- Có tâm sự gì? Trên mặt tôi viết vậy sao?
- Vô nghĩa, mấy ngày nay, tổng cộng cô nhận được tám cú điện thoại thần bí, mỗi lần đều lén lút chạy ra đi đại khái hơn một giờ, mỗi lần trở lại phòng thí nghiệm, sắc mặt đều rất khó coi, không phải bị bệnh phụ khoa gì chứ?
- Bệnh phụ khoa?
Kiều Hi Nhi há miệng thở dốc, yết hầu rõ ràng mà ực một tiếng, ra vẻ sẽ bão nổi, nhưng nàng cuối cùng vẫn nhịn xuống:
- Cho ngươi ba giây đồng hồ biến mất ở trước mặt ta, nếu không ngươi không biết ta sẽ làm ra những chuyện gì đâu!
Trương Dương nhanh chóng chuồn.
- Bà chị, thật sự có chuyện thì nhất định phải nói với tôi, cho dù là khám ra bệnh phụ khoa, tôi cũng sẽ cố gắng giúp!
- Đồ than bùn!
Kiều Hi Nhi mãnh liệt nhấn ga, R8 giống viên đạn bay nhanh ra ngoài, lốp xe ma sát phát ra âm sát cực kỳ bén nhọn, Trương Dương không nói gì mà quay đầu lại nhìn nhìn, thở dài, chậm rãi đi đến đại sảnh.
Đại mimi cao kỳ vừa vặn ở phía trước quầy lễ tân, vừa nhìn thấy hắn, vươn ra một cái ngón tay, nhếch một cái, muốn hắn đi đến trước lễ tân.
- Này, đêm nay không phải cậu xin phép nghỉ sao? Trong trường làm liên hoan mà!
- Ai nói với cô cái này.
Cao Kỳ cau mày, kéo hắn tiến đến trước bục, ngửi ngửi trên người hắn:
- A, lại còn uống rượu, không đúng, trên người còn có một mùi nước hoa, thành thật khai báo, có phải cùng cái cô Kiều mỹ nhân kia đi lêu lổng hay không? Cậu không làm Lộ Lộ nhà tôi thất vọng chứ?
- Tôi trong sạch lắm.
Trương Dương nhìn nàng một cái, biện giải, nói.
- Hừ, kẻ ngốc đều nhìn ra được, chỉ có Lộ Lộ nhà ngươi ngu ngốc.
Trương Dương không nói gì mà đảo cặp mắt trắng dã:
- Lộ Lộ cũng chưa nói, sao mà cô giống Lộ Lộ nhà tôi thế, cái đó gọi là gì nhỉ? Hoàng đế không lo thái giám, đi đây!
- Ấy, chớ đi chứ!
Cao Kỳ kéo Trương Dương lại, một đôi đại mimi cọ cọ cùng cánh tay Trương Dương, mềm mềm, hơi rượu còn chưa toàn bộ tiêu tan, Trương Dương không khỏi tâm thần có chút nhộn nhạo lên, trong phòng khách sạn còn có Hứa Đan Lộ vừa mới hết kinh nguyệt đang chờ, nơi được bảo vệ nghiêm ngặt hai mươi mốt năm sẽ bị phá tan, nếu không đi hẳn là đồ ngốc.
- Ồ, hay là chị Kỳ đêm xuân tương tư, muốn tìm thỏa mãn, muốn tiểu đệ cống hiến sức lực?
Từ lúc ở khách sạn, Trương Dương cũng đã lãnh hội phong cách Cao Kỳ. Lộ Lộ cùng nàng khi so sánh vẫn là có một khoảng cách nhất định, đương nhiên hai người là bất đồng, Lộ Lộ là ăn diện quần áo cùng một số hành động làm gợi cảm. Còn Cao Kỳ, lại là người biết múa mép khua môi, cái loại bát nháo gì nàng đều nói ra miệng được, biểu hiện thì … kém cỏi rất nhiều, phúc lợi lớn nhất cũng chính là ngẫu nhiên đụng tới đôi đại mimi của nàng kia.
Cho nên cùng nàng động chạm mồm mép là không thành vấn đề, nhưng thật muốn lột y phục của nàng làm chuyện thực sự, khẳng định cần kiềm chế chút.
- Lăn ngay đồ con bê, ta tìm ngươi đương nhiên là chính sự.
Cao Kỳ đánh cho Trương Dương một quyền, do dự một chút, nói rằng:
- Gần đây không phải thời điểm hoàng kim sao, du khách nhiều lắm, cậu xem ngoài cửa đều treo biển hết phòng …
Trương Dương đột nhiên giống như có một loại dự cảm không lành.
- Vậy ... Vậy thì thế nào?
Thời điểm du lịch hoàng kim thì kệ nó, ta thanh toán tiền phòng mà, không ngờ ngươi dám đuổi ta đi như thế?
- Phòng của cậu vốn không phải phòng đôi, nhưng bây giờ đang đông khách, tôi không muốn để mất khách, cho nên buổi tối cậu xem có thể để kê thêm một giường hay không? Dù sao phòng lớn như vậy, đừng lãng phí!
- Không có cửa đâu!
Trương Dương vừa nghe, thiếu chút nữa té xỉu, quả nhiên không phải là chuyện tốt, người này … ngày nào đó không chọn liền chọn buổi tối hôm nay? Không biết hôm nay Lộ Lộ nhà ta hết kinh nguyệt sao? Lão tử chờ hôm nay cũng chờ một tháng rồi, đừng tưởng rằng ngươi Mimi to là giỏi, đánh chết ta cũng sẽ không đồng ý.
Cao Kỳ hai tay tạo thành chữ thập, giả bộ đáng thương, khẩn cầu nói:
- Kính nhờ, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn đến một người xinh đẹp như thế, ngực lớn, vóc người lại đẹp xinh như chị lưu lạc đầu đường sao?
- No, tôi không quản chị, đừng nghĩ vào phòng của chúng tôi một bước.
Trương Dương nổi trận lôi đình.
- Lại nói, chỗ lễ tân của cô này cũng không tồi, người ngốc này … Hà San à, cùng cô ấy chung giường là có thể.
Hà San chính là một lễ tân của khách sạn Thanh Viễn, hôm nay nàng cùng chị Ngưu hậu cần và một bảo an là lão Vương trực đêm, nhưng lúc này không thấy nàng đâu, phỏng chừng đi nhà cầu.
- Hôm nay khách nhiều, lễ tân thêm người, như vậy không có cách nào ngủ ghép với người khác!
Trương Dương hết chỗ nói rồi, tức giận đến cả người run run mà lấy ví ra, lấy ra mấy trăm tệ:
- Không ngờ mới có như thế cô đã nghĩ ngủ chung với chúng tôi à? Tôi không quản cô, cho cô tiền, chị đi ra bên ngoài tìm khách sạn mà nghỉ đi!
Cao Kỳ nhìn năm trăm tệ trên bục lễ tân, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, cầm lấy tiền, quay đầu liền đi đến hướng cửa, còn quay đầu lại lải nhải:
- Được rồi, cậu để cho một mỹ nữ như tôi hơn nửa đêm đi ra đường tìm khách sạn, khách sạn phụ cận đều đã đầy người, nếu tôi có xảy ra cái gì không hay, cậu đành lòng sao? Vạn nhất nếu bị người ta cưỡng hiếp gì đó, cậu nhẫn tâm sao? Hừ!
- Trở lại!
Trương Dương hết chỗ nói rồi, các nàng này khẳng định điên rồi.
- Tôi biết mà, cậu sẽ lo lắng cho tôi, tôi cho cậu biết đây, kỳ thật Lộ Lộ sớm đã đồng ý . Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Cao Kỳ đắc ý lại đi trở về, đưa tiền trả lại cho Trương Dương.
- Muốn ở cũng có thể, nhưng cô cũng đừng hối hận.
Trương Dương buồn bực tiếp nhận tiền.
- Nhưng tôi không bảo đảm sẽ không phát sinh chuyện gì, nói cho cô biết, tôi đã ăn hai cái gì gì ấy, buổi tối tinh lực dư thừa lắm.
- Không sao, lão nương chiều được!
Cao Kỳ giao lại công việc cho Hà San xong, liền cùng Trương Dương đồng thời trở lại phòng, Hứa Đan Lộ mở hai mắt mơ mơ màng màng, nhìn thấy Trương Dương, có vẻ có chút kinh hỉ:
- Anh đã ề rồi à?
Vừa định nhảy lên, lại nhìn thấy phía sau hắn đại mimi Cao Kỳ, vội đem đổi động tác nhảy lên thành một câu:
- Chị Kỳ cũng tới à? Em còn tưởng rằng chị sẽ đến muộn hơn một chút.
Nàng ngáp, duỗi duỗi người, đi đến mép giường, đi dép lê giúp Trương Dương rót chén nước sôi.
Nghe nàng vừa nói như thế, Trương Dương đã biết Lộ Lộ đúng là đã đồng ý với Cao Kỳ. Nha đầu kia, phỏng chừng cho là mình không nhận điện thoại của nàng, không trả lời tin ngắn của nàng, đêm nay không trở lại đây mà.
Nghĩ vậy, trong lòng không khỏi mang theo một tia có lỗi.
- Ba của em thế nào?
Trương Dương đón chén nước sôi, uống một hơi, mở miệng hỏi.
Hắn biết mỗi ngày Hứa Đan Lộ đều sẽ gọi điện thoại cho mẹ của nàng hỏi tình huống trị liệu của ba nàng.
- Còn thế nào, chứng táo đã biến mất, nhưng vị trí hạch bạch huyết tiến triển tương đối chậm, bác sĩ nói vị trí hạch bạch huyết chính là như vậy, xạ trị không nhất định có hiệu quả, nhưng so sánh với lúc mới đầu thì đã tốt hơn nhiều.
- Tốt như vậy là được rồi, em cũng đừng quá lo lắng.
Trương Dương an ủi nàng, nói.
Kỳ thật hắn rất rõ ràng, ung thư không phải dễ trị liệu như vậy, vì vậy hắn đối với trị bệnh bằng hóa chất không phải mẫn cảm lắm, ung thư giai đoạn cuối nếu xạ trị không được, cơ bản cũng sẽ không có hy vọng, nhưng nhìn tình huống ba của Hứa Đan Lộ, phải nói đã được ức chế, đó là một tín hiệu tích cực.