Mục lục
Đế Quốc Mỹ Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nghe vậy, trong lòng rốt cục cũng là hơi hơi buông lỏng, chậm rãi buông chai bia vỡ xuống. Vừa rồi tay giơ lên thời khắc đó, hắn cũng không biết mình rốt cuộc có thể hay không trát đi xuống, có lẽ sẽ, có lẽ sẽ không, ai biết được.

Nhưng dù là hành động thế nào hắn cũng đã đoán biết trước kết quả. Nếu thực là giết tên này thì hắn tuyệt đối không có đường mà rời khỏi Bắc Kinh. Nhưng nếu không giết hắn thì chính mình tiêu đời!

Đạt được tự do Lôi Bình Minh không kêu rên một tiếng, cúi đầu tông cửa xông ra, Trương Dương nhìn nhìn Dương Tĩnh, thật dài mà hô một hơi, nói:

- Chúng ta đi thôi!

Nói xong vươn tay về phía cô, đỡ lấy người, chuẩn bị rời đi.

- Đứng lại…

Tới cửa, cái tên tự xưng Vương ca cùng với mấy tên con cháu đại gia đứng xem chậm rãi xông tới.

Tên Vương ca đầu tóc trung niên nhìn chằm chằm Trương Dương, thản nhiên mà nói:

- Thân thủ không tồi, cậu thật sự rất có dũng khí. Chỉ có điều trong vùng của tôi mà dám gây sự có phải là không xem tôi ra gì không?

Trương Dương nghe vậy, cười lạnh một chút hỏi ngược lại:

- Có đúng không? Nếu vậy xin hỏi anh, chị của tôi bị một số không ít người quấy rối, các anh sao không có trách nhiệm ngăn cản? Vậy giờ còn đòi ngăn cản tôi?

- Mày là cái đồ cháu chắt. Mày dám nói chuyện như vậy cùng Vương ca.

Một tên vừa mới ăn một cước của Trương Dương còn lăn lông lốc, không biết từ đâu chạy lại.

Một tiếng tiếp đón chưa buông, trực tiếp mang côn đánh thẳng hướng Trương Dương.

Còn chưa kịp xoay xuống dưới, đương lúc tên xưng Vương ca tay chân lăm lăm gậy gộc, Trương Dương đã xoay người tung một cước khiến cho gậy gộc trên tay hắn rơi xuống, rồi lại thêm một cước đem hắn cùng cả tên nọ mang côn bắn ra cửa…

- Loảng xoảng!

Tên cầm côn lần thứ hai bị quật ngã mạnh xuống đất, người một nơi côn một nơi, co quắp thành một đống, không có chút khả năng manh động nào.

- Được, tốt lắm!

Tên xưng Vương ca kia thấy thế không những không giận mà lại thấy hoan hỉ, vươn tay xoa xoa cổ tay nói:

- Thân thủ quả nhiên không tồi!

Lập tức ánh mắt tỏa ra quét sạch bốn phía xung quanh, rồi gắt gao nhìn thẳng Trương Dương, ngữ khí chuyển lạnh hỏi:

- Cậu đã từng trải qua huấn luyện?

Trương Dương nhìn hắn một cái, không có trực tiếp trả lời, mà là hỏi lại hắn nói:

- Còn anh thì không? Text được lấy tại Truyện FULL

- Hừ, nếu cậu đã biết thế còn dám làm càn tại đây thì quả nhiên là quá cuồng vọng, ngạo mạn. Hôm nay cậu muốn đi ra khỏi đây cũng được, nhưng trước khi đi bò qua trước mặt tôi.

Trương Dương nhìn hắn một cái, thản nhiên mà đáp:

- Anh là ai hả? Tôi không rảnh mà ở lại đây làm trò.

- Làm trò?

Tên Vương ca kia nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh xuống, dưới vạt áo hai nắm tay nắm chặt, sẽ ra tay. Không đợi hắn động thủ, phía ngoài cửa phòng rượu đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng la hét cùng thanh âm bàn ghế đổ vỡ.

- Tên khốn, Trương Dương, mày lăn ra đây cho tao!

Là thanh âm Lôi Bình Minh, vừa dứt lời chỉ thấy bảy tám tên du thủ du thực tay lăm lăm khảm đao dưới sự hướng dẫn của Lôi Bình Minh vọt lại đây. Lôi Bình Minh lúc này giống như thú vật, lăm lăm trong tay đại khảm đao chỉ vào Trương Dương quát:

- Tên khốn trong kia! Chém!

Đám con cháu nhà giàu phía trong phòng rượu thấy thế, sắc mặt mỗi người đều hưng phấn lên đến dị thường, Vương ca thì nhíu mày, tên bảo an bên cạnh hắn tiến lên bên tai hắn nói thầm một câu:

- Có cần lo liệu?

- Có cần lo liệu?

Vương ca cười lạnh thanh nói.

- Cũng không phải việc để lo, chúng ta chỉ cần ở một bên mà "tọa sơn quan hổ đấu"!

Đang khi nói chuyện, toàn bộ phòng rượu đều loạn cả lên. Vốn là do đám nữ sinh chưa chạy hết, ở lại cùng Dương Tĩnh đang sôi nổi hò hét, mà cả đám người phe Lôi Bình Minh cũng đám con cháu phú gia cũng ồn ào chẳng kém.

- Chém chết mày này tên khốn!

- Tới luôn đi anh em!

Chứng kiến nhiều người vì mình cổ vũ như vậy, Lôi Bình Minh trong nháy mắt quên hết không còn một mảnh những thảm hại vừa rồi, quơ khảm đao chỉ thẳng vào Trương Dương rống lớn nói:

- Tên khốn, đại gia cho mày quỳ xuống!

Trương Dương nhìn hắn một cái, hai tay hơi hơi căng thẳng, hắn cũng không phải sợ đánh không lại đám người kia, mà là lo lắng Dương Tĩnh đứng bên cạnh sẽ không tránh khỏi liên lụy. Xem ra chỉ có thể "bắt giặc, bắt vua trước", trước hết đối phó với Lôi Bình Minh, đám mọi còn lại tất sẽ dễ xử lý.

Nhưng hắn còn chưa kịp có chút hành động gì, một giọng nói cay độc vang lên trong đám đông người phía đằng sau Lôi Bình Minh vọng lại.

- Hừ, lão tử tưởng có trò gì coi được, hóa ra là một đám người cùng nhau bắt nạt một người từ nơi khác đến, không biết xấu hổ hay sao, khiến cho đàn ông Bắc Kinh này thật mất mặt. Ta khinh!

Lôi Bình Minh vừa mới chuẩn bị động thủ liền nghe được lời nói vọng đến tai tức thời phát hỏa! Hắn quay đầu lại ngắm ngắm, rống lớn:

- Con ngựa nào đây, mày là thằng cháu khốn nạn nào lại chui ra đây?

- Tao là ông nội mày, thế thì làm sao?

Lôi Bình Minh vừa dứt lời, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi trông yếu yếu gầy teo, từ trong đám người cà lơ phất phơ mà chui ra, trên tay còn mang theo chai bia, mang theo một tia men say, nhìn chằm chằm Lôi Bình Minh, trong ánh mắt còn mang theo một tia cười nhạo cùng khinh bỉ ý tứ.

- Tiểu Bi nhóc con, ngươi chán sống sai lệch rồi đúng không? Tránh ra!

Lôi Bình Minh vừa thấy bộ dạng người kia rõ ràng trông như bé sơ sinh còn chưa dứt sữa, phỏng đoán là do uống rượu nên đầu óc có vấn đề.

Một người bên cạnh hắn lập tức vươn tay chọc chọc vào vòng eo hắn, đặng ghé sát vào tai Lôi Bình Minh thấp giọng nói:

- Cậu chủ Lôi, tên đó là phế vật Lý gia, Lý Bọt Bọt, chúng ta nên cẩn thận một chút.

- Lý gia?

Lôi Bình Minh vươn tay nheo nheo ánh mắt, nhìn nhìn cái tên đại khái chỉ mới có chừng trên dưới mười bảy mười tám tuổi trong đám cà lơ phất phơ kia, chậc, thật sự là hắn hả, thế quái nào lại gặp phải cái loại gia súc này, Lý gia, cũng không phải là loại hắn có thể va chạm, mặc dù trước mắt hắn chỉ là đứa con thứ ba bỏ đi của Lý gia.

Lôi gia nhà hắn cũng coi như là gia đình thế lực, nhưng cũng chỉ là thế lực bình thường, nếu mà so sánh với thực lực Lý gia thì quả thực không đáng nhắc tới, nói trắng ra chỉ là cái tý tẹo. Lôi gia nhà hắn chỉ là hùng bá chút ít tại cái vùng này, còn Lý gia người ta thì không chỉ nói tới đất Bắc Kinh này, cho dù là trên khắp cả đất nước Hoa Hạ này, chỉ cần đưa chân một cái thì cả thiên hạ đều phải run rẩy theo!

Mà trước mặt tên này chính là cháu trai thứ ba của Lý lão gia, cha hắn là con thứ nên cũng không yêu thương gì cái loại này, nghe nói tên nhóc con này đối với công việc nội tộc một chút hứng thú cũng không có, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng thuộc hạng số một đất Bắc Kinh này.

Chẳng qua điều quái lạ chính là người của Lý gia bọn họ như thế nào lại tới chốn này mà ăn chơi?

Tuy là phải nói rằng quán bar nhà này cũng có chút ít tiếng tăm, nhưng lấy thân phận người Lý gia mà nói thì còn chưa đủ đẳng cấp.

- Hức, vậy ra là cậu ba của Lý gia, không biết có gì chỉ bảo?

Lôi Bình Minh quyết định giả bộ bởi chắc tiểu tử kia không thật tâm tra cứu đâu, vẫn đơn thuần là nhất thời hứng khởi do rượu vào lời ra mà thôi.

- Thế nào gì, lão tử chính là nhìn không quen, thế thì sao?

Cậu ba Lý gia mang theo chai bia, say khướt mà nhìn chằm chằm Lôi Bình Minh, bán cười bán phúng nói:

- Có bản lĩnh một mình mà đánh, mang theo cả một đám người mà bắt nạt một người thật đáng khinh!

Lộng ngôn, bỏ qua loại này là xong chuyện thôi! Lôi Bình Minh buồn bực, thầm nghĩ, chính mình có khi nào thì đắc tội với cái tiểu tổ tông này, người của Lý gia, hắn tuyệt đối không dám động vào, vô luận đối phương là thật phế đi hoặc là giả phế đi.

Nghe nói Lý lão gia tử cực kỳ bao che khuyết điểm, một cái không tốt, đắc tội hắn, chính mình khiến toàn bộ gia tộc bị nhổ tận gốc là điều rất có khả năng.

- Cậu ba à, vừa rồi là cậu chưa thấy được, cái tên Vương Bát con bê kia mới nãy còn đang tâm muốn xử tử tôi, cái thù này tôi có thể không trả về được hay sao? Cậu thỏa đáng giúp cho.

Lôi bình minh tận lực dùng uyển chuyển ngữ khí cùng hắn thương lượng nói rằng.

- Than bùn (tiện nhân) thông cảm, ngươi tưởng lão tử ta đang thích thú uống rượu nhưng giờ lão tử lại nhúng tay vào chuyện không quan hệ gì tới mình, ngươi định cắn ta à?

Lý gia tam thiếu mở trừng hai mắt, không chút nào có nửa phần có thể thương lượng đường sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK