Mục lục
Cưng Chiều Mỗi Em Lê Nhật Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 867: Lấy lời khai

Còn người đàn ông trung niên trong cục cảnh sát thì mỉm cười: “Cậu chỉ có một thân một mình, không có cha mẹ hay người nhà, đương nhiên sẽ không biết tại sao.”

Hôm nay bọn chúng bị bao vây bởi rất nhiều người, nếu có thể chạy trốn thì anh Tài này cũng không muốn bắt cóc Lê Minh Nguyệt dưới tình thế cấp bách như vậy.

Mặc dù hai tên côn đồ này không có chủ kiến nhưng cũng không ngốc, sao có thể vì gã mà phải chịu thêm tội danh bắt cóc nữa chứ?

Sợ rằng tội danh bắt cóc này sẽ phải lãnh án thêm vài năm nữa.

Về phần những tiền án tiền sự trước đây, đương nhiên bọn chúng cũng không nhiều như gã, cần gì phải tự chôn vùi những năm tháng tốt đẹp của mình chứ?

Quan trọng hơn là vừa rồi người đàn ông trung niên trong cục cảnh sát đã nói một câu: “Nếu thả Lê Minh Nguyệt ra một cách an toàn thì có thể coi đó là lập công chuộc tội, nói không chừng còn có thể được giảm án: Bên ngoài là đang nói với anh Tài, nhưng thực ra chỉ cần là người có đầu óc thì sẽ hiểu rằng những lời này là nói với hai tên côn đồ.

Anh Tài đột nhiên thở dài ngao ngán, gã biết mình không thể chạy trốn nên dứt khoát không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn lên xe cảnh sát.

“Cô cũng đi cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát lập biên bản đi” Người đàn ông trung niên nhìn cô gái, ông ấy khẽ gật đầu cười, cô gái lau nước mắt, nghiêm túc gật đầu, những kẻ xấu này suýt chút nữa đã hủy hoại sự trong trắng của cô ấy. Cô ấy nhất định phải làm công tác lấy lời khai thật tốt và đưa bọn chúng ra ngoài công lý!

Còn Hà Dĩ Phong vẫn luôn ở bên cạnh và hỏi han Lê Minh Nguyệt một cách ân cần, để Lê Minh Nguyệt dựa lên người mình nghỉ ngơi.

Dù sao thì Lê Minh Nguyệt đã cảm thấy rất sợ hãi sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, đặc biệt là trước khi Hà Dĩ Phong xuất hiện, cô ấy thậm chí còn nghĩ rằng mình thực sự bị mấy kẻ này ăn hiếp rồi.

Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì cô ấy không biết mình sẽ ra sao, sợ rằng ngay cả chính cô ấy cũng sẽ ghét bản thân mình.

“Tổng giám đốc Phong, cô Minh Nguyệt, còn hai người thì sao?” Người đàn ông trung niên nhìn bọn họ, dù sao thì hôm nay Lê Minh Nguyệt cũng bị dọa sợ không hề nhẹ, lại còn bị thương ở cổ, nếu Hà Dĩ Phong tức giận không muốn đến cục cảnh sát thì ông ấy cũng không còn cách nào khác.

Ai ngờ hôm nay Hà Dĩ Phong lại đồng ý một cách kỳ lạ, anh ta gật đầu với người đàn ông trung niên, nói: “Tôi đưa Lê Minh Nguyệt về nhà trước, sau đó sẽ đến cục cảnh sát.”

“Được”

“Tôi không đi sao?”

“Em về nhà nghỉ ngơi đi” Giọng điệu của Hà Dĩ Phong chứa đựng sự quan tâm lại có chút mạnh mẽ, vất vả lắm mới qua lễ Giáng sinh vậy mà lại xuất hiện nhiều tội phạm đến như vậy, cũng may là Lê Minh Nguyệt không xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định anh ta sẽ không buông tha cho người đàn ông tên anh Tài này một cách dễ dàng đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK