Mục lục
Cưng Chiều Mỗi Em Lê Nhật Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 679 : Không muốn sống nữa

‘Vẻ mặt của Lê Minh Nguyệt dịu đi một chút nhưng cô ấy vẫn không muốn để ý tới anh ta.

Cô ấy quả thật rất thấp kém, thậm chí còn cảm thấy bản thân vô cùng thấp kém trước mặt bọn họ nhưng như vậy không có nghĩa là người khác có quyền sỉ nhục cô ấy như thế này.

Đặc biệt là Hà Dĩ Phong, cô ấy không thế chịu được việc anh ta coi thường cô, mặc dù cô ấy cảm thấy điều đó có lẽ là do môi trường anh ta tiếp xúc đã quen rồi nhưng mỗi gia đình và mỗi người đều sinh ra và xuất thân khác nhau và hoàn toàn không có quyền chọn lựa, Hà Dĩ Phong sẽ đầu thai!

Lê Nhật Linh lúng túng nhìn đôi vợ chồng trẻ, nhìn Hà Dĩ Phong, cô cảm thấy chắc Lê Minh Nguyệt không phải là người giận dõi vì vậy chỉ cần dỗ dành họ, nhường chỗ cho hai người họ có không gian riêng tư, cô đi về phía Lâm Quân.

“Anh biết thực sự mình đã sai” Hà Dĩ Phong đáng thương kéo áo Lê Minh Nguyệt “Hừm” Lê Minh Nguyệt hừ lạnh một tí quay mặt bất đắc đĩ nhìn anh ta.

Thay vào đó, muốn đuối theo Lê Nhật Linh, cô ấy muốn cố gắng đuổi kịp nhưng Hà Dĩ Phong vội vàng kéo cô ấy lại. Nhưng anh ta lại cảm thấy kì quái, từ khi nào mà anh ta lại quan tâm đến cảm xúc của Lê Minh Nguyệt như vậy?

Thấy cô ấy giận và không muốn chăm sóc cho anh ta nữa, anh ta cảm thấy hoảng sợ.

Trước kia là khi anh ta đi dỗ dành phụ nữ thì bọn họ đều bày ra vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng bây giờ khi anh ta thực sự đi dỗ dành Lê Minh Nguyệt thì cô ấy không cảm kích cũng không sao nhưng còn trưng ra vẻ mặt đó cho anh xem.

Tội lỗi có thể được Chúa tha thứ, tự chuốc lấy thì không thể sống! Hà Dĩ Phong lắc đầu, sao lại hèn hạ như vậy!

Lê Minh Nguyệt hiển nhiên là không còn tức giận nữa nhưng cô ấy lười không muốn nói chuyện với anh ta, cũng lười xem Hà Dĩ Phong dỗ mình, không hưởng thụ thì làm sao có thể bù vào những hôm bị anh †a hành hạ ở nhà.

Những người này đều là tầng lớp tư bản độc ác, “Anh dần em đi ăn kem nhé!” Hà Dĩ Phong nhìn thấy một cái lều nhỏ bán kem liền nhanh chóng kéo Lê Minh Nguyệt đến. Chẳng phải các cô gái đều thích thứ này sao?

Lê Minh Nguyệt cong môi giữ chặt quần áo, cửa tiệm kem này ở bậc thềm, bây giờ là mùa thu, đông cũng sắp tới rồi, còn ai đi mua kem nữa đâu Hà Dĩ Phong phải có chủ ý và không có sự chân thành nhận lỗi.

“Anh chắc chản đang định làm em đóng băng!” Lê Minh Nguyệt lắc đầu dùng giọng điệu tuyên bố nói.

“Làm sao có khả năng? Nhìn anh giống kẻ xấu xa như vậy sao?” Hà Dĩ Phong kinh ngạc, anh 1a có nhã ý mời Lê Minh Nguyệt ăn kem sao cô ấy có thể nói anh ta như vậy, căn bản cô ấy quá đáng.

Lê Minh Nguyệt lắc đầu phủ nhận: “Trông anh không giống người hung ác như vậy à? Anh à, ngày lạnh giá như thế này ai mà đi mua kem chứ?”

“Anh!” Hà Dĩ Phong biện minh và cho rằng Lê Minh Nguyệt chỉ đơn giản cố tình gây khó dễ cho anh ta mà thôi.

“Có ăn không?”

“Lấy cái này! Mà thôi, ông chủ cho tôi hai vị sô cô la” Hà Dĩ Phong lấy ví tiền của mình thanh toán.

Em đã nói em không muốn ăn “Ai nói mua cho em? Anh tự mình ăn hết, em đừng có tưởng bở” Hà Dĩ Phong trợn tròn mắt, người phụ nữ này quả thật càng ngày càng giống một bà me chồng

. “Hừ” Lê Minh Nguyệt buồn cười, liếc mắt nhìn Hà Dĩ Phong nói: “Vậy thì anh ăn hết đi”

Ông chủ không khỏi run sợ, trong ngày lạnh giá như thế này, cửa hàng bán trà sữ và kẹo dẻo ở bên cạnh làm ăn không tốt, mấy ngày nay cửa hàng của ông ta không mở cửa, vậy mà không ngờ hôm nay lại gặp một tên đàn ông vẻ ngoài đẹp trai nhưng lại ngốc như vây.

Hà Dĩ Phong nhận cây kem mà cảm thấy tay mình lạnh như băng, nhưng anh ta vẫn nhất quyết cắn một miếng thật to nhưng lại bị lạnh đến mức cảm giác như răng sắp rụng.

Anh ta hối hận, tại sao phải kênh kiệu với Lê Minh Nguyệt làm gì, để rồi cuối cùng anh ta mới là người bị hại…

Lê Minh Nguyệt nhìn biểu hiện kỳ quái của anh ta, nghĩ hoặc cắn một miếng kem, há miệng có vẻ hư nước miếng sắp chảy, cô ấy không thể nhịn được cười, Hà Dĩ Phong bị chọc càng tức giận, ném cây kem trên tay đi rồi đột nhiên vươn tay quàng qua cổ cô ấy.

Lê Minh Nguyệt lúc này không thể cười được nữa, vẻ mặt đờ đắn, mất một lúc mới phản ứng lại được, gắt gỏng nhìn Hà Dĩ Phong: “Hài Dĩ! Phong!

Anh không muốn sống nữa đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK