Mấy ngày sau, bà mối của Cung gia cũng tới cửa.
Người tới là người chuyên mai mối cho người nhà của quan, cấp bậc lễ nghĩa cũng chu toàn. Trần thị coi như hài lòng, nhưng vẫn theo lời dặn của Thái Quốc Đống, tam môi lục sính [*] không chịu nhận thiếu một phần, một chút cũng không chịu qua loa.
[*] Tam môi lục sính: Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính tương tự “tam thư lục lễ”.
“Tam môi” là chỉ những văn thư qua lại giữa sính lễ:
+ “Sính thư” thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà gái bàn tính mọi chuyện.
+ “Lễ thư” trong thư nhà trai chọn ngày lành,tháng tốt nhờ người mai mối sang nhà gái hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô gái mà họ muốn cưới.
+ “Nghênh thư” thư dự kiến ngày giờ rước dâu.
– “Lục sính” là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia:
+ Lễ Nạp Thái (Dạm ngõ sẽ kèm theo lá thư thứ nhất).
+ Lễ Vấn Danh sẽ kèm theo lá thư thứ hai.
+ Lễ Nạp Cát.
+ Lễ Nạp Tệ.
+ Lễ Thỉnh Kỳ (sẽ kèm theo lá thư thứ ba).
+ Lễ Nghênh Thân (Vu Quy).
Nàng ta vốn cho rằng, Cung Nhị phu nhân luôn có thái độ không tốt đối với mối hôn sự này của Cung Viễn Hòa, chỉ sợ không bao giờ phối hợp, nhất định phải làm vài việc để ngăn cản, ai ngờ mọi chuyện lại đều diễn ra thuận lợi ngoài ý muốn.
Trên căn bản, tất cả những yêu cầu mà Thái gia nói ra, Cung Nhị phu nhân đều nhất nhất thỏa mãn.
Huyên náo gần một tháng, chuyện thành hôn của Minh Phỉ cùng Cung Viễn Hòa coi như đã định, nhưng lúc thương lượng ngày thành thân thì lại gặp phải phiền toái.
Cung gia cho là tuổi của Cung Viễn Hòa đã không còn là nhỏ, sang năm Minh Phỉ cập kê mới có thể thành thân, nhưng từ lúc này đến đầu hạ cũng đã không còn xa nữa.
Nhưng Thái gia lại không thể sảng khoái định ra ngày thành hôn như vậy, bởi vì trước mặt còn có một lễ đính hôn của Thái Quang Nghi. Trần thị vội vàng đi Đăng Châu, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng xử lý xong chuyện bên này, vừa bắt tay vào mua đồ dùng, mua đất để chuẩn bị đồ cưới cho Minh Phỉ cùng Minh Tư, vừa viết thư cho Thái Quốc Đống, bày tỏ hy vọng rằng có thể hoàn thành hôn sự của Thái Quang Nghi vào cuối năm.
Cùng với lúc chờ tin, nàng ta cũng không nhàn rỗi, bắt đầu trang trí tiểu viện của Thái Quang Nghi, ngay sau đó lại chuẩn bị một và đồ dùng gia đình cần thiết. Thư hồi âm của Thái Quốc Đống tới rất nhanh, lão bày tỏ ý kiến rằng tất cả đều do Trần thị xem xét rồi quyết định, còn nói rằng hi vọng Trần thị nhanh chóng qua giúp lão, bên cạnh chỉ có một mình Mộ Vân giúp đỡ việc xã giao thật sự không đủ. di&end÷[email protected]^yd0n
Trần thị thấy vậy, vừa vui mừng được một lúc, sau đó lại thấy một hàng chữ ở phần sau nói, có người tặng hắn một thị tỳ, Trần thị giận đến tức ngực, cố nén khinh miệt, đồng thời lại nói với người bên cạnh: "Chỉ là tìm một thị tỳ, sao phải nhắc tới trong thư như vậy, rõ là."
Tuy nói như thế, trong lòng nàng ta cũng đang hận đến nỗi không thở được. Nếu có thể khiến cho Thái Quốc Đống trịnh trọng viết chuyện này vào trong thư như vậy, chỉ sợ là thị tỳ kia rất được sủng ái trong khoảng thời gian này, ngay cả Mộ Vân cũng không nói gì, cũng không biết là hồ ly tinh ở đâu ra.
Nàng ở đây làm trâu làm ngựa cho Thái Quốc Đống, Thái Quốc Đống ở nơi đó lại sung sướng hưởng thụ, thật sự là làm cho lòng người vô cùng bất bình.
Tức giận thì tức giận, Trần thị vẫn không hề dừng chuyện nên làm lại một chút nào, mời người xem ngày, lại tới nhà hôn thê của Thái Quang Nghi thương lượng ngày thành hôn, định ngày thành thân của Thái Quang Nghi vào mùng chín tháng mười một (*).
(*) QT ghi là Đông nguyệt, giải nghĩa là tháng mười một. Trong âm lịch, tháng Tý (tức tháng thứ 11 âm lịch) là tháng bắt buộc phải có ngày Đông chí. Tháng này còn gọi là tháng trọng đông 仲冬, nên gọi là Đông nguyệt 冬月và theo lịch kiến Tý đây là tháng Tý 鼠月 (tháng con chuột). Các nhà lập lịch còn thêm Can vào tên gọi của tháng nên có tháng Giáp Tý, Bính Tý, Mậu Tý, Canh Tý, Nhâm Tý tùy theo từng năm âm lịch. Tý đứng đầu địa chi nên tháng này gọi là tháng Một. Ở trên ghi Đông nguyệt là tháng bắt buộc phải có ngày Đông chí nhưng Đông chí là ngày 22/12. Bởi vì quá loạn nên editor xin nghe theo QT, edit là tháng mười một.
Viết thư cho Thái Quang Đình, ý bảo hắn chọn thời điểm thích hợp để thông báo cho Thái Quang Nghi trở về thành thân là được.
Ngày thành hôn củaThái Quang Nghi đã định, Cung gia liền lập tức gửi thư mời, cho người đưa thư tới, thù lao so còn nhiều hơn gấp hai lần so với số tiền Thiệu gia gửi cho Minh Tư.
Tứ di nương nhìn mà vô cùng ghen tị, chỉ hy vọng Minh Bội cũng có thể tìm được một nhà tốt để gả, thừa dịp tâm tình của Trần thị đang tốt, nàng tìm đến Trần thị mấy lần, Trần thị cười nói: "Ngươi yên tâm, nếu nàng gả cho một gia đình tốt, tương lai ta cũng được hãnh diện, ta sẽ để ý hơn."
Minh Bội biết được chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui, cho là thay vì để Trần thị tùy ý tìm một nhà chồng cho mình, còn không bằng nghĩ cách đi Đăng Châu, có lẽ ở bên kia có nhiều cơ hội hơn.
Nếu may mắn thì có thể gả cho thứ tử có tinh thần cầu tiến của một vị quan lại nào đó, tuy là bị khinh bỉ, nhưng dù sao cũng hơn là gả cho một tú tài nghèo hoặc thương gia, chịu đựng mấy năm rồi ra ở riêng là tốt rồi.
Vì vậy, nàng ta vụng trộm đi tìm Tứ di nương: "Di nương tạm thời không cần nói tới chuyện của ta, nghĩ cách đi Đăng Châu cùng phu nhân mới là chuyện quan trọng. Hiện tại ta chưa đủ tuổi, đi Đăng Châu cũng rất tốt, phụ thân ở đó, không lo hắn không bảo vệ được cho ta, chủ yếu là Tứ đệ không thể ở lại đây, đi theo phụ thân thì sẽ tiến bộ hơn nhiều. Chúng ta không có trưởng bối, năm nay Tam ca sẽ phải thành thân, nếu phu nhân không mang chúng ta đi Đăng Châu, ở đây cũng chỉ có gia đình Tam tẩu, chẳng phải là chúng ta sẽ bị khinh bỉ sao? Lúc đó thì còn ai để ý tới chúng ta nữa?"
Tứ di nương vui mừng nhìn Minh Bội: "Đi kinh thành một chuyến, ngươi rất hiểu chuyện, biết quan tâm tới ta cùng đệ đệ ngươi."
Minh Bội nói: "Di nương cùng Tứ đệ quý như châu như ngọc, sao ta có thể không suy nghĩ cho các ngươi?"
Thân thể tựa vào trong ngực Tứ di nương, dịu dàng nói: "Di nương, mặc kệ ra sao, ta đều sẽ không bỏ mặc các ngươi."
Tứ di nương nghĩ đến Minh Tư đối đãi như vậy với Nhị di nương, mà nữ nhi của mình lại quan tâm mình như vậy, trong mắt không khỏi có cảm giác ẩm ướt, ôm lấy Minh Bội, nhỏ giọng nói: "Ta cũng vậy, các ngươi chính là mạng sống của di nương. Xuất thân của nương không cao, làm liên lụy các ngươi, chỉ có thể trông cậy vào việc ngươi có thể gả cho một gia đình tốt, tương lai đệ đệ ngươi có thể có công danh, ta cũng đã thấy rất vừa lòng rồi."
Minh Bội nói: "Di nương, ta có vài câu phải nói, tuổi của phụ thân đã cao, lại không biết tiết chế, trái phải đều muốn nạp thiếp, ngài vẫn là không nên gây sự với các nàng, người nhìn Tam di nương xem, bởi vì mọi việc đều nghe theo phu nhân, mặc dù Nhị tỷ tỷ đã sớm gả ra ngoài, nàng vẫn có thể sống tốt, có thứ gì tốt thì phu nhân đều không quên cho nàng một phần. Ngươi nhìn Nhị di nương xem, Minh Tư cùng Tam ca có bị cản trở chuyện gì không? Vì Tứ đệ, dù có thế nào đi nữa, ngươi đều phải nhịn thôi. Tương lai, khi Tứ đệ có bản lĩnh rồi, những ngày tốt đẹp cũng sẽ tới."
Tứ di nương cảm thấy lời này rất đúng. D_₫L̀)Q#̣Đ
Sau khi Minh Bội đi, Tứ di nương nói với Tiểu Ngải: "Ta cũng là người đã gần ba mươi, có một số việc còn không thấu triệt bằng nó."
Tiểu Ngải chúc mừng nàng: "Di nương, đây là người trong cuộc u mê. Hôm nay Tứ tiểu thư đã có thể thông suốt như vậy, tương lai, nếu nàng gả tới nhà chồng, ngài cũng không cần bận tâm vì nàng."
Tứ di nương suy nghĩ cả đêm, ngày thứ hai đã chuẩn bị sẵn mười hai phần tinh thần, việc lớn việc nhỏ đều nghe theo Trần thị, lấy Trần thị làm chủ, không đùa bỡn nhỏ mọn mà đi gây sự, thanh tâm quả dục, giống như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Dư ma ma nhìn ở trong mắt, thương lượng cùng Trần thị: "Không phải là muốn đi cùng ngài Đăng Châu sao? Nếu nàng thật sự đã nghĩ thông, thì đây chính là một sự giúp đỡ lớn với phu nhân, nếu nàng giả bộ, mang theo bên người sẽ gây phiền phức."
Trần thị cười một tiếng: "Cứ quan sát trước đã, nếu nàng thật sự nghĩ thông, ta cũng sẽ đối xử thật tốt với nàng, tránh khỏi có người nói ta không bao dung thiếp thất cùng thứ tử, thứ nữ, tương lai, Diệu nhi có bọn họ giúp đỡ, cũng không có chỗ nào không tốt, cả đời này của nàng có lẽ cũng chẳng thể vượt qua ta. Ta bảo ngươi làm danh mục đồ cưới, ngươi đã làm xong chưa?"
Dư ma ma vội vàng lấy danh sách đồ cưới ra từ trong tay áo, dùng hai tay đưa lên: "Viết theo lời dặn dò của ngài, ngài xem còn chỗ nào cần sửa không."
Trần thị nhìn kỹ lần nữa, cười nói: "Đi mời Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư tới đây."
Minh Phỉ, Minh Tư nghe lời mà đến, Trần thị đưa danh sách cho hai người xem, vừa uống trà vừa nhàn nhạt đánh giá nét mặt của hai người.
Chỉ thấy Minh Phỉ nhìn xong, sắc mặt không đổi, không có ý kiến gì mà liền cảm tạ Trần thị.
Nét mặt Minh Tư lúc sáng lúc tối, khóe mắt liếc nhìn danh sách của Minh Phỉ, gương mặt khẩn cầu.
Trần thị đã sớm biết sẽ có tình hình như vậy, định đáp ứng Minh Tư, ý bảo Minh Phỉ: "Đưa danh sách của ngươi cho Tứ muội muội ngươi xem."
Minh Tư vừa nhìn hết danh mục đồ cưới của Minh Phỉ, thiếu chút nữa thì xù lông,"vụt" một cái đứng lên, run rẩy nói: "Mẫu thân, vì sao......"
Trần thị nhàn nhạt nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: "Mẫu thân sợ ngươi có khúc mắc nên mới gọi ngươi tới xem một chút. Như vậy liền nói với ngươi đi, đồ của Tam tỷ ngươi nhiều hơn rất nhiều so với ngươi, việc này cũng có nguyên nhân. Ta cùng lão gia đều yêu quý hai tỷ muội các ngươi, đều hi vọng các ngươi được sống tốt. Chúng ta là người một nhà, tất nhiên sẽ không cần nữ nhi báo đáp, người ta cầm bao nhiêu, ta liền bồi bấy nhiêu cho các ngươi, hơn nữa, lão gia vốn quyết định cho các ngươi mỗi người ba nghìn lượng bạc, đại khái chính là số này. Mặt khác, đồ cưới lúc trước Trương phu nhân lưu lại nói rõ là cho Tam tỷ tỷ cùng Lục muội muội ngươi, cái đó không thuộc phạm vi chuyện này, ta liền không viết vào."
Đôi mắt Minh Tư đã đỏ ửng, nhưng Trần thị nói rất hợp tình hợp lý, nàng không tìm được bất kỳ chỗ nào để có thể phản bác, chỉ có thể nhắm mắt lại, nặng nề đặt tờ danh sách trong tay lên bàn, suy yếu nói: "Tạ mẫu thân quan tâm, thân thể nữ nhi khó chịu, cáo lui trước."
Trần thị cũng không giữ nàng lại, giả vờ dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, chờ sau khi nàng đi liền lôi kéo Minh Phỉ, cười nói: "Ta định cho ngươi một nghìn lượng bạc khác, đây là của riêng ta. Cho dù ta không phải thân mẫu của con, nhưng dù sao ta cũng là mẫu thân của con, coi như là đồ mà mẫu thân cho thêm nữ nhi. Bạc này ngươi tự giữ đi, ta sẽ không viết ra, nữ nhân có chút tiền riêng thì sẽ dễ sống hơn rất nhiều."
Minh Phỉ cảm kích cảm tạ, Trần thị lại lấy khế đất của một trăm mẫu đất trong của hồi môn cho nàng xem: "Mấy khối đất này đều ở Thành Nam, dù hạn hay lụt cũng vẫn đảm bảo thu hoạch, ca ca con nhờ ta mua một trang viên giúp con, ta đã bàn bạc xong giá tiền, mấy ngày nữa phải tới quan phủ làm hồ sơ. Đại thẩm (bà bác- chị gái của cha) con hẹn ta rằng ngày mai sẽ đưa đồ trang sức mẫu thân con lưu lại tới, đến lúc đó con xem lại một chút, nếu bên ngoài của những đồ trang sức kia còn mới sẽ đưa rửa một chút, nếu đã cũ kỹ, chúng ta liền đưa tới Hoa Mãn Lâu để phục hồi."
Sau đó Minh Phỉ mới biết, ngoài mặt thì đồ cưới trong nhà cho nàng cùng Minh Tư cũng không khác biệt lắm, nhưng lại là khác nhau hoàn toàn.
Nàng là ruộng đất thượng đẳng, còn của Minh Tư thì tốt xấu lẫn lộn, có một nửa là hạ điền (ruộng đất xấu).
Ngày thứ hai, Phan thị quả nhiên dẫn theo mấy phụ nhân có thể diện trong tộc tới.
Không đợi Trần thị chủ động đi gọi Minh Phỉ, nàng đã nói là muốn cho Minh Phỉ, hai tỷ muội Minh Ngọc đều ở đây, còn cố ý gọi Tam di nương tới.
Khi mọi người đã đến đông đủ, Phan thị cười nói cùng Trần thị: "Danh sách trong tay ta khác với Quang Đình, năm đó đều đã khiến mọi người sợ run." Chỉ chỉ Tam di nương: "Nàng ta cũng chứng kiến." D+DƑLQ‰Đ
Tam di nương nhún nhường cười một tiếng, lấy một tờ danh sách ra từ trong tay áo.
Trần thị cùng tỷ muội Minh Tư đều cả kinh, không nghĩ tới Tam di nương luôn nghiêm túc trầm mặc lại là một trong những nhân chứng mà Trương thị chọn ra.
Trần thị nghĩ gia đình Minh Nhã gả tới cũng không kém, lập tức hiểu rằng chắc hẳn Trương thị đã dùng hôn sự của Minh Nhã để trao đổi với Tam di nương.
Phan thị thấp giọng ho một tiếng, nói: "Vốn nên do Quang Đình mang tới, lần này chúng ta ra mặt nói rõ ràng chuyện này, nhưng hắn tin tưởng đại thẩm già là ta, nhờ ta toàn quyền xử lý, ta không thể không tới đây làm việc thay hắn.
Năm đó trong tay Trương thị có một trăm mẫu ruộng thượng đẳng, một trăm mẫu ruộng trung đẳng, tất cả các loại trâm cài tóc, vòng bạc, vòng tay, ngọc bội bội, đồ trang sức là ba mươi sáu món, tất cả trăm lượng, ba ngàn lượng bạc, cùng rất nhiều gia cụ có giá trị.
Để ta tiện quản lý, Trương thị liền quy đổi đất đai thành bạc, tổng cộng là một vạn sáu nghìn hai trăm lượng bạc, có phải như vậy không?"
Tam di nương cười nói: "Đúng là như thế."
Phan thị gật đầu một cái: "Những năm gần đây, đồ trang sức không thay đổi, gia cụ không thay đổi, Quang Đình nhờ ta lấy chút bạc ra, hiện vẫn còn hai ngàn lượng bạc. Chỗ ta có sổ sách, các ngươi có thể nhìn xem."
Lời này cũng là nói với hai tỷ muội Minh Lai.
Minh Lai vội nói: "Không cần, cháu gái tin tưởng đại thẩm. "
Phan thị khẽ mỉm cười: "Ca ca ngươi bảo ta phân tất cả những vật này cho tỷ muội hai ngươi giúp hắn, đây cũng là tấm lòng yêu thương muội muội của hắn, nhưng mà, ta cho là, nếu là đồ mà thân mẫu lưu lại, ba huynh muội đều nên có, những thứ khác không nói, nhưng việc này cũng có thể để tưởng niệm nha. Bạc, hai tỷ muội ngươi một người một nghìn lượng, gia cụ để lại cho đại tẩu ngươi, còn dư lại đồ trang sức, Minh Phỉ, ngươi tới phân."
Minh Phỉ cảm thấy ngoài ý muốn, thế nhưng lại gọi nàng tới phân?
Lập tức cười từ chối: "Tuổi c gái còn nhỏ, xin nhờ đại thẩm an bài."
Phan thị lại kiên trì muốn nàng tới phân, Minh Phỉ suy nghĩ một chút, đôi tay lấy hộp trang sức qua, lấy từng món ở bên trong ra bày trên bàn, Tam di nương ở một bên tỉ mỉ thẩm tra đối chiếu phân biệt.
Không thể không nói, Trương thị là một phú bà. Trong đồ trang sức của nàng, có không ít những loại ngọc hiếm, trân châu, đá quý, phẩm chất tối thiểu đều là từ hạng trung trở lên, sử dụng vàng bạc để tính thì cũng lên đến con số hàng nghìn, nhìn đã muốn loá mắt. Nhưng Trần thị nói không sai, kiểu dáng quả nhiên đều đã không còn lưu hành, cần phải chỉnh sửa. Minh Phỉ nhìn qua đồ vật một lượt, trong lòng đã có ý định, rất nhanh đã chia đồ ra làm ba phần bằng nhau, sai Ngọc Bàn đưa chiếc hộp gỗ lê khắc đóa hoa bằng vàng lên.
Trong đó, phần nhiều nhất chính là những món đồ làm từ vàng bạc, xung quanh là những vật phẩm tốt nhất, hai phần đều xếp theo thứ tự. Phan thị mỉm cười không nói, chỉ nhìn xem Minh Phỉ muốn làm thế nào.
Minh Phỉ chỉ vào phần dày nhất, cười nói: "Phần này cho tẩu tẩu. "
Lại đẩy một phần ít hơn một chút qua: "Phần này cho Minh Ngọc."
Phần ít nhất còn dư lại kia, sĩ nhiên là của nàng.
Phan thị khẽ gật đầu, cách phân chia của Minh Phỉ khiến nàng rất hài lòng, cười nói: "Tuy không nhiều lắm, đại ca cùng tẩu tẩu ngươi cũng thương hai người các ngươi, bọn họ không lấy bạc, đây là thứ mà ca ca và tẩu tẩu ngươi nên được. Minh Ngọc nhỏ hơn ngươi, trong tâm thương nàng, nguyện ý cho nàng nhiều hơn, đây là tấm lòng của ngươi. Nhưng ta cho là, không phân biệt lớn nhỏ, nên đối xử như nhau."
Phan thị tự thân động thủ, chia đều đồ vật trong hộp của hai tỷ muội, đồng thời nói với đám người Trần thị: "Hôm nay xin các vị tẩu tẩu, đệ muội cùng tức phụ (nàng dâu) Giai nhi làm chứng, viết ra danh sách ba phần tài vật này, Minh Phỉ tự lưu lại, hai người khác, ta sẽ giữ trước, chờ Quang Đình trở lại, ta lại giao hết cho hắn."
Một chút ý tứ giao cho Trần thị giữ cũng không có, mà lại hào phóng nói ra, nửa câu che giấu cũng không có.
Trần thị hơi lúng túng, cảm thấy hình như chính mình bị người đề phòng như sói vậy. Minh Ngọc thấy vậy, vội lặng lẽ kéo kéo tay áo của nàng, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân chớ để ý, tính cách của đại thẩm chính là như vậy." Die%nd¥anl(eq&uyđon
Trần thị miễn cưỡng cười cười, tiến lên ân cần mời mọi người ăn cơm uống trà.
Phan thị kéo tay Minh Phỉ răn dạy lần nữa, lại mở lời khen Trần thị, khen nàng ta biết suy nghĩ, nói Trần thị thật đúng là một vị mẫu thân hiền lương, kể từ đó, một chút không vui trong lòng Trần thị cũng liền biến mất đi tán. Thời gian rất nhanh đã đến tháng Tám, Thái Quang Nghi lại không báo trước, chật vật không chịu nổi mà trở lại. Hắn đang đi học lại tụ tập đánh bạc cùng người khác, chọc giận tiên sinh, tiên sinh vốn muốn đuổi hắn ra ngoài, Thái Quang Đình phải khuyên nhủ thật lâu, hắn mới đồng ý cáo ốm rời đi.
Lại đổi nhà, kết quả không bao lâu, hắn không hiểu tại sao lại dính vào một chuyện rắc rối, Thái Quang Đình đành phải viết thư cho Thái Quốc Đống.
Thái Quốc Đống hết sức thất vọng, trên căn bản đã không còn ý muốn cho hắn tiếp tục học tập, định gọi hắn về nhà.
Minh Phỉ thấy Thái Quang Nghi một bộ mặt xám mày tro, đầy mỏi mệt, vô cùng hiếu kỳ rằng rốt cuộc Thái Quang Đình đã cho hắn chịu loại đau khổ gì, cũng không thể thăm dò được một chữ nào từ chỗ Trần thị.