Mục lục
Cưng Chiều Mỗi Em Lê Nhật Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 614: Chạy trốn

“Nhật Linh!” Trần Hi Tuấn kích động đến mức muốn nhảy dựng lên, không ngờ Lê Nhật Linh lại chủ động gọi điện thoại cho mình. Mấy ngày nay anh luôn suy nghĩ, nếu cô bằng lòng quay lại với Lâm Quân, thì anh chỉ có thể tôn trọng ý nguyện của cô.

Anh không phải Lâm Quân, muốn trói chặt một người ở bên cạnh mình, anh biết thế nào là trân trọng, càng hiểu thế nào là buông tay, đây có lẽ là lý do mà Lê Nhật Linh cảm thấy thư thái khi ở bên cạnh anh.

“Họp báo đã xong rồi, chúng ta liền trở về nước Mỹ ngay! Nhưng Hạ Ly vẫn còn ở Phong Linh Đàm, em muốn quay lại đón con bé” Lê Nhật Linh lo lẳng nói, trong tay vẫn cầm điện thoại di động của Lâm Quân để quên ở phòng bệnh.

Trần Hi Tuấn vội vàng gật đầu, không tự chủ dược bản thân mà kích động, ý của Nhật Linh là đồng ý cùng anh trở về?

“Được! Anh sẽ đi cùng em đi đón Hạ Ly, sau đó gọi điện đặt vé váy may, chúng ta sẽ rời đi ngay!” Trần Hi Tuấn biết tính khí của Lâm Quân, lần này nhất định là do Nhật Linh nắm lấy cơ hội chạy ra ngoài, anh phải tranh thủ thời gian.

“Em tự mình đến đón Hạ Ly là được rồi, anh bây giờ đang ở đâu? Nửa tiếng sau chúng ta sẽ gặp nhau ở sân bay” Lê Nhật Linh hạ quyết tâm.

Cô không an tâm về Tiểu Hòa Phong, nhưng chỉ cần cậu thực sự là Tiểu Hòa Phong của cô Nghĩ đến mảnh giấy mà người ban nãy đột nhiên đưa cho cô, Lê Nhật Linh quyết định sẽ lại gần cái bẩy mà Lâm Quân đã sắp đặt….

Hơn nữa, ngay cả khi cuối cùng Hòa Phong thực sự thuộc về cô, ở bên cạnh Lâm Quân thì Lâm Quân sẽ đem những thứ giáo dục tốt nhất cho cậu, chưa kể dòng máu của gia tộc họ Lâm không thể bị cô mang đi, nhưng Hạ Ly không thể rời khỏi cô, cô cũng không thể rời xa Hạ Ly.

Nếu chỉ có thể mang đi được một người, cô sẽ chọn Hạ Ly.

Cô không biết điện thoại di động của Lâm Quân có dùng hệ thống định vị như những năm trước hay không, cô phải đảm bảo rằng mình thật sự an toàn.

Người họa sĩ cảm ơn cô, anh ta dùng tay cố gắng vẽ cho cô một bức tranh, đến lúc đó Lê Nhật Linh mới hiểu, hóa ra anh ta là một người câm.

Nhưng mà cô vẫn cười lắc đầu từ chối, vội vàng rời khỏi quảng trường.

“Phu nhân!” mẹ Trương hơi kinh ngạc khi thấy.

Lê Nhật Linh một mình trở về, nhưng bà ta vẫn cung kính lên tiếng.

Lê Nhật Linh gật đầu, xem ra cô mang điện thoại của anh đi rồi, anh vẫn chưa kịp gọi về nhà giải thích mẹ Trương.

Nhưng chắc anh cũng sẽ đoán được cô sẽ về nhà đón con, nên cũng sẽ không phí thời gian.

Đi theo con đường quen thuộc tiến vào căn phòng nhỏ, Hạ Ly đã ngủ rất say, còn Hòa Phong và Tiểu Cảnh lúc này có lẽ vẫn còn đang học ở trường mẫu giáo.

Lê Nhật Linh thở phào nhẹ nhõm, may mà Hòa Phong không có ở đây, nếu không cô có thể chịu không nổi cái cảm giác chỉ có thể mang Hạ Ly đi.

Lê Nhật Linh cũng không kịp suy nghĩ, liên nhanh chóng đánh thức Hạ Ly.

Hạ Ly dụi dụi mắt, kinh ngạc nhìn Lê Nhật Linh trước mặt, vươn tay muốn ôm, vui vẻ gọi: “Mẹt”

Tay của Lê Nhật Linh không thuận tiện, bảo Hạ Ly tự mặc áo khoác vào sau đó liền dẫn Hạ Ly ra khỏi phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK