Mục lục
Cưng Chiều Mỗi Em Lê Nhật Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1383

“Các cháu làm gì thế, cô không quen các cháu thật mà”

Trên đường lại bị mấy đứa trẻ chặn lại gọi mẹ, người đi đường cũng đã bắt đầu nhìn cô với ánh mắt khác thường rồi. Trong lòng người phụ nữ có chút sụp đổ.

“Các cháu buông tay ra, đừng tưởng rằng mình là con nít thì có thể bắt nạt cô! Nếu không buông tay thì cô sẽ báo cảnh sát đó!”

Người phụ nữ đó cất lời đe dọa, nhưng Chí Linh không hề muốn buông tay. Lâm Niệm Sơ nhìn Chí Linh một chút rồi nói.

“Chí Linh, buông tay ra trước đất”

“Nhưng mà…”

Chí Linh rất khó xử, cậu bé không muốn buông tay.

“Buông tay trước đi, cháu muốn bị cảnh sát dẫn đi à?”

Chí Linh nghe Lâm Niệm Sơ nói thế thì mới cúi đầu xuống rồi buông tay ra, nhưng vẻ mặt của cậu bé rất buồn bã tủi thân.

“Nhìn thì cháu lớn nhất nhỉ, có lẽ là đã hiểu chuyện rồi. Mau đưa bọn nhóc về đi, đừng có gây chuyện nữa. Người nào không biết thì còn tưởng các cháu là tập đoàn lừa đảo đấy”

Người phụ nữ nhìn lên bầu trời rồi nói tiếp: “Nhìn trời này thì có lẽ là sắp mưa rồi. Nhanh về nhà đi, nếu như dính mưa bị cảm thì không tốt lắm đâu”

“Chị thật sự không biết em là ai ư?”

Sơ hỏi.

“Rồi xong, cô cho rằng có cháu là trưởng thành, ai ngờ cháu cũng tìm chị à? Cô thật sự không phải là mẹ của mấy nhóc mà!”

Người phụ nữ kia nói với vẻ sốt ruột, khi thấy mấy đứa nhỏ vẫn nhìn mình với vẻ mặt mong đợi thì cô lúng túng che mặt lại, quay người chạy.

Vội vàng chạy xuyên qua mấy đứa bé rồi đi thẳng vào hẻm nhỏ.

“A!”

Hòa Phong và Chí Linh đuổi theo hai bước thì bị Lâm Niệm Sơ kéo lại.

Đột nhiên Lâm Niệ “Đừng đuổi theo nữa”

“Nhưng mà…”

“Mỗi ngày cô ấy đều đi ngang qua đây, cho dù cháu có đuổi theo thì cũng chẳng có tác dụng gì.”

Lâm Niệm Sơ nói xong thì mấy đứa bé đều chìm vào im lặng, Hạ Ly trực tiếp dựa vào lòng Lâm Niệm Sơ rồi không kiềm chế được mà khóc lên.

“Mẹ không cần chúng ta nữa rồi, mẹ quên hết chúng ta rt Hạ Ly khóc rất to, quần áo của Lâm Niệm Sơ đã ướt một mảnh, cậu thở dài một hơi rồi vỗ lưng cô bé an ủi.

“Đừng khóc, không phải mẹ cháu quên mỗi cháu mà quên tất cả mọi người. Có lẽ là mẹ cháu mất trí nhớ”

“Mất trí nhớ ư, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Đi về trước đi, chờ cha cháu trở về thì chúng ta lại bàn bàn cách giải quyết”

Góc tường bên cạnh cửa sắt đã có một đống tàn thuốc, tâm trạng của Lâm Quân từ bối rối tới sốt ruột lại tới không yên. Anh nhìn đồng hồ thì đã sáu giờ rưỡi, sao cô ấy vẫn chưa về chứ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?

Sau khi Lâm Quân hút xong một điếu thuốc nữa thì anh đã có chút không thể khống chế nổi, muốn đi ra ngoài tìm cô ấy.

Đúng lúc này có một người phụ nữ đi vào hẻm nhỏ, vừa đi vừa nhìn.

“May quá, may là không đuổi kịp! Sao mà mình lại có mấy đứa con lớn như vậy được chứ. Thật là không thể hiểu nổi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK