ trụ lúc này nổi lên giông tố, một cái bát màu đen khổng lồ đột nhiên xuất hiện giữa thức hải của hắn.

Trên cái bát còn khắc vô số thần thú yêu thú kể cả côn bằng cũng được khắc lên trên đó, hình dáng rất sống động cứ như là vật sống vậy, nhưng nhiêu đó vẫn chưa hết trên cái bát khổng lồ còn có vô số ký tự cổ xưa, bên trong miệng bát là một vòng xoáy màu vàng, không ngừng xoay vòng uy áp phóng ra từ nó khiến nguyên hồ của Mạc Hiểu Nam run lẩy bẩy

Nhưng lúc này nguyên hồn của hắn đột nhiên bị hút vào bên trong chiếc bát, để lại xiềng xích lẻ loi giữa không gian vô tận, một tiếng hét trong đau đớn vang lên “Aaaaaaaaaaaa!!!”

Sau đó bên xiềng xích nguyên hồn Mạc Hiểu Nam lại một lần nữa hiện ra, nhưng lại bị cái bát hút vào sau đó lại hiện ra hút vào, vòng tuần hoàn như thế cứ lặp đi lặp lại.

Bên ngoài cơ thể của hắn cũng đang giãy dụa hết sức mãnh liệt, cơ thể gân xanh nổi lên cục cục, tóc lúc này cũng hóa thành màu trắng pha đen, cơ thể tản ra từng luồng khí trắng nhiệt độ trong căn phòng cũng bắt đầu tăng lên.

Bên ngoài Vân Vũ Thanh Cung cùng mấy người khác đứng quan sát chuyển biến của Mạc Hiểu Nam, bởi vì Vân Vũ Thanh Cung đã vẽ một trận pháp để cách ly Mạc Hiểu Nam nên cũng có thể gọi là an toàn.

"Hắn đây là đang có chuyện gì vậy?" Lâm Phi Nhi hỏi.

"Là đang đột phá Trúc cơ kỳ." Vân Vũ Thanh Cung nhíu mày nói.

"Nhưng ta chưa từng thấy ai đột phá lại có phản ứng mãnh liệt như thế này, hắn là người đầu tiên."

Hắn dứt lời cơ thể phóng ra một chút tinh thần lực bay thẳng về mi tâm của Mạc Hiểu Nam dung nhập vào trong đó, nhưng vừa mới vào tia tinh thần lực ngay lập tức bị cái bát khổng lồ màu đen nuốt mất, tia thần hồn bị nuốt mất khiến sắc mặt của Vân Vũ Thanh Cung tái nhợt, ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK