- Cũng khá tốt. Tuy rằng bên ngoài còn đang thi công nhưng mà chỗ này hiệu quả cách âm lại vô cùng tốt, nói thế nào thì so với ký túc xá ở trường cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Dương Phi nhìn qua bài trí trong phòng một vòng, cái phòng hiện tại này bất luận là xét từ phương diện nào đi nữa mà so sánh với chỗ cô ở tại ký túc xá trước đây đều tốt hơn nhiều lắm. Mà cái tên Trương Dương kia còn cố ý sắp xếp sao cho không khác gì bố cục căn phòng cũ của cô cả, làm cho cô cũng không có gì cảm thấy không thoải mái cả, mà quan trọng hơn là tuy rằng bên ngoài đang thi công bụi bay mù mịt nhưng trong phòng lại được cách âm khá tốt, mà hơn nữa là đến buổi tối thì bên ngoài họ cũng ngừng việc.
- Vậy là tốt rồi…
Kiều Hi Nhi nhìn lại cô vài lần, rồi nói chuyện vu vơ thêm vài câu mà cáo từ rời đi.
Đi tới cửa phòng, cô lại dừng bước lại quay người nhìn Dương Phi, khẽ cười mà nói:
- Đúng rồi, Xinh tươi tỷ này! Tôi thiếu chút nữa quên mất chuyện này, nói ra thì rất buồn cười đấy. Vừa lúc tôi mới đi qua phòng Trương Dương thì thấy hắn ngủ say như chết rồi, đang định rời bước đi thì hắn lại đột nhiên trở thân mình một lượt, sau đó nói một câu khiến tôi hoảng chết khiếp. Tôi cứ ngỡ là hắn tỉnh rồi nhưng sau đó mới phát hiện thì ra là hắn đang ngủ mơ nói mớ.
Cô nhìn thẳng vào Dương Phi mới thấy tuy rằng bộ dạng cô lúc này như thể không quan tâm gì nhưng thực rõ ràng thân mình hơi hướng về phía trước, hai tay khẽ cuộn tròn, không chú ý mà tiết lộ ra rắng cô đang nghiêm túc nghe.
Cô mỉm cười, nói tiếp.
- Tên đó nói: "Chết rồi, chết rồi. Bảy giờ còn phải đi tìm cô giáo Dương học tiếng Anh nữa, không tới nhất định cô lại tức giận, nhưng làm thế nào mới được bây giờ…"
Kiều Hi Nhi hé miệng cười cười, nói thêm.
- Xinh tươi tỷ này, chị xem tên đó không sợ trời không sợ đất chỉ sợ chị tức giận mà thôi. Cho nên, buổi tối hắn không thể đến thì chị cũng không nên giữ lại trong lòng.
Nói xong, Kiều Hi Nhi nhanh như chớp mà bước đi.
Sau khi Kiều Hi Nhi bước đi, Dương Phi ngẩn ngơ, trong lòng cô còn đang suy nghĩ lời nói vừa rồi của Kiều Hi Nhi, Dương tử kia thế nào trong lúc ngủ còn nhớ nhung đến chuyện đi học?
- Nếu đến muộn nhất định cô giáo sẽ tức giận…
Hắn thật sự nói những lời này sao? Nhưng mà nghĩ thì Kiều Hi Nhi cũng không đến mức bịa ra những lời nói dối lung tung như thế được.
Dương Phi không tự chủ được mà hơi nhếch miệng, đôi môi hồng nhuận anh đào của cô dẫn dắt cho khóe miệng hơi vểnh lên hình thành một đường cong của nụ cười: Dương tử này thật là nói bậy mà, chính mình nhiều lắm cũng chỉ có không yên tâm một chút mà thôi, cũng không thực sự trách móc hắn làm gì.
Cô chậm rãi đóng cửa phòng lại, rồi quay đầu lại nhìn nhìn máy tính, cười nhẹ, vươn tay hạ thẳng chiếc màn hình xuống.
Sau đó cầm lấy di động, nhìn cái tin nhắn mới được gửi đến từ một số điện thoại di động xa lạ, nội dung đoạn tin nhắn chỉ ngắn gọn có vài dòng:
- Tiểu thư Dương Phi, có thể vinh hạnh mà mời cô đến đến làm cô giáo cho cá nhân tôi hay không?
Đỗ Ngọc Hằng.
Cô suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng đưa những ngón tay ngọc mảnh khảnh hoạt động, chỉ qua giây lát đã xóa bỏ tin nhắn mới đọc.
Mai Ninh. Đại tửu điếm Hoàng Hi, khu Tĩnh Nguyệt, trên tầng cao nhất là phòng Tổng thống với ban công ngắm cảnh rộng lớn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thái Vũ trong tay cầm ly rượu đỏ, nhẹ nhàng đung đưa qua lại, hai mắt đưa ánh nhìn xuyên qua lớp kính tủy tinh cường lực ngắm nhìn cảnh đêm phồn hoa nội thành Mai Ninh.
Trên khuôn mặt đen bóng, nhìn không ra là đang vui hay đang buồn, sau khi ngắm cảnh vật trong chốc lát, hắn chậm rãi khép hờ hai mắt lại, bưng lên chiếc ly rượu uống liền một hơi rồi tặc lưỡi, quay đầu lại nói với người ngồi phía sau:
- Không tồi. Đỗ thiếu gia giấu rượu đỏ quả nhiên là cực phẩm.
Ngồi phía sau hắn chính là cháu ruột Đỗ lão gia, một gia tộc quyền thế tỉnh Đông Nam này, vẻ mặt cung kính, hai chân khép lại ngồi ở trên chiếc ghế sa lông bằng da thật màu vàng nhạt, nghe được Thái Vũ khích lệ, hắn vội vàng lắc đầu tán dương ngược lại:
- Thái thiếu cứ nói đùa, tôi còn sợ rượu này không xứng với thân phận của ngài ấy chứ.
- Ha ha, cậu cũng quá khách khí rồi. Hiện giờ hai nhà Thái - Đỗ chúng ta hợp nhất thì còn phân thân phận cao thấp làm gì nữa chứ, nào, cậu cũng làm một ly.
Thái Vũ nâng chiếc ly trong tay lên, hướng về phía Đỗ Ngọc Hằng mời gọi.
Đỗ Ngọc Hằng cũng vội vàng nâng chén cụng ly cùng hắn, nhìn Thái Vũ mà nói thêm:
- Chúc Thái thiếu lần này "mã đáo thành công", giành được cô nàng đại mỹ nhân tuyệt sắc Dương Phi kia, đến lúc đó Đỗ mỗ tôi tới cửa xin một ly rượu hỷ uống, hy vọng là Thái thiếu sẽ không từ chối chứ, ha ha.
Nói xong, hắn ngửa đầu nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Nhưng mà trên mặt Thái Vũ bấy giờ lại không có hoan hỉ giống như Đỗ Ngọc Hằng, sau khi nghe được lời nói của Đỗ Ngọc Hằng, hắn lại hạ chiếc ly trên tay xuống, nhìn nhìn Đỗ Ngọc Hằng rồi mở miệng hỏi:
- Tin nhắn gửi đi được bao lâu rồi? Cô ấy có trả lời lại chưa?
Đỗ Ngọc Hằng nhìn hắn còn cầm chiếc ly trên tay mà chưa có uống, trên mặt cũng có chút xấu hổ, mà hiện tại lại nghe hắn hỏi như vậy trong lòng cũng liền có thêm chút bối rối không biết làm sao. Chỉ có điều hắn cũng không phải là thằng ngốc không biết chênh lệch thực lực của Thái gia và Đỗ gia, vì chẳng khác gì là muỗi so với voi cả.
Cho nên, Thái Vũ hắn vốn có khả năng đạt được. Đoạn thời gian trước, Thái đại công tử này không biết là thần kinh thế nào lại đi dạo đêm đất Mai Ninh, mà lại rõ ràng gặp mặt được đại mỹ nữ tuyệt sắc Dương Phi tại Mai Đại.
Tiếp đó đường đường thân là đại thiếu gia Thái gia lại có thể ngắm trúng người ta. Đương nhiên, không phải là vì Dương Phi không xứng với Thái gia mà là Thái Vũ hắn đối với Dương Phi là thực lòng. Chính Ngọc Hằng hắn thời gian trước cũng nhắm đến cô nhưng không được, hiện tại Thái thiếu gia này cũng nhắm đến Dương Phi xem ra đúng là nhìn thấy mỹ nữ tuyệt sắc thì ai cũng yêu hết cả.
Hắn cũng yêu mến Dương Phi, nhưng chính hắn đường đường cũng là Đại thiếu gia Đỗ gia nhưng băng sơn mỹ nhân kia rõ ràng ngay cả nói chuyện cùng hắn cũng không thiết, ngược lại với tên nhà giàu mới nổi Trương Dương kia, xem chừng giữa hai người bọn họ thực sự có tình ý. Nếu không phải là hắn biết Trương Dương đã có Hứa Đan Lộ và thiên kim tiểu thư Kiều Hi Nhi kia thì hắn còn tưởng Trương Dương và Dương Phi đích thực là một đôi tình nhân rồi.
Có điều là sau này hắn cũng đã được nghe rõ ràng, quan hệ giữa hai người họ tuy rằng không phải là quan hệ yêu đương nhưng Dương Phi đúng thực là cô giáo tư nhân dạy kèm cho hắn. Sau khi Đỗ Ngọc Hằng nghe vậy, nhịn không được mời thở phào một hơi, vậy không phải là mọi chuyện tốt đều bị Trương Dương chiếm hết hay sao, hắn thì có cái đức gì mà rõ ràng lại có thể có được tuyệt sắc mỹ nhân như vậy làm gia sư tư nhân?
Vì thế, thiếu gia Đỗ gia là hắn đây liền "nóng máy" ngay, vừa vặn thời cơ Bạch gia vùng lên thì hắn trực tiếp đề xuất sát chiêu, chỉ cần đối phó với tên Trương Dương đó xong thì mọi chuyện còn lại đều là những chuyện dễ như trở bàn tay rồi.
Vì thế cho nên mới có sự kiện Bát Hắc đào ám sát Trương Dương, nhưng mà kết quả thì ngược lại, không những Bạch gia suy sụp mà còn cuốn theo cả Đỗ gia, Bành gia vào mớ hỗn độn sau đó.
Đỗ Ngọc Hằng lúc này mới phát hiện, chính hắn chẳng những không có bắt được nửa phần lợi ích mà ngược lại còn kéo nguy hiểm đến bên cạnh Đỗ gia nhà hắn.
May mắn thay, đúng thời gian này thì Thái Vũ xuất hiện. Thái Vũ so với hắn thì cũng không cách nhau mấy tuổi, nhưng rõ ràng là khí phách hơn người. Tuy là đồng dạng người là một bả vai khiêng một cái đầu, hai tay, hai chân, một cặp mắt, một cái miệng, một cái mũi… như thế nào lại có sự chênh lệch trình độ đến như vậy.
Người ta cũng giống như hắn ngắm trúng đại mỹ nhân Dương Phi kia, nhưng người ta không có cư xử lỗ mãng. Đầu tiên là ghi nhớ thật kỹ tến của cô, sau đó không phiền không chán mà thu thập mọi tài liệu lớn nhỏ về Dương đại mỹ nhân ấy từ tình hình gia đình cô đến những cái vụn vặt như trong ngày thường hay đi đến nơi nào, thích ăn cái gì, hay đồ dùng như thế nào, vân vân… thậm chí là trường học khi còn bé của cô ở đâu, tên gì cũng điều tra hết toàn bộ.
Chừng đó những điều tra tỷ mỷ như vậy vẫn còn chưa đủ, hắn thậm chí là không tiếc tiêu phí rất nhiều tiền của để điều tra tình hình tài chính của Dương Phi. Thậm chí còn làm những chuyện mà Đỗ Ngọc Hằng hắn chỉ có thể trố mắt đứng nhìn sự việc mà thôi. Vì Dương Phi này, Thái Vũ đã bí mật mua lại một quỹ tài chính, thông qua việc lợi dụng quỹ tài chính này mà thao túng cổ phiếu tập đoàn Dịch Mậu, mà mục đích chẳng qua cũng chỉ là làm giảm giá trị trên diện rộng cổ phiếu Dương Phi nắm giữ trong tay mà thôi, đương nhiên Đỗ Ngọc Hằng hắn cũng thừa hiểu được những cổ phiếu đó quan trọng với Dương Phi như thế nào.
Nhưng cũng phải hiểu được là cái chuyện "nhỏ nhoi" như thế này cũng liên quan tới số tiền sáu con số "0", chỉ vì một nữ nhân mà thậm chí còn không biết nữ nhân này có thuộc về tay mình hay không mà Thái Vũ đó có thể nhẹ nhàng phẩy tay số tiền lớn đến như vậy, hơn nữa thế này cũng mới chỉ là bước khởi đầu mà thôi, những nước cờ tiếp theo còn khiến hắn mong chờ hơn nữa.
Chuyện này không khỏi khiến Đỗ Ngọc Hằng xác định rằng hắn nhìn xem đến thế là đủ rồi. Nếu vẫn còn mơ mộng động đến Dương Phi thì mới thật sự là không có lời nào để nói.
Nhưng mà nói lại thì, tin nhắn của chính hắn gửi đi đã rất lâu rồi, như thế nào lại không có một chút hồi âm cơ chứ? Thật là không khoa học mà!