Mục lục
Cưng Chiều Mỗi Em Lê Nhật Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 604: Nhẫn nại

Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đẩy ra.

Lê Nhật Linh cho rằng Lâm Quân đã trở lại nên quay đầu đi, nhưng bên tai lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng: “Nhật Linh”

Giọng của Hà Dĩ Phong?

Lê Nhật Linh kinh ngạc quay đầu lại, vẻ vui mừng trong mắt khiến Lâm Quân đau lòng.

Làm sao Lê Nhật Linh có thể biểu hiện như vậy với người đàn ông khác?

“Anh đã nhìn thấy người, bây giờ có thể đi được chưa?” Lâm Quân bước nhanh chặn trước giường Lê Nhật Linh.

“Lâm Quân!”

“Câm miệng!” Anh vốn tưởng rằng mình có thể nhịn để cho Lê Nhật Linh cùng Hà Dĩ Phong gặp mặt, nhưng hiện tại xem ra thật sự đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình.

Hà Dĩ Phong mỉm cười, Lâm Quân để anh ta gặp mặt Lê Nhật Linh đã là điều vô cùng khó khăn rồi, anh ta chỉ mong Lê Nhật Linh được hạnh phúc, chưa kể họ đã có con rồi, anh ta không thế làm phiền Lê Nhật Linh, nhưng nếu Lâm Quân nói Lâm Quân đối với cô ấy không tốt, vậy thì chuyện sẽ khác.

“Nhật Linh, chăm sóc bản thân thật tốt, ngày khác gặp lại, còn ..” Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân, đối diện tâm mắt của anh, nói: “Số điện thoại của anh vẫn giống như ba năm trước”

Nếu em không muốn ở bên cạnh Lâm Quân, anh vẫn có thể giúp em đi nước ngoài Đây là ý của Hà Dĩ Phong.

“Đi!” Sự kiên nhãn của Lâm Quân đã đến cực hạn.

Trái tim Lê Nhật Linh đột nhiên ấm lên, giống như người ở đảo băng đột nhiên gặp phải một ngọn lửa.

Ngọn lửa không lớn nhưng có thể cháy ngoan cường vì cô.

Hà Dĩ Phong mở cửa và đi ra khỏi phòng bệnh mà không nhìn lại.

“Được!” Lê Nhật Linh nói nhỏ, lần đầu tiên trong những ngày này nở một nụ cười chân thành. Trong mắt Lâm Quân đẹp đến chói mắt.

“Lê Nhật Linh!” Lâm Quân chịu không nổi, đấm vào tường, cô thật tàn nhẫn!

Cú va chạm đã đánh thức Lý Cảnh Kinh, cô nhìn anh lạnh lùng nói: “Hãy trả lại Hạ Ly cho tôi, tôi sẽ rời khỏi tầm mắt của anh”

“Em năm mơ!” Lâm Quân càng tức giận, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh, đóng sâm cửa lại một tiếng.

Trần Hi Tuấn tìm không thấy Lê Nhật Linh và Hạ Ly, cũng không gọi được điện thoại, trong lòng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.

Tìm đường đến chỗ ở cũ của nhà họ Lâm: “Xin hỏi anh Lâm có ở đây không?”

“Cậu là bạn của thiếu gia sao?” Quản gia hỏi, Trần Hi Tuấn gật đầu cười, khuôn mặt hoạt bát tỏa nắng rất đáng yêu.

Quản gia không nghỉ ngờ, liền mời Trần Hi Tuấn vào nhà.

“Bạn của Tiếu Quân?” Hoàng Ánh đang ngồi ở vườn sau uống trà, nghe quản gia nói xong để cho.

Trần Hi Tuấn ngồi xuống, khi mỉm cười khóe mắt có vài vết chân chim, trông già hơn ba năm trước rất nhiều.

Thấy Trần Hi Tuấn ngoan ngoãn gật đầu gọi dì, bà thở dài ra lệnh cho quản gia đi rót trà cho Trần Hi Tuấn: “Tiểu Quân đã lâu không về”

“Bác gái có biết Lâm Quân ở đâu không?”

Dì không biết, nhưng lúc này chắc là ở công ty Trần Hi Tuấn vừa ra khỏi tập đoàn Tập đoàn Lâm Thị, Lâm Quân không ở công ty, cậu ta đương nhiên biết.

Trong lòng lo lắng cho Lê Nhật Linh nên không thể ngồi yên, vội vàng từ biệt Hoàng Ánh và rời khỏi nhà họ Lâm “Anh ~ Em phát hiện Nhật Linh đúng là ở cùng Lâm Quân, nhưng hình như là bị tai nạn phải nhập viện. Anh có muốn đi cướp Nhật Linh về không?” Trần Hi Tuấn trả lời cuộc gọi của Trần Hi Lam còn chưa kịp nói đã nghe thấy giọng nói hưng phấn ở đầu bên kia.

Trần Hi Tuấn cười cợt Trần Hi Lam vài câu rồi cúp điện thoại. Cậu ta vô thức siết chặt chiếc điện thoại trong tay, đôi mắt thất thần.

Quả nhiên … Lê Nhật Linh thật sự ở chỗ của Lâm Quân.

Lâm Quân ra khỏi phòng bệnh liền hối hận, không phải đã tự dặn bản thân mình phải kiềm chế tính tình lại sao, dù Lê Nhật Linh có nói gì cũng phải chịu sao? Anh đã làm tổn thương Lê Nhật Linh rất nhiều lần rồi, bây giờ tức giận với cô thì có ích gì đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK