Mục lục
Đế Quốc Mỹ Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Ngọc Hằng nuốt một hơi nước miếng, ánh mắt sáng quắc, không một chút nào che dấu ý tưởng thèm muốn nhỏ dãi Dương Phi đang ngồi đối diện trên chiếc xe Z4 màu hồng xinh đẹp kia.

Cái loại áo dài (sườn xám) này không phải là ai cũng thích hợp để mặc, nhưng mà hết thảy người mặc thì dù có đẹp đến mấy đi nữa cũng không thể nào đẹp bằng cái dáng người trên Z4 hồng này. Tất nhiên, cũng không thể nghi ngờ rằng do là người nổi bật nhất trong đám những người hắn nghĩ tới. Chiếc sườn xám màu nước biển thêu hoa bó sát người được mặc trên người cô bây giờ thật giống như đặc biệt chế tạo theo từng đường nét cơ thể cô vậy, không rộng không chặt, chỗ cần dài thì dài chỗ cần ngắn thì ngắn đem toàn bộ nét đẹp thân thể cô phô ra, hắn chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài của cô cũng đã khiến cái phần đàn ông nổi hứng nhiều lắm.

Nhất là bộ phận cặp đùi thon dài đẹp mỹ miều của cô đang được vạt áo dài che khuất nhưng cũng chỉ cách kiều đồn phía dưới chưa đầy hai mươi cm, hai khối đùi tuyết trắng khép sát lại với nhau nhìn tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có khả năng nhìn xuyên qua được.

Hai bên chiếc sườn xám xẻ tà khá cao, nhưng mà cũng không đến nỗi quá hở hang, vừa vặn ôm lấy rất khít khao kiều đồn tuyết trắng mượt mà, khiến người nhìn không nhịn được tưởng tượng đến tột cùng, rồi nhìn trộm mới thấy không đến được.

Tên tuyệt đại dâm tà Đỗ Ngọc Hằng mở cửa xe bước xuống, nhanh chóng lao thẳng tới cạnh chiếc Z4 của Dương Phi, hôm nay thời tiết tương đối ấm áp cho nên bên trong Z4 Dương Phi bây giờ chỉ mặc có mình chiếc sườn xám mà thôi.

- Hà hà, Cô giáo Dương à, ngay bây giờ tôi sẽ khiến cho cô có quen biết tôi ngay.

Hắn vừa vươn tay, cánh tay còn chưa kịp chạm đến bên cửa xe chiếc Z4 thì một thanh âm phanh xe ô tô sắc sảo vang lên ngay cạnh phía đằng sau chiếc Z4.

- Đỗ thiếu…

Người lái xe ngồi trên chiếc xe Đỗ Ngọc Hằng vừa bước xuống, thò đầu ra khỏi cửa kính ô tô, thấp giọng mà nói cho chủ nhân hắn:

- Xe phía sau vừa tới là xe cảnh sát.

- Khốn kiếp!

Đỗ Ngọc Hằng bực tức thở ra một hơi, không tới sớm không tới trễ, thời gian này sao lại có xe cảnh sát ở đây?

Hắn phẫn nộ mà thu tay lại phía sau, luôn tiện liếc mắt nhìn về phía đuôi xe Z4, quả nhiên, một chiếc xe cảnh sát màu trắng đứng ngay cách phía sau chiếc Z4 này có một vài mét.

Hắn ti hí mắt nhìn nhì, phát hiện ra ngay một mỹ nữ cảnh sát mắt to xinh đẹp chẳng khác gì búp bê trong tủ kính, vẻ mặt hiện còn đang nghi ngờ điều gì đi tới phía bọn hắn.

- Làm thế nào bây giờ, Đỗ thiếu?

Tên lái xe trên chiếc xe của hắn lại thấp giọng hỏi.

- Ngu ngốc, cái gì là làm như thế nào, cậu cứ làm theo…

Đỗ Ngọc Hằng trầm giọng mà nói cho thủ hạ.

- Để ép cho bọn chúng đánh nhau, cứ nói là tranh chấp gia đình thôi.

- Được!

Tên tài xế kia nghe thấy vậy, lập tức mở cửa xuống xe, một mặt từ hai chiếc xe khác cũng có sáu người hung tợn bước xuống, thẳng hướng chiếc xe Dương Phi mà đi tới.

- Chờ một chút!

Đỗ Ngọc Hằng nghĩ nghĩ, lại gọi đám người kia lại.

- Xem tình hình trước thế nào đã rồi tính, không cần thiết phải đến gần cô ta.

- Đồng chí!

Mỹ nữ cảnh sát đã đi tới, hướng bọn họ nghiêm chỉnh chào, sau đó nghiêng đầu nhìn nhìn:

- Ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chứng cứ nhìn qua cũng đã lý giải rằng nơi này chắc chắn là phát sinh sự cố giao thông, rất có thể là va chạm thông thường thôi.

- Không có việc gì, chỉ là lái xe quá lâu cho nên muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Tên lái xe của Đỗ Ngọc Hằng nhanh chóng nghĩ ra cái cớ rồi tiến lên phía trước, cố tình chặn lại đường đi của mỹ nữ cảnh sát.

- Đây là đường quốc lộ, như thế nào lại có thể dừng xe nghỉ mát ở đây được?

Mỹ nữ nữ cảnh nghe vậy, khuôn mặt tươi cười nhất thời trở nên nghiêm túc hẳn.

- Hơn nữa còn chưa có báo hiệu tín hiệu khẩn cấp mà chiếc xe từ phía sau đã lao lên đằng trước là như thế nào?

Cô vừa nói, một bên khóe mắt nhanh chóng liếc ngắm người ngồi ở vị trí người lái xe phía trước, Dương Phi, trong lòng lộp bộp một chút, quả thật là mỹ nữ!

- Khụ, đồng chí cảnh sát này. Cô xem như là chúng tôi phạm lỗi lần đầu mà bỏ qua cho đi, cô xem chúng tôi là người nơi khác, không có thông thạo đường ở bên này…

Tên tài xế nọ theo bản năng vô ý thức mà đưa tay vào phía trong áo lục lọi, dường như còn muốn lôi ra bom khói, nhưng cuối cùng mới nghĩ đến rằng trước mắt hắn đây là một cảnh sát mỹ nữ.

Mỹ nữ cảnh sát với đôi mắt to như gốm sứ liếc mắt nhìn hắn một cái, lại quay đầu nhìn nhìn biển số xe của những chiếc xe đen có rèm che cạnh đấy, nhíu mày nói.

- Cho dù có là người từ nơi khác thì vi phạm quy tắc giao thông nghiêm trọng như thế này các người làm sao có thể không biết?

- Đồng chí, xin mời xuất trình giấy tờ tùy thân, hộ chiếu.

Chỉ nghe thấy vậy, tên tài xế kia không tự chủ được mà liếc mắt nhìn Đỗ Ngọc Hằng một cái, thực rõ ràng chỉ cần là đưa cho cái cô mỹ nữ cảnh sát này cầm giấy tờ tùy thân của hắn, tiếp đó lại ghi nhớ thông tin cá nhân hắn rồi thì vân vân và vân vân khác bị cô nhớ kỹ thì chẳng phải chuyện bắt cóc Dương Phi sẽ sớm bại lộ hay sao.

Những chiếc xe này đều là do đi thuê về, nhưng giấy tờ tùy thân thì không có cái nào là giả cả.

Đỗ Ngọc Hằng cũng liếc mắt nhìn lại gã tài xế kia một cái, sắc mặt lạnh lùng nhẹ nhàng mà dùng khẩu hình bằng miệng truyền lại ý đồ cho hắn. Nhưng không hề nghĩ rằng gã tài xế ấy chẳng hiểu rõ được ý chủ nhân mình thế nào cho nên chỉ đưa tay gãi gãi đầu, tỏ vẻ không rõ mà thôi.

Vẻ mặt Đỗ Ngọc Hằng bấy giờ đen lại, tính tình công tử lại lập tức trỗi dậy, đẩy tên lái xe kia qua một bên rồi tự mình đi thẳng tới chỗ mỹ nữ cảnh sát kia, nhìn chằm chằm cô mà nói rằng.

- Cô gái xinh đẹp, lần này coi như là chúng tôi vi phạm lần đầu cũng đừng nên tính toán với chúng tôi làm gì, chuyện gì cũng có thể thương lượng được mà.

Đỗ Ngọc Hằng nghĩ nghĩ một hồi, vươn tay lấy ra từ trong túi một tập séc tiền mặt, giấy niêm phong phía trên còn chẳng có xé bỏ đi, trực tiếp đưa cho cô nàng mỹ nữ cảnh sát mắt to rồi thản nhiên mà nói thêm.

- Chúng tôi nhận nộp phạt, bao nhiều tiền đều được.

Mỹ nữ cảnh sát mắt to liếc mắt nhìn hắn một cái, đôi mắt và khuôn mặt như gốm sứ tinh xảo cười lạnh lùng, cái mũi đáng yêu hơi nhăn lại, nhìn chằm chằm tờ séc trong tay Đỗ Ngọc Hằng, thản nhiên mà nói rằng.

- Đồng chí này, làm phiền các anh phối hợp với người thi hành công vụ một chút có được không? Vui lòng xuất trình giấy tờ tùy thân.

- Tôi nói là chúng tôi nhận phạt, như thế nào còn phải đưa ra giấy tờ tùy thân nữa?

Đỗ Ngọc Hằng phát hỏa, đem tập séc trong tay quẳng qua chỗ khác.

- Cố cố ý đối nghịch lại với chúng tôi sao?

Hắn đưa tay vuốt vuốt lại vạt chiếc áo khoác màu đen đang mặc, trừng to mắt mà nhìn huy hiệu phù hiệu cảnh sát trên vai áo của mỹ nữ cảnh sát trước mắt, rồi sau đó dời ánh mắt nhìn thẳng vào số hiệu được gắn phía trên núi non cao ngất của cô, cười lạnh mà nói:

- 2013XX, một bậc mỹ nữ cảnh sát viên. Nhìn cô cũng xinh đẹp hơn người thường, tôi cũng không muốn làm khó dễ cho cô. Cô cầm tiền, chúng tôi nhận phạt, mọi người sống yên ổn với nhau vô sự.

Hắn vừa nói thì có hai tên tráng hán cũng tiến tới sát cạnh hắn cùng với tên lái xe nọ của Đỗ Ngọc Hằng, bốn người mơ hồ cố ý ngăn chặn lại cô cảnh sát. Cô này vừa rồi chính là một mình đi xe tới đây, cũng không có nhân viên đồng hành, Đỗ Ngọc Hằng nghĩ nghĩ trong lòng, cô này hiện tại hẳn là đã biết sợ rồi đấy.

Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của hắn, chính là mỹ nữ cảnh sát kia trên mặt nửa điểm cũng không có vẻ gì là kinh hoảng hay sợ hãi cả, vẫn lạnh băng như trước mà nhìn chằm chằm Đỗ Ngọc Hằng, thản nhiên mà nói.

- Vui lòng xuất trình giấy tờ tùy thân, đồng chí!

Cô một bên vừa nói, một bên nhanh chóng lấy ra hóa đơn phạt.

Hai bàn tay Đỗ Ngọc Hằng nãy giờ còn đút trong túi áo chậm rãi nắm chặt lại, hắn không thể tưởng tượng được là cái cô mỹ nữ cảnh sát mắt to trước mắt hắn này thế nhưng lại có thể cố tình không thay đổi, bảo thủ đến đáng yêu.

- Tôi nói lại một lần cuối cùng này cho cô. Chúng tôi nhận phạt, số biển số xe có sao thì ghi vậy, cô còn dong dài như vậy làm cái gì. Cô có tin tôi khiếu nại cô hay không, tôi cam đoan chỉ ngay ngày mai lập tức cô hạ tốp.

Đỗ Ngọc Hằng quay đầu lại nhìn nhìn Dương Phi đang còn ngồi trong xe, lúc này cô nàng vẫn đang ngồi với một dáng vẻ bình tĩnh đến lạ thường, không biết trong lòng cô ấy bây giờ đang nghĩ cái gì, chỉ có điều là cho dù cô có đang nghĩ đến cái gì thì cũng vô dụng, hôm nay cho dù là có phải trực tiếp đánh đồng thời cả cái cô mỹ nữ cảnh sát này thì cũng phải đem Dương Phi đi.

- Muốn khiếu nại thì cứ việc, số hiệu cảnh sát ngay tại đây. Tên tôi là Tề Tiểu Tiểu, một cảnh sát viên đại đội cảnh sát giao thông khu Lâm Hải. Hiện tại vui lòng xuất trình giấy tờ tùy thân được chưa?

Mỹ nữ cảnh sát gốm sứ cực kỳ bình tĩnh mà lấy ra cây bút và bằng một giọng cũng cực kỳ bình tĩnh mà nhìn chằm chằm tên lái xe bên cạnh.

- Giấy tờ tùy thân, cảm ơn!

Đỗ Ngọc Hằng tưởng chừng như điên rồi, trong lòng hắn còn đang do dự, cân nhắc tuy rằng hắn là công tử cao sang, tuy rằng gia tộc hắn là gia tộc thế lực số một tại tỉnh Đông Nam nhưng mà cái chuyện đánh úp cảnh sát như thế này thì trong lòng hắn có chút không đành lòng xuống tay, đêm dài lắm mộng, xoay đầu hướng về phía tên lái xe của hắn mà gật đầu nói.

- Đem giấy tờ tùy thân đưa cho cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK