- Chiều nay năm giờ, tại nhà hàng hải sản tươi Hải Thiên đại tửu lâu.
Hứa Đan Lộ cùng lúc nói liền khoác lên người chiếc áo khoác mỏng tang màu đen bao bọc lấy thân thể duyên dáng của cô, rồi vươn tay vuốt vuốt mái tóc lúc này rối tung vì trận đại chiến vừa rồi, tùy tay vuốt một chút sau đó đôi mắt quyến rũ liếc nhìn Trương Dương một cái, cười tủm tỉm mà hỏi Trương Dương.
- Dương tử, anh có phải là cũng muốn đi góp vui với bọn họ hay không?
- Góp vui à? Đương nhiên là muốn rồi, anh là muốn ngó xem một chút cái tên mặt đen nào lại có ý muốn câu kéo Kỳ tỷ của chúng ta mà.
Trương Dương cười lạnh một trận, nếu người kia không phải là Thái Vũ thì thôi, còn nếu như thật sự là hắn thì như vậy có chút kỳ quái, không phải là hắn muốn theo đuổi Dương Phi hay sao mà giờ lại cùng Cao Kỳ?
Nhưng mà hắn cũng lười nghĩ nhiều, nếu như quả thật tên mặt đen kia là Thái Vũ thì nhất định hắn chẳng có ý định tốt đẹp gì. Hơn nữa, với những thủ đoạn trên thị trường chứng khoán do hắn làm ra đoạn thời gian trước mà nói thì Cao Kỳ không chỉ sẽ chòng ghẹo hắn một chút mà thôi được, đến lúc đó nhất định là có khả năng cô sẽ cố tình dây vào hắn cho mà xem.
Trương Dương nhìn đồng hồ, vừa vặn hơn ba giờ chiều một chút, hắn lại thương lượng qua với Hứa Đan Lộ một chút bảo cô gọi điện thoại cho Cao Kỳ. Cao Kỳ kia vừa nghe tin Trương Dương muốn ra khỏi nhà liền nói với Hứa Đan Lộ đưa điện thoại lại cho Trương Dương.
- Dương tử, có người theo đuổi lão bà của cậu, đại khái là rình lão bà đây với đôi đại meo meo trắng như tuyết đấy, cậu nói xem nên lo liệu thế nào đây?
Cao Kỳ trong điện thoại hét lớn.
Trương Dương một hồi không nói được gì, thuận miệng đáp lại.
- Cái gì mà lại không có mắt như thế chứ… ấy, ý của ta là đối phương không có mắt rồi, cũng không đúng, ý của ta là sao lại có cái người đặc biệt dám to gan đến như vậy?
- Cậu mau giải thích rõ ràng lại cho tôi, cái gì mà gọi là “người dám to gan như vậy” hả? Nếu nói như thế thì khác nào bảo người theo đuổi tôi toàn là người lớn mật to gan hả?
- Kỳ tỷ, chị đừng có hiểu lầm nhé. Ta đây liền đi dạy dỗ tên cháu chắt kia cho mà xem. Nữ nhân của Trương Dương mà hắn cũng dám mơ tưởng tới, đúng là chán sống rồi mà.
- Vậy cũng không có khác gì mà.
Cao Kỳ qua điện thoại cười tủm tỉm mà nói thêm.
- Dương tử, cậu yên tâm đi, lão bà của cậu cũng không phải là loại đàn bà dễ dãi. Tối nay cậu chờ đấy mà xem kịch vui nhé, tôi đây còn mang theo tiểu ác ma cơ mà.
- Lưu Tử Tuyền á?
- Ừ!
Trương Dương nghe Cao Kỳ nói vậy có chút yên tâm hơn thật, nếu đã có cái cô tiểu ác ma kia thì cái tên mặt đen đó phỏng chừng là gặp xui xẻo rồi. Nhưng mà cuối cùng vẫn là hắn có chút không yên lòng, quyết định chính mình tự đi xem vẫn hơn, cứ coi như là xem trò vui giải trí một chút cũng không vấn đề gì mà.
- Đi thôi, chúng ta cũng đi tới bên đó góp vui chút đi.
Trương Dương suy nghĩ một hồi nếu mà tên mặt đen kia có mang theo vài tên tay chân nữa thì hay quá, vừa vặn có khả năng làm anh hùng cứu mỹ nhân, kiếm thêm chút điểm tích phân bù lại cho số còn thiếu thì hay quá…
--------
Nhà hàng hải sản Hải Thiên đại tửu lâu. Ở đây là nhà hàng nổi tiếng nhất nhìn Mai Ninh với các món ăn hải sản, cho nên dù rằng bây giờ không phải là dịp cuối tuần nhưng khách khứa vẫn đông kín cả sảnh đường, không còn một chỗ trống.
Giờ phút này, Thái Vũ đang ngồi ngay ngắn trong gian phòng Vip Mẫu Đơn tại nhà hàng Hải Thiên đó, đang chờ đợi khách quý của hắn ngày hôm nay mời đến.
Nếu như không có đoán sai thì chắc đây chính là người tình bí mật của Trương Dương, một mỹ nữ có tài và nóng bỏng siêu cấp, tên gọi Cao Kỳ.
Theo quá trình và thông tin hắn tìm hiểu được, cái cô Cao Kỳ này là người không cẩn thận nhất trong đám nữ nhân bên cạnh Trương Dương, hơn nữa hành động cũng tương đối phóng đãng cho nên chắc sẽ dễ dàng dụ dỗ.
Thái Vũ thừa dịp Trương Dương còn đang chuyên tâm dưỡng thương đã gửi tặng cho Cao Kỳ cả núi hoa hồng trong năm ngày nay, mỗi ngày đều đặn gửi đến cho cô chín mươi chín đóa hoa, mà nghe thủ hạ của hắn báo cáo cũng không phát hiện thấy Cao Kỳ ném hoa hồng vào thùng rác nào lân cận đấy cả. Hay nói cách khác, đối phương chính là đã tiếp nhận hoa hồng và tấm lòng của hắn.
Nghĩ lại mà tức mình, cái tên Trương Dương chết tiệt đấy không biết là đã tu thân tích đức gì mà có thể giữ được bên cạnh rất nhiều mỹ nữ đến như vậy, hơn nữa các cô mỹ nữ này mỗi người đều đáng gọi là quốc sắc thiên hương, có thể nói là toàn thuộc hàng cực phẩm!
Cái sự đào hoa như hắn thế này mà so với một công tử giàu sang quyền thế như Thái Vũ hắn đây có khi còn hơn nhiều.
Chỉ có điều Trương Dương hắn ngày ngày giữ bên mình nhiều nữ nhân như vậy, chắc chắn trong lòng các cô gái này khẳng định là có chút bất bình. Bởi chuyện này chẳng khác gì chuyện hậu cung của hoàng đế cổ đại ngày xưa cả, các cô gái ai ai cũng muốn tranh sủng, được sự ưu ái của Trương Dương cho nên khẳng định không có khả năng Trương Dương có thể cưng chiều đều đặn các cô ấy được, những cô nào có sắc đẹp và tài năng khiêm tốn hơn một chút thì chuyện không được hắn coi trọng rất có khả năng xảy ra.
Hắn đã sai thủ hạ của hắn quan sát mấy cô gái một đoạn thời gian, cuối cùng đã đưa ra được một cái kết luận rằng Cao Kỳ này chính là một người thiếu sủng ái trong số họ. Nguyên nhân rất đơn giản, cái cô Cao Kỳ này hành động không những có chút phóng đãng mà nếu so sánh diện mạo với các cô gái xinh đẹp bên cạnh Trương Dương kia thì tuy rằng cô có xinh đẹp đấy nhưng nếu mà Kiều Hi Nhi, Hứa Đan Lộ, Dương Tĩnh rồi cả Dương Phi đứng bên cạnh thì vẫn thấy có chút kém cạnh hơn họ. Ưu thế duy nhất của cô chính là đại meo meo ước chừng cỡ 34E kia.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui nhiều lần rồi mới quyết định đầu tiên sẽ xuống tay với Cao Kỳ trước. Và sự thật đã chứng minh là lựa chọn lúc trước của hắn đã đúng, cái cô Cao Kỳ này hiện tại đã chấp nhận lời mời của hắn.
Suy nghĩ của hắn cũng không hề cho rằng Cao Kỳ lại dễ dàng cắn câu nhanh như vậy, cho nên hắn cũng đã sớm sắp đặt trước, sai người canh gác khắp mọi nơi trong cái đại tửu lâu hắn đang ngồi này. Nếu Cao Kỳ kia có dẫn thêm ai đến thì người của hắn sẽ bắt đi trước.
Đúng năm giờ, Thái Vũ rốt cuộc cũng đã thấy cái người mà hắn mong chờ - Cao Kỳ đã xuất hiện tại cửa nhà hàng.
Chỉ có điều hắn cũng không thấy cô có dẫn theo ai nữa cả, Thái Vũ cười cười, tảng đá trong lòng có vẻ như được buông xuống một chút, tất nhiên hắn cũng không có buôn toàn bộ. Hắn là người làm việc luôn luôn cẩn thận, bất cứ việc gì đều lưu lại trong suy nghĩ của hắn lâu lâu một chút. Cho dù là chuyện Cao Kỳ bằng lòng đến đây là chuyện rất dễ chịu với hắn, thì hắn cũng vẫn có chút không yên lòng được.
- Này, cậu chính là người mỗi ngày đều gửi tặng hoa hồng cho gái già này phải không?
Cao Kỳ vừa tới nơi, liền lớn tiếng nói với Thái Vũ.
Vẻ mặt Thái Vũ tối sầm lại, thiếu chút nữa là gục đầu ngã quỵ. Cô nàng này quả thực là dũng mãnh, khổ thân cho Trương Dương.
Chẳng qua hắn đen mặt lại không phải chỉ vì điểm ấy, Cao Kỳ này vừa tới nơi hô lên những lời mà khiến Thái Vũ hắn chỉ trực ngã nhào, nhưng mà điều khiến Thái Vũ thiếu chút hộc máu tươi ra chính là cô nang hô lên những lời này rõ ràng không phải là hướng đến hắn mà hô, mà là hướng về phía tên cấp dưới của hắn đang đứng cạnh cửa kìa. Tuy rằng bộ dạng của tên cấp dưới đó thực sự cũng khá ưa nhìn, nhưng rõ ràng là hắn đang đứng, hơn nữa cái vẻ mặt của hắn còn đang khúm na khúm núm như vậy cơ mà.
Còn hắn tuy là ngồi đấy, nhưng Cao Kỳ rõ ràng không có nhìn qua.
Người cấp dưới bên cạnh hắn vẻ mặt xấu hổ, liều mạng chỉ tay vào người đang ngồi cười cười – Thái Vũ, lên tiếng giải thích.
- Cao tiểu thư, thực xin lỗi! Cô đã nhận nhầm người rồi. Người ngồi bên cạnh tôi đây với khí chất siêu phàm này mới là công tử Thái gia của chúng ta.
- Cái gì? Cái con quạ đen kia chỉ là cấp dưới của anh thôi chứ. Hắn dựa vào cái gì mà ngồi ở vị trí chủ tọa còn anh thì lại đứng như vậy?
Hai mắt Cao Kỳ nhìn chằm chằm vào người cấp dưới bên cạnh Thái Vũ không dời nửa phân, nhất quyết không chịu nhận hắn.
- Không phải là cấp dưới. Cậu ấy mới chính là người ngày ngày gửi tặng hoa hồng cho cô - Thái công tử! Cô vừa rồi đã nhận nhầm người.
Người cấp dưới của Thái Vũ mang vẻ mặt cùng khổ và lo lắng, cuống cuồng giải thích. Đồng thời trong lòng hắn cũng nổi lên một hồi lo sợ bất an, chính hắn làm sao có thể có cái khí chất của công tử giàu có được, không được, tuy rằng Thái thiếu này ngoài mặt không có nói điều gì nhưng chắc chắn là trong thâm tâm hắn nhất định là sẽ khắc ghi hận này cho coi. Ngộ nhỡ mà Thái Vũ tưởng lời Cao Kỳ nói là thật thì chính hắn gặp xúi quẩy lớn. Đại mỹ nữ ơi, cô sao lại hại tôi thảm vậy?
- Hử? Tôi hiểu rồi.
Mặc một chiếc áo phông sọc đen trắng cổ chữ V khoét sâu, Cao Kỳ cố tình khoác thêm chiếc áo khoác ngoài màu lục, nửa kín nửa hở mà che che lấp lấp khe rãnh thâm thúy trắng như tuyết, vẻ mặt không nói gì mà liếc mắt nhìn Thái Vũ một cái, cười tủm tỉm rồi nói rằng.
- Vậy con quạ đen này chính là Thái công tử nhà cậu?
“Con quạ đen”? Thái Vũ nhíu mày, cái biệt hiệu đáng ghét này đã có lần bị một tên vương bát đản gọi cho hắn vài lần, đúng rồi, hình như là Trương Dương. Có vẻ là cái cô Cao Kỳ này đã nói qua chuyện mình theo đuổi cô ta cho Trương Dương biết, nói cách khác, chính vì thế nên cô ta mới dùng biệt hiệu “con quạ đen” để gọi mình đây mà? Nếu đã là như vậy thì chính mình cần chi phải quá để ý làm gì.
Nhưng dẫu có vậy hắn vẫn tự trấn tĩnh, điềm nhiên gật gật đầu nói lại cho Cao Kỳ.
- Đúng, tôi đây chính là Thái Vũ. Vũ trong vũ trụ.