Mục lục
Cưng Chiều Mỗi Em Lê Nhật Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1228

“Làm sao vậy?”

Lâm Ảnh cũng không biết hành động vừa rồi của anh là có ý gì, chẳng lẽ là do kỹ năng diễn xuất của cô ta không đủ, nhanh như vậy đã bị lộ rồi sao? Vừa nghĩ đến đây, cô ta đã cảm thấy sống lưng mình trở nên lạnh buốt.

“Không có gì, anh vào nhà vệ sinh một chút, trước khi anh quay lại thì phải ngoan ngoãn ăn cơm đi nhé.”

Lâm Quân khôi phục lại dáng vẻ ôn hoà, cười cười rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi rít hết hai điếu thuốc, Lâm Quân dụi đầu thuốc lá lên tường, sau đó đưa tay lên xoa xoa thái dương. Anh đi vào phòng vệ sinh, vặn mở vòi nước, dùng nước lạnh võ thật mạnh lên mặt.

Anh nhìn chính mình trong gương, hít sâu mấy lần, đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt.

Anh cũng không biết vì sao, dạo gần đây anh luôn bị thiếu tập trung, thậm chí còn nảy sinh một cảm giác xa cách với Lê Nhật Linh, sự xa cách này thật sự khiến cho anh cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Chẳng qua là Lâm Quân còn chưa biết, Lê Nhật Linh này vốn dĩ không phải là Lê Nhật Linh trong lòng anh.

tìm thấy được thứ mà anh mong muốn, việc này khiến cho trái tim Lâm Quân thoáng chốc đã trở nên thủng lỗ chỗ.

“Thực xin lỗi”

Lâm Ảnh lắc đầu, dòng lệ bắt đầu tuôn ra từ nơi khoé mắt, nắm chặt lấy bàn tay anh. Nếu đã diễn kịch thì đương nhiên phải diễn cho trót, bày ra bộ dạng người con gái mong manh yếu đuối quả nhiên không bao giờ là sai.

“Được, anh không hỏi, không hỏi nữa, em đừng khóc mài”

Lâm Quân đau lòng lau đi nước mắt trên khuôn mặt của Lâm Ảnh, bởi vì anh cần phải tỏ ra gắt gao như vậy, nhưng anh cũng cảm thấy làm như thế thì thật bất công với cô ta.

Lâm Ảnh dù sao cũng đã từng được trải qua huấn luyện, trình độ đã tương đương với một diễn viên không chuyên, hiện tại đây, ít trò này đối với cô ta cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực.

Màn đêm buông xuống, Lâm Ảnh từ từ thiếp đi.

Lâm Quân đi ra khỏi phòng bệnh, đứng bên cạnh ô cửa sổ, châm lên một điếu thuốc, ngắm nhìn cảnh đêm rực rỡ ánh đèn, đắm chìm trong lòng thành phố Chiang Mai, đột nhiên nhớ tới giây phút đầu tiên anh bước tới nơi này, Lê Nhật Linh đang cùng một nhóm người khiêu vũ dưới ánh đèn, vui vẻ, ấm áp.

Anh nheo mắt lại, khoé môi cong lên thành nụ cười, nhưng ập đến ngay sau đó lại là nỗi cô đơn vô tận giữa màn đêm đen tĩnh mịch.

“Xin chào ngài, người của tôi đã sắp xếp ổn thoả những công việc mà ngài giao rồi!”

ohmny nói vào điện thoại bằng một giọng điệu hết mực lấy lòng, cứ như là James đang đứng ngay trước mặt ông ta vậy.

“Rất tốt, trò hay sắp bắt đầu rồi”

James cười lạnh một tiếng, trên mặt cũng hiện lên thêm vài phần độc ác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK