Mục lục
Cưng Chiều Mỗi Em Lê Nhật Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 44: Cô ấy là bạn tốt nhất của em

Sau khi Lê Nhật Linh khóc trôi hết phân son trang điểm, tâm trạng mới dần dần ổn định lại.

Cô cần thận dè dặt rời khỏi lồng ngực của Hạ Huy Thành, biểu cảm cô cùng xấu hồ.

Ban đầu là bởi vì xảy ra chuyện nhục nhã kia, cô đành chia tay với Hạ Huy Thành mà không thề cho hắn một lời giải thích, vội vàng gả cho Lâm Quân. Ba năm khó khăn chật vật trôi qua, bây giờ cô đã có thể buông bỏ tất cả, nhưng không ngờ liên tiếp lại để cho Hạ Huy Thành nhìn thấy dáng vẻ trớ trêu của cô.

Hạ Huy Thành nhìn cô xấu hổ, nhịn không được bèn phì cười, đầu ngón tay chạm vào mặt cô, “Mèo con ngoan nào.”

Động tác quen thuộc của hắn tựa hồ đưa cô trở về những ngày cũ, Lê Nhật Linh muốn cười mà không cười nổi.

Năm đó cô rất thích Hạ Huy Thành, bây giờ có lẽ vẫn còn thích, nhưng từ lâu đã không còn tình cảm nồng nhiệt như ngày xa nữa rồi.

Thời gian ba năm đã bào mòn rất nhiều thứ của cô, và càng nhiều gánh nặng trách nhiệm đè nặng trên vai cô. Có những trách nhiệm một khi đã gánh vác thì không thể nào dỡ bỏ được nữa, ví dụ như cuộc hôn nhân mơ hồ không rõ của cô.

Cô không thể nào đáp lại hành động yêu thương quan tâm của Hạ Huy Thành như trước được nữa.

Nhận ra cảm xúc của Lê Nhật Linh nãy giờ vẫn luôn không tập trung, Hạ Huy Thành vẫn ân cần đưa cô trở về nơi ở của Hạ Lan Châu.

Buổi dạ tiệc của nhà họ Diệp, Hạ Lan Châu và Hạ Huy Thành cùng đến, bây giờ cũng vừa vặn về chung một xe.

Hạ Huy Thành đặt Lê Nhật Linh vào ghế phụ, lại lấy thêm một chiếc chăn trong xe đắp lên người cô, Hạ Lan Châu ngồi phía sau, suốt đoạn đường đi chỉ có thể nghịch điện thoại.

Lê Nhật Linh cảm thấy mệt mỏi, ngoẹo đầu vào cửa sổ xe nhắm mắt nghỉ ngơi, rồi ngủ quên mất.

Đến lúc về đến nhà của Hạ Lan Châu.

Hạ Huy Thành xuống xe trước, vòng sang bên kia xe, đưa tay mở cửa xe ra, vốn không muốn gọi Lê Nhật Linh dậy, nhưng lúc mở dây an toàn cho cô, tự cô mở mắt tỉnh dậy.

Lúc đó, khuôn mặt hai người gần như kề sát vào nhau, hơi thở cũng vấn vít liền kể.

Hạ Lan Châu gọi một tiếng, “Nhanh nhanh đi nào, Nhật Linh ướt hết rồi, mau mau theo tớ vào trong tắm rửa thay quần áo nào, nếu không ngày mai sẽ bị cảm mất.”

Lê Nhật Linh tránh né Hạ Huy Thành, xuống xe cùng đi với Hạ Lan Châu vào chung cư.

Trước đây đã từng ở đây, nên cô cứ quen lối thuộc đường mà đi.

Hạ Lan Châu lấy một cái áo choàng tắm mới tinh đưa cho cô, xong liền đẩy cô vào nhà tắm tắm rửa.

Hạ Huy Thành đứng tần ngần ngoài cửa nhưng không bước vào, sau khi ra khỏi thang máy, chỉ đứng lặng ngoài cửa hút thuốc, Hạ Lan Châu trở ra liền thấy chân mày hắn nhíu chặt, khói thuốc lượn lờ trước mặt.

“Anh à, có phải anh đến giờ vẫn không nỡ buông tay Nhật Linh không?” Hạ Lan Châu vốn không muốn hỏi, nhưng cô cảm thấy không được tự nhiên.

“Ba năm rồi, anh vốn cho rằng anh đã bỏ được cô ấy.” Ngón tay dài mảnh của hắn gắp điếu thuốc, ánh lửa đầu điếu thuốc lập lòe ẩn hiện, phảng phất có thể đốt rụi cả một cánh đồng.

Khói thuốc phát ngộp, Hạ Lan Châu vươn tay đoạt lấy điếu thuốc trong tay hắn, dụi tắt đốm lửa, đoạn vứt vào trong thùng rác, “Anh trước giờ không nghiện thuốc là, hút ít thôi.”

“Em chăm sóc cho Nhật Linh nhé, anh đi trước đây, ngày mai anh qua đưa đồ ăn sáng cho hai đứa, em gái thích ăn món gì nào?”

“Trong ba năm nay, làm gì thấy mặt mũi anh qua đưa đồ ăn sáng cho em?” Hạ Lan Châu hứ một tiếng chua lòm, trong lòng cô làm gì còn không biết, “Nhật Linh cái gì cũng ăn, không kén chọn. Có điều, anh nên mua cháo đem qua cho cô ấy, đêm nay đã bị đả kích nhiều như vậy, ngày mai mà ăn thứ gì quá ngán ngấy chắc chắn sẽ không thoải mái.”

Hạ Huy Thành vò đầu cô, làm ra vẻ ốt nhất của em một ông anh trai mẫu mực nhà người ta, “Cảm ơn em gái!”

Cô gạt phắt tay hắn ra, “Nói vậy làm gì, em cũng có khác gì anh đâu, Nhật Linh là bạn thân nhất của em mà.”

Lê Nhật Linh ngâm mình trong bồn tắm thật lâu mới chui ra, Hạ Lan Châu cũng kịp thời cầm máy sấy tóc dúi vào tay Lê Nhật Linh, cô cười nói, “Tắm cái gì mà lâu vậy hả, tớ còn cho rằng cậu ngủ luôn trong bồn tắm rồi chứ.”

“Cả người ướt sũng như vạy, tớ phải được.” Lê Nhật Linh nói.

“Cậu đó, sấy khô tóc trước đi, không thôi sáng mai ngủ dậy sẽ bị nhức đầu.” Sau khi tiếng xè xè của máy sấy tóc kêu lên, Hạ Lan Châu mới mở miệng hỏi, “Cậu không hỏi về anh trai tớ à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK