Mục lục
Đế Quốc Mỹ Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương ngồi xổm người xuống, tiến đến giữ đầu hắn, keo cái lỗ tai hắn, lại liên tiếp quạt hắn mấy bàn tay, mắng:

- Nói cho may biết, định chim Kiều Hi Nhi a, trừ phi lão tử chết, lần sau con phát hiện may tìm cô ấy, tao cũng không dám cam đoan chim may còn đung chỗ.

Nói xong một tay đẩy, anh chang đẹp trai còn đang giãy dụa đứng lên, Trương Dương liền bươc qua người hắn, bay thẳng đến bên Kiều Hi Nhi, không đợi Kiều Hi Nhi có phản ứng, chặn ngang miệng, liền ôm nàng lên, thong dong mà đi trở về thang máy.

Bị Trương Dương gây sức ép đến chết đi sống lại, anh chang đẹp trai thật vất vả đưng lên, vươn tay lau bụi trên miệng, cơ hồ là tru lên quát ngươi đanh đàn vi-ôlông:

- Báo cảnh sat đi, **!

Trong thang máy, hai chân Kiều Hi Nhi loạn đạp, hai tay trắng nõn tạo thành nắm đấm dừng lại trên ngươi Trương Dương ma đanh loạn, còn thiếu nươc không há mồm cắn người, nàng khóc thảm thiết, cuối cùng không có khí lực, ghé vào trong ngực Trương Dương, thì thào mắng:

- Đồ xấu xa, đểu can, khốn kiếp, rốt cục bây giơ mơi tới cứu tôi a? Còn không đặt tôi xuống.

Ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người nàng, Trương Dương có chút không nỡ mà đặt nàng xuống dưới, vừa rồi một trận đanh loạn, tư cặp vu cho đến mông nha đầu kia, xem như bị chính mình sờ soạng hết, cuối cùng không uổng công chạy một chuyến.

- Cô không phải vẫn bình thương sao?

Trương Dương lúc này mới tỉnh táo lại, nhìn thấy Kiều Hi Nhi nươc mắt ấm ấm, vừa đau lòng lại vưa giận, giận la vì qua nha đầu kia nói sắp bị cưỡng hiếp, tuyệt đối là lừa gạt mình, đau lòng chính là nàng đang khóc rất thương tâm.

- Bình thương a?

Kiều Hi Nhi hận đến là ngứa răng:

- Biết lão nương mấy ngày này khổ sở như thế nào không? Cả ngày bị người ta hẹn đi gặp mặt, ăn cơm, còn không thể cự tuyệt, lão nương cũng chỉ thiếu nươc nhảy xuống biển.

- Cho nên trong khoảng thời gian này cô không ngừng mất tích, chính là vì gặp mặt người kia?

Cơn tưc vưa rồi của Trương Dương rõ ràng biến mất.

- Ừ đung!

Kiều Hi Nhi liều mạng gật đầu, một bộ đáng thương vô cung, vươn tay lau nước mắt, nàng trang điểm trang nhã, nhưng giờ phút này, một tia nươc mắt nhất thời thành meo nhỏ.

Một ngươi con gai cao gầy, xinh đẹp, biến thành meo nhỏ, còn thật để Trương Dương xao xuyến.

Nhưng hắn còn không có kịp phản ứng, nha đầu kia liền vung lên, dùng môi anh đào của nàng ngăn chặn miệng Trương Dương, cái lưỡi đinh hương trúc trắc phá tan ham răng Trương Dương, cùng đầu lưỡi Trương Dương xoắn lại một chỗ.

Trương Dương kích động, gắt gao nắm ở eo thon nhỏ của nàng, giống như là muốn đem thân thể nàng dung nhập vơi mình, lại cắn nuốt cái lưỡi đinh hương của nàng, hai người ôm nhau gắt gao, đưa đẩy cho nhau, mãi đến khi thang máy đến tầng dưới chót.

Chuông cửa mở ra, năm sáu cái cảnh sát trợn mắt há hốc mồm đưng ở cửa mà nhìn chằm chằm hai ngươi điên cuồng nay, một cảnh sat nhịn không được ho khan vài tiếng:

- Khụ. . . Khụ, đồng chí, phiền anh phối hợp một chút được không, còn như vậy sẽ tố cáo hai ngươi gây trở ngại công vụ.

Trương Dương lưu luyến không rời tách ra khỏi Kiều Hi Nhi, trên mặt Kiều Hi Nhi rõ ràng viết hai chữ khó chịu.

Những cảnh sát nhìn Kiều Hi Nhi, ngây người, mỹ nữ thanh khiết như vậy, chính là chỉ kém hình tượng một chút.

Thời gian này, mỹ nữ cao gầy phía sau mấy cảnh sát vừa rồi bị Trương Dương đánh đến tè ra quần nhảy dựng lên, vươn tay chỉ vào Trương Dương, thì thầm kêu lên:

- Chu cảnh sát, chính là hắn, chính là hắn, mau bắt hắn.

Những cảnh sát vừa nghe thấy, mặt liền đen lại, nhìn chằm chằm Trương Dương, trêu chọc nói:

- Anh bạn, đi theo chúng tôi một chuyến.

Trương Dương không nói gì mà lắc lắc đầu, nhìn nhìn mỹ nữ cao gầy, thầm nghĩ:

Khốn kiếp, vì đanh các cô, đêm nay lão tử đã bị khấu trư sáu điểm hệ thống tích phân, hiện tại còn lại mười một điểm thôi biết không?

Sáu điểm, chính là bị mất ở hai người mỹ nữ nay cùng bốn bảo an, về phần bảo tiêu cùng anh chang đẹp trai đeo nơ kia co vẻ đánh không bị trư điểm, cho nên hắn đánh còn thấy rất yên tâm thoải mái. Hệ thống nhận định đánh hàng đo chính mình có gì ma phải áy náy đâu, còn không trach nó không thưởng cho thì thôi.

Nhưng là cứu Kiều Hi Nhi rõ ràng một anh hùng cứu mỹ nhân ma cũng không co điểm, cai này gọi là gì chư?

Trương Dương là một người ân oán phân minh, biết mình nhất thời tình thế cấp bách đánh sai người, tự nhiên sẽ không có y trốn tránh.

Hắn bước ra khỏi thang máy, vươn ra hai tay, nhún vai nói rằng:

- Được, tôi đi vơi các anh!

- Được, anh bạn, cậu hiểu là tốt rồi.

Một cảnh sát lấy ra cong tay chụp vao trên cổ tay Trương Dương.

Còn chưa chụp đến tay Trương Dương, Kiều Hi Nhi bên cạnh đã nói:

- Tôi cho cac ngươi biết, tên khốn nao dam động đến một sợi lông của anh ta, đêm nay các anh cũng đừng hong về nhà.

Vài cảnh sát đương trường liền choáng váng, ôi trơi, mỹ nhân này đủ hung dữ đấy!

Dám uy hiếp nhân viên chấp pháp bọn họ như vậy? Ngửi trên người nàng mùi rượu, liền biết mỹ nữ này vưa uống rượu, nàng uống rượu mặc kệ, ngươi đan ông nay rõ ràng đánh người, còn phá hư vật phẩm tư nhân, khẳng định cần bị giam.

- Được rồi, cô ở đâu, co cần chúng tôi phái người đưa cô về hay không?

Một tên cảnh sát hảo tâm mà nhìn Kiều Hi Nhi, nói.

Kiều Hi Nhi nhíu mày, nhìn chằm chằm cảnh sát kia, hai mắt đột nhiên phát lạnh:

- Anh coi la tôi đang nói giỡn?

- Nay, cô nương, cô đừng tưởng rằng cô uống say, chúng tôi không dám bắt cô ha, như cô bây giờ, chúng tôi có thể tố cáo cô tội gây trở ngại công vụ, bắt cô về đồn, tin hay không?

- Dam không?

Kiều Hi Nhi nhìn chằm chằm cảnh sát kia trên người cảnh hào, từ trong bao GUCCI lấy ra di động, ấn một dãy số, xem bộ dáng là đang gọi người đến.

Cảnh sát kia phát hỏa, vừa định vươn tay, một bên Trương Dương mở miệng, đầy cõi lòng hảo tâm mà thấp giọng khuyên nhủ:

- Chu cảnh sát ơi, tôi khuyên chu vẫn nên kiềm chế chut đi, cô ấy ma điên lên, các chu thật sự sẽ đen đủi!

Nói còn chưa dứt lời, bên kia Kiều Hi Nhi liền mở miệng:

- Chu Lý, chau bị một người lưu manh bắt nạt, chu nhanh chóng phái người tới cứu chau đi, cửa thang may tầng 1 Hoàng Hi, khu Tĩnh Nguyệt ạ!

Trương Dương đảo cặp mắt trắng dã, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, xem ra Kiều Hi Nhi đã uống rượu thật, còn uống không ít, không phải là tên khốn kiếp kia đùa giỡn ám chiêu chư?

Mấy người cảnh sát kia nhất thời hai mặt nhìn nhau, thật đúng là gọi điện thoại ngay trươc mặt bọn họ, còn gọi bọn họ là lưu manh, ma nữ nay đã quá say rồi!

Bọn họ vây cùng một chỗ, thương lượng nên đồng thời mang bà điên nay về hay không, mấy phút đồng hồ sau, di động vang lên.

Vừa tiếp nhận, người lãnh đạo bọn họ trực tiếp mở miệng hỏi:

- Lão Hạ, nhiệm vụ khẩn cấp, cậu ở nơi nào, nhanh chóng dẫn người đến Hoàng Hi, cấp trên điện báo nói, có con gai của nhân vật trọng yếu bị một đám lưu manh vây ở cửa thang máy tầng 1 Hoàng Hi, nhanh chóng bắt đam lưu manh kia lại cho tôi, quyết không thể để cho một ngươi chạy thoat. Đung rồi, cô gai kia họ Kiều, đặc thù là rất xinh đẹp rất cao, nhanh chóng cứu người, chậm tôi sẽ không để yên!

- Bị một đam người lưu manh vây ở cửa thang máy tầng 1 Hoàng Hi a?

Vị đội trưởng lặp lại những lời này, trung hợp nhỉ? Một đam người lưu manh không phải am chỉ chính mình va mọi ngươi sao?

Hic, vị đội trưởng đội cảnh sat trợn tròn mắt, người phía trên mệnh lệnh chính mình bắt chính mình, đây là cái mệnh lệnh gì hả?

Hắn có chút không thể tin mà dùng tay di động gọi lại cho người lãnh đạo, không đến hai giây, liền truyền tới một thanh âm bức thiết:

- Thế nào, chạy tới chưa? Tình huống khẩn cấp đo, tôi cho cậu biết, chuyện này cậu phải lam tốt, làm không tốt cục trưởng khu vực bị mất việc đều có khả năng.

- Cục trưởng bị đuổi?

Vị đội trưởng gật gật đầu đối với điện thoại:

- Chạy tới rồi ạ!

Hắn nhìn biểu hiện của Kiều Hi Nhi đã không biết nên dùng cái gì để hình dung, nữ nhân này chính là thần thánh phương nào vậy? Hoanh trang như vậy, nhưng mắt thấy sao có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhơ ra.

- Chạy tới là tốt rồi, mau bắt lấy đam lưu manh, một ngươi cũng không được buông tha.

Thủ trưởng của hắn cũng không nghĩ ra, cái Vị đội trưởng nay cũng mơi cách hai phút mà thôi, liền gọi điện thoại lại cho hắn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Nay, Tư đội trưởng, tôi hỏi đam lưu manh kia đều chạy sạch sao?

Vị đội trưởng họ Đơi muốn khóc lên, đây la chuyện gì chư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK