Mục lục
Cưng Chiều Mỗi Em Lê Nhật Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1212

Trần Hi Lam kinh ngạc nhìn anh, rất lâu sau vẫn không nói thành lời, sau đó cũng thật sự không nói câu nào, đẩy cửa phòng bệnh ra.

Trần Hi Tuấn nằm yên tĩnh trên giường bệnh, mắt nhắm chặt, ở trong trạng thái ngủ say. Trên đầu quấn băng màu trắng, trên mặt có rất nhiều vết thương, bộ quần áo cũ nát trên người đã được thay thành bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ, không còn dáng vẻ cao ngạo như bình thường nữa, mà lại thêm phần yếu đuối và nhợt nhạt.

Trần Hi Lam cứ nhìn anh như vậy, trong lòng toàn là cảm giác chua xót, đột nhiên có chút căm ghét bố mình, đây là lần đầu tiên có suy nghĩ này, bất kể lúc trước ông ấy làm bao nhiêu chuyện sai trái, Trần Hi Lam đều chưa từng nghĩ như vậy, nhưng lúc này cô thật sự hận ông ấy.

Bất kể là bởi vì anh trai mình, hay là Nhật Linh vô tội, hoặc Lâm Quân vẻ ngoài thì cao ngạo lạnh lùng, nhưng bên trong lại vô cùng tế nhị, dịu dàng và lương thiện.

“Anh, nếu như anh, bây giờ tỉnh lại, anh sẽ làm gì? Anh có hận ông ấy không? Em bây giờ hận ông ấy, ông ấy có biết anh cũng bị thương không, ông ấy sao có thể nhãn tâm đến như vậy”

Từng giọt nước mắt của Trần Hi Lam rơi xuống, cơ thể gầy yếu không ngừng run rẩy.

Cảnh này bị một bóng người đứng ngoài cửa nhìn thấy toàn bộ, từ sau khi Trần Hi Lam đuổi mình đi, trong lòng vẫn luôn không an tâm mà âm thầm theo dõi động thái của Trần Hi Lam, lúc biết cô tìm thấy Trần Hi Tuấn, Lê Nhật Linh cũng vẫn còn sống, trong lòng mới nguôi ngoai đi phần nào.

Chuyện máy bay dừng trước cửa bệnh viện cũng truyền đi khắp cả thành phố, phỏng đoán chắc chắn là bọn họ, sẽ đến đây với tâm lý hiếu kỳ, không ngờ quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.

Có điều ông không đi vào, bởi vì ông hiểu, những chuyện này đều đã xảy ra rồi, cho dù là đã tìm thấy người, cũng chỉ có thể bù đắp một ít tội lỗi, không thể hóa giải hết tất cả.

“Chính là ở đây!”

“Vào trong đem người đi!”

Đột nhiên sự yên lặng bị phá vỡ bởi tiếng ồn ào, Minh trốn vào trong một góc nấp đi.

Trần Hi Lam nghe thấy âm thanh ngày càng gần, cảm thấy bất thường, lau sạch nước mắt trên mặt, chạy ra ngoài xem có chuyện gì.

Vừa chạy ra đã nhìn thấy, một đám người mặc đồ đen đang chạy về phía cô.

“Cô chủ”

Người đàn ông dẫn đầu nhìn thấy Trần Hi Lam, nhanh chóng chạy đến trước mặt Trần Hi Lam, chắp tay chào cô.

“Cậu là ai? Sao lại quen tôi? Còn nữa các người đang làm gì vậy?”

Đối diện với người đàn ông lạ mặt này Trần Hi Lam tay chân luống cuống, mặt đầy hoài nghỉ nhìn cậu ta, sau đó chỉ vào những người đứng sau lưng cậu ta, mặt càng nghỉ ngờ hơn.

“Tôi là người do ông .James sai đến, đã từng có duyên gặp mặt cô Trần Hi Lam vài lần, chỉ là cô Trần Hi Lam quá bận, không có ấn tượng gì với chúng tôi cũng phải!”

Người đàn ông dẫn đầu, vẫn giữ nguyên bộ dạng một mực cung kính, giải thích với Trân Hi Lam.

“Bố?” Trần Hi Lam ngẩn ra một chút cũng hiểu ra, nhưng trong lòng lại lập tức cảnh giác, nếu như thật sự là bố mình, ông ấy bây giờ đột nhiên sai người đến, rốt cuộc là có mục đích gì? Lẽ nào chuyện Nhậ Linh vẫn còn sống đã bị truyền ra nhanh như vậy, cho nên ông ấy lại muốn gây khó dễ cho Lê Nhật Linh?”

“Ông James lần này sai chúng tôi đến là để đón cô cùng cậu Trần Hi Tuấn về nhà” Người đàn ông gật gù, nhìn ra được sự hoài nghỉ và kì lạ của Trần Hi Lam, nên nhanh chóng trả lời.

“Về nhà, bố bảo anh đưa tôi và anh trai về nhà?”

Không biết vì sao khi nghe đến việc này trong lòng Trần Hi Lam lại thấy chua xót, nước mắt lại chảy ra.

Nhưng nhanh chóng cúi đầu, khẽ ho nhẹ, nhanh chóng khôi phục lại cảm xúc, lau nước mắt đọng lại ở khóe mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK