- Ai ui!
Ngay sau đó, Bạch Lượng Phong nghiêng ngươi, che vật kia kêu thảm thiết lên.
Mà lúc này, Trương Dương mới chú ý tới một người khác trên giường, nữ nhân vật chính Hưa Đan Lộ, ngoài dự kiến của Trương Dương chính là, Hưa Đan Lộ lại không có toàn thân trần trụi như trong tưởng tượng của hắn, y phục trên người đều con . . .
Nhưng bộ dáng nàng hiện tại kỳ thật cùng trần trụi cũng không khác nhau nhiều lắm, tuy rằng quần áo còn mặc, nhưng cơ bản đều bị rach.
Đai váy mau tím đã bị cắt đưt đoạn, nửa người trên chỉ còn một bộ nội y mau hồng, mặt khác một bên núi non thì sôi nổi nhấp nhô trong không khí, không ngưng run rẩy.
Phía dưới váy lại bị keo đến phần eo, phần dưới eo, ngoai một cái quần lót màu đen bị cởi một nửa, còn lại la những sợi chỉ tư chiếc vay bị rach, hai cặp đui thon dài trắng nõn giao nhau khép lại, tựa hồ đang kiệt lực ngăn cản ngoại lai xâm phạm, rừng rậm màu đen bán ẩn bán lộ, khiến người nhìn xem mà huyết mạch sôi sục.
Nhưng mặt của nàng va cánh tay rõ ràng có dấu hiệu sưng đỏ, môi hồng nhuận còn lộ một vết máu. . .
S. M? Trương Dương trừng lớn tròng mắt, trường hợp diễm lệ như vậy, Trương Dương theo bản năng hơi hơi nâng lên màn ảnh máy chụp hình. . .
Nhưng một màn để hắn không kịp trở tay xuất hiện, sau khi Hưa Đan Lộ trên giường nhìn thấy Trương Dương, đột nhiên oa một tiếng, khóc rống lên, tiếp theo giống một con thỏ bị ngươi ta trói mấy ngày mấy đêm, ôm váy, lập tức đưng lên, nhảy xuống giường, chạy đến trước mặt Trương Dương, gắt gao ôm cổ Trương Dương, gào khóc lên.
Một dong nươc trên mặt phân không rõ là nước mắt hay là nước miếng ầm ầm hướng trên người Trương Dương . . .
Nhưng mà đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ngực nàng gắt gao chạm vao Trương Dương, hai tay gắt gao ghì chặt thắt lưng hắn, hai người tiếp xúc thân mật, Trương Dương rất rõ ràng mà cảm giác được một khối mềm mại trước ngực kia đang cùng ngực hắn làm động tác ma xát sinh nóng.
Sàn nhà, Bạch Lượng Phong thấy một màn như vậy, nháy mắt phát điên, cố nen đau đớn phía dưới, bật người xoay người đứng lên, tùy tay vơ lấy đèn bàn bên cạnh lập tức bổ về hướng Trương Dương.
- Cho chết, đi chết đi!
Nguyên bản vơi thân thủ Trương Dương, tránh thoát một kích người này là tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng hắn hiện tại bị Hưa Đan Lộ ôm quá chặt chẽ, nửa điểm hoàn thủ đều không có, chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn tên kia đập trúng cái ót chính mình.
Sau đó? Sau đó không có sau đó, hắn bình sinh bộ dạng lớn như vậy, lần đầu tiên bị người khac đanh hôn mê, lại là bị một thanh niên cởi truồng đập trung.
Sau khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt đầu tiên, chính là mặt đỏ bừng của Hưa Đan Lộ, hơn nữa khoảng cách khuôn mặt nay vơi hắn thân cận quá, gần gũi đến mưc môi hai người đều dán một chỗ. Trương Dương có thể rất rõ ràng mà cảm giác được môi anh đào mềm mại của nàng đang dán chặt đôi môi chính mình, đang làm hô hấp nhân tạo.
Nhìn thấy Trương Dương đột nhiên mở mắt, Hưa Đan Lộ sợ tới mức giật mình một cái, thân mình bật ngửa, vội vàng rời khỏi bờ môi của hắn, mặt đỏ lên ngồi xổm một bên.
Đầu của Trương Dương còn đang phi thường đau đớn, tay vừa sờ, thấy một cái u cục lơn, nhưng không đổ máu, hắn nghiêng đầu, phát hiện mình còn nằm ở trong khách phòng, nhưng Bạch Lượng Phong đã không thấy.
Trong phòng chỉ còn lại Hưa Đan Lộ va hắn.
- Cậu tỉnh rồi a?
Hưa Đan Lộ giống như làm kẻ trộm, liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, vươn tay theo bản năng vuốt vuốt váy rách rưới trên người, muốn cố gắng che khuất chi tiết lộ ra ngoài.
- Tên kia đâu?
Trương Dương liếc mắt nhìn qua nang một cái, nàng đang ngồi xổm, mà chỗ giữa hai chân vừa vặn đối diện thẳng tắp với đầu của hắn, cho nên cho dù là che chặt chẽ, nhưng phong cảnh giữa cặp đui trắng như tuyết hắn vẫn nhìn một cái không sót gì, sơn cốc bị ren màu đen buộc vòng quanh kia thật mê người.
Nhìn thấy ánh mắt Trương Dương, Hưa Đan Lộ lập tức đã nhận ra chính mình không ổn, lập tức đỏ mặt đứng lên:
- Hắn nghĩ cậu đã chết, bỏ chạy rồi.
- Sao cậu không chạy?
Trương Dương vịn hai tay chống đứng lên, lại sờ sờ cái ót, phát hiện cái cục kia còn không phải qua lơn, làm không nổi chấn động não, kỳ thật trước hôn mê, một thanh âm liền của hệ thống nhắc nhở hắn:
- Thấy việc nghĩa hăng hái ma làm, thưởng cho ba điểm tích phân, hiện nay tổng tích phân la nợ bốn mươi bảy điểm, danh hiệu la tiện nhân tội ác chồng chất, xin tiện nhân tiếp tục cố lên.
Cho nên hắn biết, thật sự như lơi noi của Cao Kỳ vậy, Hưa Đan Lộ không tình nguyện, nói cách khác, hệ thống hẳn là phán chính mình vì nghĩa lơn bị đánh mới được điểm.
Hắn sở dĩ hỏi như vậy, là muốn cho chính cô ta nói ra nguyên nhân.
Hưa Đan Lộ cắn cắn môi, không trực tiếp trả lời vấn đề của Trương Dương, mà là cau mày nhìn Trương Dương, hỏi ngược lại:
- Cậu là người của khách sạn nay a?
Trương Dương nhìn nhìn đồng phục trên người, gật gật đầu:
- Kiếm cơm ăn.
- Vậy cậu tới cứu mình vì là công việc a? Hay là thành tâm muốn lam mình xấu mặt?
Hưa Đan Lộ hỏi xong, lần thứ hai nhấp hé miệng, sau đó nữa câu trả lời của Trương Dương đối với nàng mà nói rất trọng yếu. Nếu người này là tới cứu nàng vì công việc, nàng tốt xấu vừa rồi cũng coi như đã cứu hắn một mạng. Huề nhau. Nếu như là cố ý xông tới chụp ảnh vậy chính mình đã gặp rắc rối lớn.
Nhưng lơi nói vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận, nào có thể hỏi như vậy, Trương Dương này cũng không phải đồ ngốc, khẳng định chọn cach trả lời tiện nhất.
Nhưng ngoài dự kiến của Hưa Đan Lộ chính là, Trương Dương vươn tay gãi gãi đầu, có chút không dễ chịu, thành thật mà đáp:
- Kỳ thật. . . tôi đã nghĩ chụp lấy chưng cơ, lưa ít tiền.
- Đi chết đi!
Hưa Đan Lộ dựng thẳng mày liễu, giơ lên một cước, vốn định đá Trương Dương, nghĩ nghĩ, trực tiếp dẫm lên cánh tay Trương Dương, sau đó bới, lột áo khoác trên người Trương Dương, trực tiếp mở cửa mà đi.
- Hư! Có hài hước hay không?
Trương Dương vuốt vuốt cánh tay đau, kêu to.
- Tốt xấu cứu cô một lần ma.
Nhưng Hưa Đan Lộ hiển nhiên đã không nghe được, Trương Dương không nói gì đưa tay sờ sờ cánh tay đau đến muốn chết, đầu óc hỗn độn, chính mình vừa rồi là bị đanh đến hôn mê, cái gì ma hô hấp nhân tạo hữu dụng ư?
- Cũng được, tốt xấu kiếm ba điểm tích phân.
Trương Dương gian nan đưng lên, rồi sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt quay tròn mọi nơi loạn dạo qua một vòng, nghĩ ra phải tìm cái gì:
- Á, máy chụp hình đâu?
- Chậc, chậc, không phải chỉ la một cái máy chụp hình a, coi như của đi thay ngươi.
Cao Kỳ ngược lại rất hao phong, sau khi nàng nghe xong Trương Dương giải thích, chỉ là có chút tiếc hận đồ vật trong máy chụp hình chụp được, nếu up lên trên mạng, Bạch Lượng Phong liền xong đời, một cái mông trắng là không trốn được.
- Đi, chị đưa cậu đi chụp CT.
Cao Kỳ nhìn nhìn cai gạc băng tạm sau đầu Trương Dương, táp táp lưỡi.
- Nha đầu đo cũng giống như đồng lõa, tiểu tử Bạch Lượng Phong kia đủ khôn đấy. Nhưng nói trở lại, tiểu tử kia một met bảy la cung, thấy thế nào cũng không phải đối thủ của cậu, như thế nào lại cho hắn đoạt máy chụp hình không nói, còn để hắn đanh?
- Đừng nói nữa, người ta gặp thời điểm vận đen, uống nước cũng bị sặc.
Trương Dương vẻ mặt đen xì, nếu không phải Hưa Đan Lộ ôm lấy mình, hai tên Bạch Lượng Phong cũng không đủ đanh được mình.
Trương Dương không định đi chụp CT, có chuyện hay không hắn biết rõ, hơn nữa hệ thống cũng không nhắc nhở hắn là có nguy hiểm tánh mạng. Lại nói, chụp CT vạn nhất nếu chụp thấy trong đầu hắn có quái vật, không biết người ta có thể bắt nó bằng cach cắt não ra hay không.
Nghe được Trương Dương nói không đi chụp CT, Cao Kỳ cũng không an long, thế nào cũng phải kéo Trương Dương đi kiểm tra bằng được, rơi vào đường cùng, Trương Dương chỉ co thể van xin: Text được lấy tại Truyện FULL
- Đại tỷ tỷ, tha cho em đi, có chuyện hay không, tự em hiểu được.