Mục lục
Cưng Chiều Mỗi Em Lê Nhật Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1414

“Không cần đâu, để tôi tự đón xe là được!”

“Mẹ!”

Mấy đứa bé đều đứng lên nhìn cô.

“Hẹn gặp lại! Khi nào mẹ có thời gian rảnh, mẹ sẽ đến chơi với các con!”

Lê Nhật Linh giơ giơ tay, cảm nhận được bọn nhỏ suốt ruột và hy vọng muốn mình ở lại, cuối cùng cô vội vàng rời khỏi hiện trường như có ai đang đuổi theo phía sau. Cô thật sự Sợ rằng nếu mình còn ở thêm chút nữa, cô sẽ không nỡ rời đi.

“Mới như vậy mà đã đi rồi!”

Hà Dĩ Phong nhìn theo bóng lưng của Lê Nhật Linh. Sau đó lại nhìn Lâm Quân một cái, không kiềm được than thở.

“Cậu sao vậy? Đau răng hả?”

Lâm Quân lại giơ quả đấm lên tỏ vẻ uy hiếp.

“Được rồi được rồi được rồi! Tôi chỉ muốn nói với là tình địch này của cậu hơi trẻ tuổi một chút, nhưng dù sao cậu ta cũng thật sự là một anh chàng tốt, mặc dù tuổi đời còn non trẻ, nhưng là một nhà thiết kế nổi tiếng, ưu thế cũng không yếu hơn một ông già như cậu đâu!”

Cố ý cười nhạo Lâm Quân, Hà Dĩ Phong liếc Lâm Quân một cái, nhìn thấy anh hơi nhíu mày lại không nhịn được cười trộm.

“Cái gì cơ? Cái gì mà anh chàng tốt, chỉ là một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh mà thôi, làm sao so sánh với tôi được, cậu ta còn kém xal”

“Cũng không thể nói trước như vậy được, biết đâu Nhật Linh thích mẫu đàn ông như cậu 1a thì sao. Cậu nghĩ lại đi, chẳng phải bây giờ người ta vứt bỏ cậu để đi hẹn hò với người yêu bé trẻ rồi sao? Nếu cậu còn không chịu đuổi theo, lát nữa lại xảy ra chuyện gì nữa… Chậc chậc chậc… Đúng là hấp dẫn mài”

Trong nháy mắt nghe thấy những lời này, Lâm Quân bối rối đứng ngồi không yên, thế thì còn quan tâm mặt mũi gì nữa, nhanh chóng kéo cửa ra, chuẩn bị đi ra ngoài kéo người trở lại Đột nhiên anh nhíu mày nhìn Hà Dĩ Phong.

“Cậu nói ai là ông già chứ?”

Sau đó một nắm đấm nhanh chóng đập lên lồng ngực của Hà Dĩ Phong.

“Ối ối!”

Không kịp đề phòng đã bị đánh làm Hà Dĩ Phong đau đớn che ngực kêu thảm.

“Lâm Quân! Cậu đúng là một tên không có lương tâm!”

Khi anh ta ngẩng đầu lên một lần nữa, bóng dáng của Lâm Quân đã biến mất đâu không th: “Chú Dĩ Phong ơi! Cháu đã nói với chú từ lâu rồi, chú đừng chọc cha cháu, vậy mà chú không nghe!”

“Đúng vậy!”

“Cha bị sao vậy?”

Chỉ có Minh Dương sửng sốt chạy về phía trước, ngẩng đầu nhìn cha của mình.

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì!

Vừa rồi cha ăn hơi nhiều nên đau dạ dày mà thôi!”

Trước mặt con trai, mình không thể mất uy nghiêm, Hà Dĩ Phong ưỡn ngực giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

“Dạ dày của anh nằm dưới cổ sao?”

Một câu nói của Lê Minh Nguyệt chọc cười toàn bộ đám trẻ.

“Các người… Các người!”

Thừa dịp con trai xoay người, Hà Dĩ Phong lại xoa xoa lồng ngực của mình một chút, chỉ về phía Lê Minh Nguyệt và mấy đứa bé, giả bộ như quá đau lòng.

Cũng may, Lê Nhật Linh đi chậm, cô vừa mới ra đến lề đường và đang đứng chờ xe!

Lâm Quân lái xe thật chậm, trông thấy cô ngồi vào một chiếc xe taxi thì bám theo ngay.

“Ly Mạch!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK