- Nhưng mà như thế này cũng không phải là biện pháp, chúng ta cũng đã tốn chi phí vốn liếng gần bốn triệu rồi.
Đỗ Ngọc Hằng đau lòng một hồi, nghĩ lại khoản tiền bỏ ra mà xót, phải biết là trong gần bốn triệu đó có không ít hơn ba triệu là do Đỗ gia nhà hắn bỏ ra, bọn họ còn tưởng rằng vụ này là Thái đại thiếu gia muốn thu mua một công ty công thương nghiệp tại Mai Ninh này.
Nhưng hóa ra lại là dùng để tán gái, bốn triệu lấy ra để tán gái thì Đỗ Ngọc Hằng hắn có nghĩ mệt cũng không ra. Tuy rằng vài triệu này đối với Thái gia mà nói thì không tính là cái gì, nhưng đối với Đỗ gia mà nói thì lại là một khoản tiền mặt to lớn. Mấy năm gần đây hoạt động của cái quỹ tài chính này cũng không tồi cho nên không đến nỗi không thể thu hồi vốn về, nhưng mà không hiểu kỹ đã ném cả đống tiền vào nó thì trong lòng kiểu gì cúng có chút sợ hãi, những ba tỷ tiền mặt đấy đại ca ạ!
Thái Vũ cười cười nói:
- Chúng ta ném tiền ra mua sắm bề ngoài giống như cũng không tổn thất tiền chút nào cả. Ngày mai cậu lại đi gom thêm hai tỷ, hiện tại tổng giá trị của tập đoàn Dịch Mậu cũng không quá tám tỷ, chúng ta sẽ ép giá cho chúng rớt xuống sáu tỷ rồi sau đó thu mua một lần.
- Hai tỷ? Cái đó có thể hơi có vấn đề…
- Ha ha, chúng ra là người làm ăn hợp pháp, vậy thì có vấn đề gì sao?
Thái Vũ liếc mắt ngắm hắn một cái:
- Có phải là cậu sợ rằng một khi đã quẳng số tiền này đi, lúc đó ngộ nhỡ tập đoàn Dịch Mậu thật sự suy sụp thì chúng ta mất cả chì lẫn chài đùng không?
- Cái đó cũng không phải.
Đỗ Ngọc Hằng nhìn Thái Vũ một cái, thầm nghĩ, tiền không phải do hắn chi ra cho nên hắn có thể nói được nhẹ nhàng. Cái quỹ này không phải là quỹ tài chính hợp doanh trong và ngoài nước, số tiền sổ sách cũng không quá mười tỷ, thành tích tuy rằng không nhỏ nhưng cũng không đáng kể cho lắm, cũng có rất nhiều công ty ngoại quốc thông qua các quỹ tín dụng, quỹ tài chính như thế này để triển khai hoạt động thu mua. Nhưng Thái Vũ hắn lại lập tức ném vào đây vài tỷ như vậy, tính phiêu lưu thực vẫn là quá cao.
- Thái thiếu, kỳ thực tôi cảm thấy đối với một mỹ nữ như Dương Phi mà chỉ dùng tiền bạc để uy hiếp cô ấy thì dường như… nói thế nào đây, dường như có chút tầm thường quá.
Đỗ Ngọc Hằng cố gắng suy nghĩ, dùng mọi cách có thể để thuyết phục vị công tử trước mắt này không nên dùng tiền mà xử lý hết thảy mọi việc mà cũng không gây phản cảm với hắn.
- Vốn dĩ với khí chất và thân phận của cậu, chỉ cần trực tiếp thổ lộ với cô ấy, tôi cảm thấy như vậy có hy vọng hơn nhiều. Cần chi phải đi đường vòng nhiều như vậy, thực sự là hao phí tâm huyết.
- Trực tiếp thổ lộ với cô ấy? Cậu cảm thấy tôi thích hợp hay sao?
Thái Vũ liếc mắt nhìn Đỗ Ngọc Hằng một cái, trên mặt vẫn cười tủm tỉm như trước. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Thích hợp, rõ ràng là thích hợp. Dương Phi là người như thế nào trong lòng tôi đây biết rõ. Cô ấy chính là người có nội tâm kiêu ngạo và lãnh cảm một chút, ngày thường thì nhìn những chàng công tử như Đỗ mỗ này cũng đã thấy chán rồi, nhưng nếu là giống như cậu thì tôi tin tưởng là cô ấy nhất định chưa từng gặp ai như vậy cả. Không nói dối cậu làm gì, với khí chất của cậu, nếu mà nói tôi là con gái…
Đỗ Ngọc Hằng nén nhịn hết sức sự ghê tởm dồn lên mặt tránh cho Thái Vũ thấy được, dù sao mà nói mấy lời này mà khiến hắn bỏ ý định ném tiền thì cũng đáng.
- Nếu tôi mà là đàn bà con gái thì cũng sẽ yêu thương nhung nhớ cậu ngay.
Thái Vũ nghe vậy, một tia hắc tuyến chợt lóe ngang qua mặt, lần thứ hai liếc mắt nhìn Đỗ Ngọc Hằng, tuy biểu cảm vẫn như cũ nhưng nội tâm đã muốn bắt đầu nổi khùng.
Thổ lộ trực tiếp cùng cô ấy? Thái Vũ hắn xưa nay vẫn tự xưng chính mình coi như là một thiếu niên anh tuấn. Cũng chẳng phải là hắn khoe khoang, từng ấy năm đến nay rất nhiều cô gái xinh đẹp trông thấy hắn lần đầu tiên dù rằng chưa biết thân phận của hắn cũng đã bị khí phách của hắn cảm phục, không có đến một ngàn thì cũng là vài trăm, nhưng các cô ấy đều bị hắn lịch thiệp từ chối. Hắn tự tin rằng mình tuyệt đối là loại người có khả năng lưu lại ấn tượng đàn ông tốt nhất đối với các cô gái.
Nhưng mà, ngoại trừ Dương Phi!
Hình tượng của hắn khi gặp gỡ với Dương Phi rõ ràng bị đập tan, hơn nữa bị đập tan đến mữa thảm thương không nỡ nhìn.
Đường đường hắn là đại công tử Thái gia mà ngay cả một câu nói chuyện tử tế với cô còn chưa có, lại có thể chẳng biết vì sao là cái tên cho mà bình dân Trương Dương kia đánh đấm một hồi, còn bị quẳng xuống hồ nước lạnh như băng ngay trước mặt Dương Phi.
May mà chính hắn còn biết bơi lội, nếu không đêm đó có khả năng chết đuối thẳng cẳng rồi. Đúng là quá mức chật vật, không thể nào chịu được, làm sao lại còn có cả người phá hoại nữa.
Nếu những chuyện như thế mà truyền ra ngoài thì Thái Vũ hắn chắc chắn bị người đời cười chê đến rụng răng, rơi cả răng nanh vào bụng mà nuốt. Cho nên hắn tất nhiên không thể nói chuyện này cho người khác biết được, mà hiện tại Đỗ Ngọc Hằng này lại dám nói ra như thế, tuy biết rằng hắn không có cố ý cố tình, nhưng trong lòng vẫn nảy sinh một cảm giác chán ghét đối với hắn.
- Việc tốt nhất anh phải làm chính là lo chuyện hai tỷ mà thôi.
Thái Vũ nhẹ khép đôi mắt, trên mặt vẫn tỏ vẻ vui cười.
- Cố gắng kiên trì thêm hai ngày, nếu như mà cô ấy vẫn còn ngoan cố chịu đựng thì chúng ta không ngại ngần gì mà trực tiếp thu mua lại tập đoàn Dịch Mậu. Đã là cổ đông của công ty thì luôn có cơ hội chạm mặt cô ấy rồi.
Đỗ Ngọc Hằng nghe hắn nói vậy, một trận không nói được điều gì, vì để gặp mặt một người mà ném đi sáu tỷ? Đây là phong cách tán gái thế kỷ mới hay sao?
Hắn nghĩ nghĩ một hồi, hiện tại ngoài con đường này cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có một màu đen tối mà thôi. Nhưng mà trong lòng hắn cứ cảm giác thấy có điềm gì, lại nghĩ nghĩ, thoáng cái hồi hộp trong lòng mà mở miệng hỏi:
- Thái thiếu nà, vậy chúng ta ở chỗ này cũng nên thảo luận tới một chút, cậu xem chúng ta có phải nên có phương án với người đó hay không?
Thái Vũ liếc nhìn hắn một cái, sắc mặt hiện rõ vẻ khó coi. Hắn hiển nhiên biết "người đó" mà thằng nhãi Đỗ Ngọc Hằng này đang đề cập đến là ai, nhưng hắn thật sự không muốn nhắc tới, bởi vậy hắn đưa mắt nhìn Đỗ Ngọc Hằng thể hiện rõ vẻ mặt không vui rồi nói:
- Có thể làm được chuyện gì chứ.
Đỗ Ngọc Hằng nhìn hắn kinh ngạc, không thể nào phát giác được sắc mặt Thái Vũ, vẫn mơ hồ như cũ mà liều mình nói thêm:
- Cậu nói xem chuyện đó… Cái cô Dương Phi ấy có thể đi tìm Trương Dương nhờ hỗ trợ hay không đây? Một khi tiểu tử ấy nhìn thấy bất bình thường, ngộ nhỡ mà hắn đến gây loạn thì chuyện lại từ bé xé ra to rồi.
Thái Vũ nghe vậy trong ngực thẳng thắn đau đớn một hồi. Cái tên hỗn đản Đỗ Ngọc Hằng này! Hắn lại không biết hiện tại Thái Vũ hắn thấy phiền phức nhất chính là gia súc Trương Dương ấy hay sao?
Lại còn rõ ràng lôi chuyện hắn ra mà nói nữa.
Nhưng trên mặt hắn vẫn cố kiềm chế bất mãn nội tâm, âm thanh lạnh lùng nói:
- Trương Dương ấy, hắn dựa vào cái gì mà giúp cô ấy?! Không sai, tuy hắn hiện tại khá bóng bẩy với việc làm ăn của Công ty Nữ Oa, hơn nữa tương lai phía trước cũng rất khả quan. Nhưng những chuyện đó đều là chuyện của tương lai, hiện tại tổng tài sản của Nữ Oa cũng chỉ trên dưới một triệu, nếu mà nói về lượng tiền mặt thì một vài trăm vạn có thể lấy ra hay không đều là cả một vấn đề, hắn dùng cái gì để trợ giúp cho Dương Phi? Dựa vào thanh danh? Hay dựa vào khuôn mặt?... Hơn nữa, không phải là chính chúng ta đang hy vọng là hắn sẽ giúp cô ấy hay sao?
- Đúng vậy, nếu hắn thật sự muốn ra tay giúp mỹ nhân Dương Phi thì chỉ trừ khi là đem bán Công ty Nữ Oa của hắn mà thôi, ha ha.
Đỗ Ngọc Hằng nghe vậy mới gật gật đầu, nhưng rất nhanh lại nhíu mày hỏi.
- Hắn đúng là không có tiền, nhưng mà Kiều gia lại có, có rất nhiều tiền. Nếu Kiều Hi Nhi ra tay giúp thì chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
- Kiều Hi Nhi? Cô ấy giúp Dương Phi?
Thái Vũ hơi hơi nhếch mép lên, nhìn Đỗ Ngọc Hằng, cười nói.
- Người có tiền trong Kiều gia mà nói thì chỉ có một mình Diệp Tinh mà thôi. Mà Diệp Tinh lại có thể ra tay giúp tình địch của con gái mình hay sao? Tuy rằng đoạn tin tức đồn thổi mối quan hệ giữa Trương Dương và Dương Phi đã bị xóa sạch nhưng đấy chẳng qua cũng chỉ là trên truyenfull.vn mà thôi.
Hắn vươn tay chỉ chỉ vào bộ óc trong đầu mình, cười lạnh mà nói:
- Nhưng bên trong cái này, chắc chắn là không có quên được…
-----
Oa Cư biệt thự, tầng ba, Kiều Hi Nhi vừa mới trở lại gian phòng của mình nhìn khuôn mặt ngủ say mê mệt của Trương Dương. Cô do dự một chút, nghĩ nghĩ rồi đóng kỹ cửa phòng, chậm rãi đến bên giường, tìm cái gối đầu cách hắn không đến nửa mét, rồi ôm lại gần.
Có nên nói cho hắn biết chuyện hay không đây?