Trên trán Minh Phỉ toát ra một tầng mồ hôi mỏng: "Tam tẩu, ta đã nghe nói mọi chuyện rồi."
"Như thế nào? Đừng có nói với ta gia đình quan lại các người không thịnh hành việc hòa ly nha." Ánh mắt Hồ thị không dễ coi, nói một mạch như bắn súng liên thanh: "Ta nói các người đều là kẻ ăn no không hiểu nỗi khổ của người chịu đói, hắn không được thì không được đi, coi như ta sai cũng được? Hắn lại còn dưỡng thông phòng? Còn dám bắt chẹt ta, lại dám đánh ta. Bản thân cũng là một con người, lại vẫn cứ... xem sách không xong, làm việc không được, làm nam nhân cũng không thành, bộ dáng có tốt cũng vô dụng thôi!"
"Không phải." Mặt Minh Phỉ có chút hồng, yên lặng nghe Hồ thị nói xong mới nói, "Tuy rằng loại chuyện như nhân duyên, cho tới bây giờ đều khuyên giải không khuyên ly, nhưng mẫu thân cũng không phải cái loại người không biết tốt xấu, tâm địa cứng rắn, tẩu và Tam ca không hợp, mặc dù trong lòng nàng có khổ sở, nhưng cũng hiểu rõ cứng rắn buộc hai người cùng một chỗ cũng không được. Dù sao các người đều vẫn còn trẻ, còn có vài thập niên phải trải qua, không thể lầm lỡ được. Chỉ là Tứ muội sắp phải xuất giá rồi, chuyện này nháo lên thì lúc ấy lại khó coi, cho nên muốn thỉnh tẩu tử hơi chậm lại, tối đa một tháng, chuyện đã qua rồi thì cũng tốt, tẩu xem coi thế nào?"
Hồ thị cười lạnh, "Tứ tiểu thư không phải nói muốn hưu ta sao? Ta là một phụ nhân sắp bị hưu, dựa vào cái gì nên suy nghĩ thay nàng ta?"
"Từ trước đến nay Tứ muội có chút hồ đồ, lời nói cũng không dễ nghe, tẩu không phải không biết." Minh Phỉ luôn miệng bảo chứng, "Đợi qua chuyện này của Tứ muội, cái gì cũng dễ nói."
Hồ thị hừ một tiếng, không nói nữa.
Minh Phỉ dò xét sắc mặt của nàng, "Tam tẩu, ta có câu này, trước tiên tẩu hãy nghe ta nói xong, nếu tẩu nghe xong thấy không phải, tức giận, muốn hắt nước ta cứ hắt, nếu như nghe xong lại cảm thấy miễn cưỡng có thể lọt vào tai, thì hoan hoan hỉ hỉ cùng ta đi ăn cơm chiều được không?"
Hồ thị xoay xoay chén trà: "Ngươi nói. Người nói hay súc sinh nói, ta còn phân biệt được rõ ràng."
Minh Phỉ tiện thể phân tách tai hại lúc này nàng ta mà nháo hòa ly, lại không chịu hợp tác với Trần thị nàng nghe. Thứ nhất, Trần thị cũng không phải không chịu đáp ứng nàng hòa ly với Thái Quang Nghi, cũng không phải không đáp ứng để nàng ta mang đồ cưới về nhà, đơn giản chỉ là vấn đề thời gian, đều đã đợi đến đây, đợi thêm mấy ngày nữa hẳn sẽ không lại làm sao, vẫn có vài phần tình.
Thứ hai, chủ nhân sau lưng Thái gia là Thái Quốc Đống, nếu Thái Quốc Đống đầu óc chết dẫm không đồng ý bọn họ hòa ly, cũng không đáp ứng Thái Quang Nghi hưu thê, nàng cũng không có chút biện pháp nào. Như thế trung gian liền cần Trần thị tới cứu vãn, nếu tác dụng của Trần thị lớn như vậy, nàng tội gì đi đắc tội Trần thị?
Thứ ba, bất luận thế nào mối hôn này của Minh Tư và Thiêu gia cũng đều đã kết định, cho dù là nàng làm ầm ĩ, làm mất mặt Thái gia, Thiệu gia cũng sẽ không từ hôn. Cho nên nháo tới nháo đi, Thái gia đương nhiên mất mặt, nhưng cũng không có thực sự tổn hại, tương phản là nàng, cho dù thành công hòa ly, tương lai lúc tìm kiếm nhà chồng lần nữa, nhân gia cũng sẽ nhớ rõ hình tượng không khách sáo không tốt của nàng ta, nàng ta có được chỗ nào tốt đâu?
Minh Phỉ xem xét Hồ thị sắp muốn nổi bão, đứng dậy chuẩn bị tinh thần tránh nước, không ngừng nói: "Tam tẩu, nhất định là tẩu cảm thấy nhà của chúng ta có lỗi với tẩu, Minh Tư nói chuyện vẫn không xuôi tai, thật chán ghét, vì cái gì tẩu phải giữ thể diện cho nhà của chúng ta chứ? Nhưng tẩu bà Tam ca không hợp là vì lí do gì, thế nhân biết không? Bọn họ không biết, tẩu đi giải thích sao? Tẩu sẽ giải thích như thế nào? Cho dù là giải thích, loại lý do này truyền ra đi đối với tẩu lại có chỗ tốt gì? Một câu, hôm nay tẩu làm cái gì đều vì ngày sau có thể cuộc sống tốt lành, hà tất phải vì vài ngày như vậy mà tổn hại sinh hoạt sau này chứ. Mọi người bàn bạc tốt thì chia tay là được, khi ngày sau gặp lại cũng còn có thể nhìn mặt nhau. Chúng ta không có duyên cô tẩu *, còn có thể làm tỷ muội."
(*) cô: em chồng, tẩu: chị dâu -> cô tẩu: quan hệ em chồng-chị dâu
Chén nước kia của Hồ thị chung quy lại không hắt xuống, từ từ đặt chén trà ở trên bàn, thật lâu sau mới nói: "Ta chẳng những muốn lấy lại toàn bộ đồ cưới của ta, không trả sính lễ, vẫn cần một cái bảo chứng. Chẳng thế thì ta chết cho các người xem! Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc - vua cũng thua thằng liều, ta đều đã đến nước này, ta không có gì phải sợ!"
Cha mẹ nàng gả nàng đến Thái gia, tưởng rằng trèo cao, cũng đi muốn nàng có được ngày lành, ai biết nàng sẽ gặp phải thứ như thế. Tựa như nàng nói với Minh Phỉ vậy, không được thì cứ không được đi, lại còn học người khác dưỡng thông phòng, còn dám vì con tiện tì cái gì cũng không phải mà đánh nàng rồi đánh cả thị tì của nàng? Nàng xem xét nam nhân này chỉ sợ tương lai cũng là loại ăn cơm nhão, cha không thương mẹ không yêu, dựa vào cái gì mà nàng lấy đồ cưới của mình đi dưỡng loại tiện nam nhân này chứ? Cho dù là đi tìm một nhà nhỏ hộ nhỏ, chỉ cần hết lòng yêu thương, không phải là mạnh hơn thế này gấp vạn lần sao?
Minh Phỉ trịnh trọng trả lời nàng: "Ta đảm bảo, nếu qua chuyện bọn họ đổi ý, tẩu cứ tới tìm ta."
Nhãn tình* Hồ thị sáng lên, nhìn chằm chằm Minh Phỉ: "Được, ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói. Nếu ngươi gạt ta, " nàng dừng một hồi, nói, "Khiến ngươi không sinh được con trai, hoặc có sinh cũng không lỗ đít."
(*): nhãn tình: tròng mắt
Kim Trâm cảm thấy vị Tam thiếu phu nhân này thật sự thô tục cực kỳ, mất hứng kéo tay áo Minh Phỉ nói: "Phu nhân, phu nhân còn chờ người qua đi nói chuyện đấy."
Hồ thị bĩu môi: "Chê ta nói các không xuôi tai phải hay không? Không vừa ý ư? Đi đi!"
Minh Phỉ cười nói: "Tẩu tử, chúng ta cùng đi ăn cơm chiều có được hay không? Mẫu thân đã dặn dưới bếp làm đồ ăn tẩu vẫn thích ăn."
Hồ thị vuốt ve móng tay sạch sẽ của nàng, mắt cũng không nâng: "Không cần, mọi người trông thấy ta lại càng chán ghét, còn không bằng không thấy. Ngươi yên tâm, ta đã nói thì giữ lời, nói là không nháo sẽ không nháo. Ta còn muốn ngủ tiếp một lát nữa, không tiễn!"
Kim Trâm cùng Minh Phỉ cùng đi đến chính phòng, Kim Trâm xem bốn bề vắng lặng, lôi kéo Minh Phỉ oán trách: "Vì sao phu nhân còn cho nàng ta một cái đảm bảo, theo nô tỳ thấy, đến sau cùng chuyện này cũng không đến lược phu nhân có thể làm chủ. Nếu bảo Tam công tử cùng Tam thiếu phu nhân thật sự hòa ly, mặt mũi Tam công tử biết để vào đâu? Ngày sau làm sao còn có thể làm người được? Cho nên đương nhiên lão giả hẳn không đáp ứng, đến lúc đó nàng tìm đến cửa đi tìm người nháo thì người làm sao bây giờ? Thật sự nháo lên thì trong ngoài đều mất lòng, nàng oán người không giữ lời hứa, lão gia oán người nhiều chuyện, Tam công tử lại càng cực kỳ oán trách người, hà tất gì chứ!" Tận lực rồi, khuyên cũng khuyên rồi, khuyên không được liền thôi, hà tất đem tự kéo chính mình đi vào?
Làm sao Minh Phỉ không biết đến những thứ Kim Trâm nói, nàng thở dài: "Nàng và ta không có thù, nàng cũng rất đáng thương, suy bụng ta ra bụng người, ta cũng vui lòng giúp nàng." Thái Quang Nghi muốn hận, không chỉ điểm ấy.
Kim Trâm lắc lắc mặt nói: "Chỉ mong phu nhân hẳn không trách người nhiều chuyện."
Trần thị gặp chỉ có chủ tớ hai người Minh Phỉ trở về, tươi cười trên mặt đều đã có chút miễn cưỡng: "Nàng vẫn lại cứ không chịu à?"
Minh Phỉ cười nói: "Đồng ý, chỉ là nữ nhi tự chủ trương, đáp ứng một sự kiện, sợ phụ thân sẽ trách hỏi, cũng sợ lại thêm phiền toái cho mẫu thân thôi."
Trần thị nghe Minh Phỉ nói hết mọi chuyện xong, im lặng một hồi, cười nói: "Chẳng thế thì còn có biện pháp nào, cũng không thể kêu nàng vứt sạch sẽ mặt mũi Thái gia đi? được? Chỗ của cha con thì để ta tới khuyên."
Giải quyết vấn đề lớn này, tâm tình Trần thị buông lỏng hơn phân nửa, hỏi trong khoảng thời gian này Minh Phỉ sống như thế nào?
Minh Phỉ cười nói, lại nhắc tới chuyện hôn sự của Cung Nghiên Bích, "Con không quen với những tình huống như thế này, muốn nhờ mẫu thân giúp đỡ hỏi thăm một phen liệu có nhà nào thích hợp."
Trần thị nói: "Đồ cưới của nàng không dày, lại là thứ nữ, nếu muốn tìm một mối tốt cũng không dễ dàng. Nếu tuyển chọn con nhà quan lại thư hương có thể diện thì muốn gả con trai trưởng sợ không thể được, nếu thế thì cũng chỉ gả cho quan nhỏ là cùng, nếu suy xét mặt giàu có rộng rãi, lựa chọn vẫn nhiều hơn một chút. Mà cho dù là nơi này của chúng ta tìm được nơi thích hợp, cũng cần phải thẩm thẩm con đồng ý cho nàng mới được."
Minh Phỉ nói: "Những tình huống thế này nàng cũng đã suy xét bên trong, chỉ cầu mẫu thân giúp đỡ tìm một người gia thế nhân phẩm không có trở ngại là được. Buôn bán cũng được." Cung Nghiên Bích sợ hãi nhất là Cung nhị phu nhân gả nàng cho tên dê xồm như Thiệu Ngũ kia, thế thì quả thực sẽ sống không bằng chết.
Trần thị sảng khoái đáp ứng, "Ta sẽ hỏi thăm, ngày Minh Tư thành thân ta cho con hồi âm." Lại thấp giọng nói, "Mấy ngày nay ta liền bận đến tối tăm, Quang Hoa liền giao cho con vậy."
Minh Phỉ đáp ứng: "Vậy trước ba ngày, con sai người sang dẫn Quang Hoa. Mấy ngày nay Tam ca như thế nào?"
Mặt Trần thị âm trầm, "Còn có thể như thế nào? Lỗ tai suýt nữa mất, nửa chết nửa sống trốn ở trong phòng dưỡng thương, thỉnh thoảng ba năm ngày, còn gọi Thúy nhi xướng vài câu hát dân gian cho hắn nghe, bên kia nháo muốn hòa ly, ta gọi người đi kêu hắn tới thương lượng, ta hỏi mười câu không đáp một câu, sau cùng thật sự hỏi ta một câu, có phải hay hắn nói không chịu, có thể không hòa ly không? Nếu đã như thế này, hỏi hắn chuyện này để làm gì? Tiếp theo mà bắt đầu ra ngoài, ban đêm cũng không trở lại, hôm qua liền đi ra ngoài, bây giờ còn không thấy tăm hơi."
"Có thể đến thôn trang xem Nhị Di Nương hay không?"
Trần thị cười lạnh: "Không có nghe người ở thôn trang báo lại. Nếu như hắn thực sự hiếu thuận, cũng không dám nói việc này cho mẹ ruột hắn nghe." Bất quá đợi cho thật sự hòa ly về sau, nàng sẽ phái người đi thông tri Nhị Di Nương một tiếng.
"Tam tỷ tỷ, ta nhớ tỷ lắm." Gặp người lớn rảnh rỗi, Thái Quang Hoa lập tức bổ nhào qua cuốn lấy Minh Phỉ, cười đùa thành một đoàn.
Ngồi đến khi sắc trời dần tối, Cung Viễn Hòa đến đây, trong tay mang theo bao lớn bao nhỏ, đều là lễ vật mua cho mọi người ở Thái gia, có đồ ăn cùng vài thứ đồ chơi nhỏ, ngay cả Minh Tư cùng Thái Quang Nghi cũng có. Từ trước đến nay, ấn tượng của Trần thị đối với hắn không tệ, cười đùa: "Chẳng lẽ không cho thứ này, sợ ta không cho dẫn nương tử ngươi đi à?"
"Nhạc mẫu không cần trêu đùa tiểu tế." Cung Viễn Hòa vừa tỏ vẻ cợt nhả như ngày, cười đến thông thuận, ôm Thái Quang Hoa chọc cười.
Nhìn cảm tình đôi phu thê trẻ tuổi cũng không tệ lắm, Trần thị khen ngợi nhìn Minh Phỉ một cái, nói: "Thôi, không làm khó dễ ngươi, nhanh đi về đi."
Hai vợ chồng lên xe ngựa, Cung Viễn Hòa nói: "Ta mang nàng đi chỗ này."
Đi được chừng một khắc, xe ngựa dừng tại một quán rượu nhỏ, nhấc màn lên một đường nhỏ nhìn, kêu hô Minh Phỉ qua xem.
Chỉ thấy bên ngoài quán rượu nhỏ kia treo một bên đèn lồng đỏ thắm, gió thổi qua quay tròn, một loạt cửa sổ đều mở ra, tình hình bên trong nhìn một cái không sót gì. Mấy cái bàn thưa thớt có vài ba người, uống rượu ăn cơm nói đùa, cũng không có gì dị thường. Minh Phỉ nghi hoặc nhìn Cung Viễn Hòa: "Không có gì để nhìn mà."
Cung Viễn Hòa cười ôm lấy đầu nàng, nâng cằm nàng lên, kêu nàng xem trên lầu. Cửa sổ trên lầu cũng mở rộng ra, gần cửa sổ co một cái bàn, có hai nam nhân mặt mày trẻ tuổi ngồi đối diện, bên người mỗi người có một nữ tử tuổi còn trẻ xinh đẹp đang mời rượu hoặc là bưng đĩa rau mớm vào trong miệng bọn họ.
Nán lại xem diện mạo hai nam nhân kia, Minh Phỉ giật mình mở to hai mắt