Sáng sớm hôm sau, đã có người đến gọi Minh Phỉ, muốn báo cho nàng biết có người muốn gởi tiền công và tiền thưởng ở phòng thu chi. Dẫn đầu là mẹ con Kim thị, lấy lý do là sợ bị mấy người thân thích vô lương tìm tới cửa nên tìm cách gởi đi, sau đó, Kim thị còn nói cho Xuân Niếp làm không công ở nông trang.
Có Kim thị dẫn đầu, mấy gã sai vặt và tiểu nha hoàn mới được mua vào cửa cũng gởi ít bạc không dùng đến phòng thu chi, không những vậy, lão Mã cùng cầm bạc đi gởi nói là muốn để dành cưới thê.
Đối với sự tin tưởng của Kim thị, Minh Phỉ rất vui mừng. Cung Viễn Hòa thấy nàng vui mừng vậy cũng vui mừng theo. Khi hai người vừa mới dùng điểm tâm xong, chi thứ hai bên kia đã phái người từ cửa chính tới đây mời đi sang bên đó, nói là Cung nhị phu nhân của bọn họ mời họ qua nói chút chuyện trong nhà.
Trải qua lần gây chuyện ồn ào ngày hôm qua, lại có Cung Viễn Trật phía trước nói vun vào bảo đảm, Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa cũng mơ hồ đoán được bà ta muốn nói chuyện gì, nhất định là Cung nhị phu nhân đã quyết định chủ ý rồi, gọi hai người sang thương lượng.
Hai phu thê nhìn nhau cười đi ra từ cửa chính sang bên kia, cũng đi từ cửa chính vào, Cung nhị phu nhân nghe hạ nhân báo lại đường đi của hai người thì trầm mặc lại không nói lời nào, cũng không tiếp tục phát giận bừa bãi.
Hai người mới vừa đi vào, Cung Tịnh Kỳ lập tức đi lại chào đón, thân thiết kéo hai người ngồi xuống, Chu di nương tự tay dâng trà thơm lên. Đợi hai người ngồi vào chỗ của mình, Cung nhị phu nhân mới ho khan vài tiếng rồi mở miệng: “Nghe nói hai người thiếu tiền, mang áo đi cầm?”
Cung Viễn Hòa cười cười không nói.
Cung nhị phu nhân thong thả bê tách trà lên ung dung thổi lá trà nhắp một ngụm rồi nói: “Nếu là thiếu tiền, tại sao còn muốn tự xây phòng bếp riêng? Còn phải mua thêm nhiều người như vậy?” Bà đây là trách Minh Phỉ không đảm đương được trách nhiệm đương gia chủ mẫu.
Cung Viễn Hòa nghe bà trách móc Minh Phỉ thì không thoải mái, lôi kéo Minh Phỉ đứng lên nói: “Nếu thím không có chuyện gì khác, chất nhi còn có việc phải làm, ngày khác sẽ trở lại nghe thím dạy dỗ, chất nhi cáo từ trước.”
Cung Tịnh Kì và Cung Viễn Trật thấy vậy thì vội vàng nháy mắt với Cung nhị phu nhân, Cung nhị phu nhân gắng gượng nuốt xuống khẩu khí kia, nói: “Nếu không có tiền dùng sao lại không đến nói với ta? Lại còn ra ngoài cầm đồ áo khoác, để cho người khác chê cười? Các ngươi luôn nghĩ là ta giữ hết tiền không cho các ngươi, nhưng không nghĩ qua, lúc đầu là cha ngươi ủy thác cho ta, muốn ta quản lí tốt số tài sản kia. Các ngươi còn trẻ lại không hiểu chuyện, chỉ sợ rơi vào trong tay các ngươi thì hai ba ngày là các ngươi đã tiêu xài hết, về sau lấy gì sống qua ngày, rồi cả đời gặp cảnh khốn cùng, đây chẳng phải là tội của ta sao?”
A nha, bà ta thật có tâm tốt quá đi. Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa liếc mắt nhìn nhau, khẽ mỉm cười nhưng cũng không đáp lời.
Cung nhị phu nhân đang thao thao bất tuyệt nói một hơi dài, nào là những năm này bà ta làm đương gia chủ mẫu phải chịu nhiều cực khổ như thế nào, những cửa hàng buôn bán thì lỗ vốn, nông trang thì gặp hạn hán lũ lụt liên miên, hàng năm tu sửa phòng ốc tốn không biết bao nhiêu bạc, hiện tại Cung Trung Tố còn giữ chức, như người khác thì được người ta mang bạc đến biếu, còn hắn thì phải không ngừng móc bạc ra để đút lót, tìm kiếm quan hệ, tiếp đó lại nói đến việc Cung Viễn Hòa bị tôn đại bá đại mẫu làm hư người, cái ăn cái mặc đều phải tinh khiêu tế tuyển đồ tinh tế nhất, tốt nhất, lại ham chơi kết bạn lung tung, chỉ đến kinh thành ba năm mà lại tốn không biết bao nhiêu bạc trong nhà.
Bà ta nói rất nhiều, nhưng suy cho cùng là thông báo trước cho bọn họ, những năm này là do Cung Viễn Hòa dùng rất nhiều tiền trong nhà, để cho bọn họ chuẩn bị chút tâm tư sẽ không có nhiều tiền chia cho bọn họ. Cung Viễn Trật có mấy bản sổ sách ghi riêng muốn đưa cho bọn họ xem nhưng lúc này, bọn họ cũng không để ý nhiều chỉ yên lặng lắng nghe, đợi bà ta nói xong mới nói: “Chính là bởi vì thấy thím quá khổ cực, cho nên chúng ta mới không dám làm phiền thím nữa. Thân thể ngài không khỏe, ngài nên nghỉ ngơi đi, chúng ta không làm phiền ngài nữa.”
Cung nhị phu nhân thấy hắn không đáp lời, không biện bạch mà còn muốn phải vội đi thì vội vàng chuyển tới đề tài chính: “Ta đã tính sổ sách trong nhà rồi, trước hết mỗi tháng chi cho các ngươi năm trăm lượng bạc để dùng, lúc cháu dâu không có chuyện gì làm thì cứ tới đây theo ta học cách quản gia, học cách đối đãi với người khác, ta sẽ nói với ngươi một lượt tất cả rồi dạy ngươi cách phải xử lí những chuyện lớn nhỏ trong nhà như thế nào?”
Thấy Minh Phỉ cười không nói, nàng khoa trương nói: “Cháu dâu, ta đây cũng là vì muốn tốt cho các ngươi thôi. Ngươi xuất thân từ nhà quan, lại còn trẻ, chưa có trải qua mưa gió gì nhiều, chỉ sợ sổ sách cũng chưa từng nhìn qua bao nhiêu, sao lại hiểu được phải xử lí những cửa hàng điền trang như thế nào? Nếu đột nhiên giao hết vào tay ngươi, ngươi lại bị người khác lừa thì làm sao bây giờ? Nóng lòng không ăn được đậu hũ nóng, loại chuyện như vậy thì phải từ từ học mới được.”
Thấy hai người vẫn không nói gì, ba mẫu thân bọn họ cũng có chút nóng nảy.
Đột nhiên Chu di nương cười nói: “Để tỳ thiếp nói nhiều một câu, đây là phu nhân thật tâm thật ý tính toán vì đại gia và đại nãi nãi đấy. Nếu là người ngoài, người nào lại phải phí sức mà chẳng có kết quả tốt như vậy. Lúc trước đó là yêu quá nhiều nên cũng không thể tránh khỏi trách móc mấy câu, nếu không cũng không lao tâm khổ tứ như vậy. Những năm gần đây, dù phu nhân không có công lao thì cũng có khổ lao, đại gia và đại nãi nãi cũng nên thông cảm cho tấm lòng từ ái của phu nhân mới đúng.”
Nghe Chu di nương nói xong, Cung nhị phu nhân gật đầu liên tục, “Chính là vậy đấy. Chúng ta đều là người một nhà, có cắt đứt xương với gân thì cũng không có chỗ nào tốt. Cuối cùng ta cũng hi vọng là tất cả mọi người đều tốt thôi, cũng không thể vì ta nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy mà không thể trách móc ngươi vài câu, mà ngươi vì vài câu trách mắng của ta mà ghi hận ta cả đời chứ?”
Cung Tịnh Kì và Cung Viễn Trật cũng rối rít nói thêm vào: “Đại ca, trước hết cứ như vậy đi. Sau này khá hơn chút chuyện, phụ thân không có ở nhà cũng không thể nói gì được, để đại tẩu trước cứ đi theo mẫu thân học cách xử lí chuyện cửa hàng buôn bán, còn chuyện nhà, cứ đợi đến khi phụ thân về rồi nói sau, không phải tất cả đều tốt đẹp sao?”
Cung Viễn Hòa hạ mí mắt suy nghĩ một chút, nói: “Mới vừa rồi thím cũng đã nói, ta là người kén ăn kén mặc, vẫn thích kết giao nhiều bằng hữu, lại nuôi nhiều người như vậy, còn phải tu sử nhiều phòng ốc trong viện để còn có bằng hữu thân thiết lui tới chơi, mỗi tháng năm trăm lượng bạc, có đủ không? Số tiền này may một cái áo khoác cũng không đủ!”
Hắn đây là có ý chê bạc quá ít, có nghĩa là hắn nguyện ý tạm thời lui một bước.
Cung Tịnh Kì tiến đến nói nhỏ bên tai Cung nhị phu nhân: “Trước cứ nghe theo hắn đi.” Còn phải một hai năm nữa Cung Trung Tố mới về nhà, bây giờ chỉ cần bọn họ không làm khó, có thể kéo dài thêm thời gian thì kéo dài, sau này sẽ có biện pháp khác, có thể di tản ít tiền bạc tài sản đi chỗ khác, rồi hợp lí hợp tình nói tiền bạc tài sản đã thất thoát thì cũng không ai có thể làm gì được.
Cung nhị phu nhân cắn môi gật đầu: “Vậy các ngươi thấy bao nhiêu bạc thì đủ?” Lời này là hỏi Minh Phỉ.
Cung Viễn Hòa lại giành mở miệng trước: “Nếu thím đã nói vậy thì không phải một hai ngàn lượng bạc là có thể đủ được. Ta đây vẫn có nàng dâu đương gia, nếu không nhiều người như vậy thì không sao, nhưng chúng ta lại mới mua thêm mấy nha hoàn, gã sai vặt, còn bao nhiêu người làm cũ nữa, có nhiều hơn một ngàn lượng cũng không đủ.”
“Cái gì?” Cung nhị phu nhân đau lòng một hồi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Chu di nương mặt không biến sắc đè đầu vai của bà ta lại, nhìn bà ta lắc nhẹ đầu một cái. Lúc này bà ta mới tỉnh lại, đúng nha, lúc trước nàng khoa trương nói Cung Viễn Hòa mỗi tháng ăn tiêu xa hoa thế nào, giờ đây lại phủ nhận, chẳng phải là tự đánh vào mặt mình sao? Bà ta nâng trán suy nghĩ kỹ một lát, cố nặn ra nụ cười nói: “Hôm nay, tiền trong nhà rất ít, vì làm ăn khó khăn, những cửa hàng kia đều không thể kiếm tiền, nếu là đều cho các ngươi, ta và đệ đệ, muội muội của ngươi đều phải uống gió tây bắc hết à, ngươi cũng phải tính toán một chút, một tháng một ngàn hai lượng được không?”
Không đợi Cung Viễn Hòa trả lời, Cung Tịnh Kỳ nhanh chóng cầm lấy ngân phiếu đưa ra, muốn lập tức đưa ngân phiếu rồi đuổi người đi. Cung Viễn Hòa cười nhẹ một tiếng: “Ta bên kia mọi sự vừa mới tu sửa, phải tốn rất nhiều tiền cho mấy thứ lặt vặt. Chỉ thế này, thật sự không đủ. Thôi, sau này ta lại thắt lưng buột bụng thôi.” Quay đầu lại nhìn Minh Phỉ, “Ta nhớ ta còn có một bảo thạch Hồng Lam và hạt châu khảm trên thắt lưng có thể đi cầm chắc được chút tiền, ách, nhưng cái đó không được, đó là vật của tổ phụ truyền cho ta, nhưng nếu không thì cũng không biết thứ gì lại đáng tiền để đi cầm đây?” Hay chờ ta về nhìn qua một chút, nếu không đủ thì bán trang viên nuôi chó kia đi. Tóm lại phòng trong viện cũng không nhiều không ít, vừa đủ có thể mang hết chó về nuôi.”
Cung Tịnh Kì xanh mặt trợn mắt nhìn Cung Viễn Hòa một cái, Cung Viễn Hòa cũng nhìn nàng cười một tiếng hỏi chuyện không liên quan gì: “Không biết tam muội đã chuẩn bị đồ cưới xong hết chưa?”
Cung Tịnh Kì giống như bị phỏng một chút, cúi đầu cộc lốc: “Không biết.”
Cung Viễn Trật bất đắc dĩ thở dài, nháy mắt với Cung nhị phu nhân, Cung nhị phu nhân giận đùng đùng nói: “Tháng này cho thêm các ngươi năm trăm lượng nữa, nếu các ngươi muốn đòi thêm sẽ không có đâu.” Nói rồi kéo rèm lại.
Cung Nghiên Bích mang ngân phiếu năm trăm lượng bạc ra ngoài, Cung Viễn Trật suy nghĩ một chút rồi từ trong lồng ngực lấy ra một sấp ngân phiếu đặt thêm vào tay Cung Viễn Hòa: “Ca ca, như thế này đã đủ chưa?”
Cung Viễn Hòa cười một tiếng, cũng không đếm bỏ vào trong áo, lôi kéo Minh Phỉ đi: “Vậy thì trước hết cứ tạm như vậy đi.” Đi một chút rồi dừng lại một chút, hỏi Chu di nương: “Thiếu chút nữa ta quên mất, hôm qua di nương ngã xuống rất nặng. Vừa đúng lúc Hoa ma ma bên cạnh đại nãi nãi rất thành thạo xoa bóp, chúng ta có mang theo rượu thuốc để xoa bóp, Hoa ma ma giúp xoa bóp cho Chu di nương đi. Bên cạnh thím không thể thiếu di nương được.”
Quả thật, Hoa ma ma lấy từ trong ngực một bình sứ nhỏ cười cười bước mấy đi qua đưa cho Chu di nương: “Di nương, người xem phải đi nơi nào để xoa bóp đây? Để nô tỳ xoa bóp một chút, bảo đảm năm ba ngày là tốt thôi.”
Minh Phỉ cũng đi theo vịn tay Chu di nương: “Di nương không cần quá khách khí đâu.”
Chu di nương có vẻ thụ sủng nhược kinh cười nói: “Không cần, thiếp da dày thịt béo, không yếu ớt như vậy đâu, dùng chút nước thoa thoa vào là tốt rồi. Thiếp nào dám làm phiền đến đại nãi nãi và Hoa ma ma?”
Cung Tịnh Kì lãnh u u mà nói: “Di nương, đó là đại nãi nãi tốt bụng, ngươi không cần từ chối. Nếu ngươi từ chối tấm lòng của đại nãi nãi, ngược lại có vẻ xa lạ rồi.”
Chu di nương cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: “Cũng tốt, trước hết tỳ thiếp xin cảm ơn đại gia và đại nãi nãi. Chỉ là xoa bóp thì không cần, lúc này tỳ thiếp còn muốn hầu hạ phu nhân, nếu trên người có mùi lạ thì sẽ bất kính với phu nhân. Đại nãi nãi có thể ban thuốc này cho thiếp được không, bên cạnh tỳ thiếp cũng có một nha hoàn tinh thông y thuật, chiều nay để cho nàng xoa bóp cho tỳ thiếp là được rồi.”
Bà ta càng đẩy, Minh Phỉ càng muốn thay nàng chữa thương cho thật tốt, Cung Tịnh Kì cũng muốn, vì vậy Cung Tịnh Kì nói: “Di nương cẩn thận quá mức rồi, ở đây để nhị tỷ tỷ hầu hạ là được. Đi, chúng ta cùng đi đi, nếu di nương bị thương nặng thì nên nằm trên giường nghỉ ngơi mới phải, chớ để vết thương nhỏ thành nặng hơn sẽ không tốt đâu.” Quay đầu gật đầu với Cung Nghiên Bích nãy giờ đứng yên không nói gì nói: “Nhị tỷ tỷ, mẫu thân ở đây làm phiền tỷ tỷ rồi.”
Chu di nương thấy sống chết gì cũng không thoát nên thấp thỏm lo âu cười nói: “Thật là, ta lúc nào thì yếu ớt như vậy chứ. Tam tiểu thư và đại nãi nãi thật là lo lắng quá rồi.”
Mấy người đến Thanh Thắng các chỗ ở của Chu di nương, Minh Phỉ quan sát một chút, mặc dù không bằng trong phòng Cung nhị phu nhân, nhưng cũng không kém xa, nhìn qua có thể thấy cũng xứng với thân phận một di nương của bà ta.
“Ngâm Nhụy!” Chu di nương đứng ở cửa gọi mấy tiếng, một cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi, chải đầu theo kiểu phụ nhân, mặc cái áo màu xanh dương rất xinh đẹp mỉm cười đi ra, thấy Minh Phỉ và Cung Tịnh Kì thì hành lễ chào hỏi.
Minh Phỉ thấy nàng như vậy thì có chút kì quái, giống như là phụ nhân nhưng cũng không có nghe qua Cung Trung Tố còn có nha hoàn thông phòng như vậy. Cung Tịnh Kì thấy nàng khó hiểu thì ở bên tai nàng nhẹ giọng: “Đây là nha hoàn thông phòng của tam đệ. Người mà Chu di nương nói biết xoa bóp chính là nàng ta.” Vì muốn dò xem thật hư chuyện Chu di nương bị thương hay không nên Cung Tịnh Kỳ cũng muốn ở bên quan sát một chút.
Minh Phỉ cảm thấy giống như bị sét đánh khẽ giật mình, Cung Viễn Khoa chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, người giống như cọc gỗ, vậy mà thậm chí đã có nha hoàn thông phòng mười tám mười chín tuổi xinh đẹp thế kia. Hơn nữa, nha hoàn thông phòng của Cung Viễn Khoa lại không sống cùng phòng với Cung Viễn Khoa mà lại ở cùng Chu di nương, chuyện này thật sự quá kỳ quái.
Chu di nương bị thương, băn khoăn lo lắng nằm lên giường, kéo ống quần lên, dưới tay áo lộ ra một thân da thịt trắng như tuyết, làm cho những vết thâm tím trên làn da càng thêm rõ ràng.
Hoa ma ma nhìn mấy lần, rửa sạch tay rồi dùng khăn tay lau sạch nước, đang muốn tiến lên thì Ngậm Nhụy đã cười nói: “Di nương có bệnh xấu hổ, không dám làm phiền Hoa ma ma, chỉ cần Hoa ma ma đứng bên chỉ nô tỳ làm là được rồi.”
Rượu thuốc có mùi rất gay mũi, Cung Tịnh Kì cũng đã nghiệm chứng thấy thật sự Chu di nương bị thương, nên cũng không cảm thấy hứng thú nữa, người nào động thủ đều giống nhau thôi, nàng cầm chiếc quạt đứng bên cửa sổ quạt quạt mấy cái, cũng không nghĩ quản nữa. Tuy nhiên Minh Phỉ lại nhìn ra chút đầu mối, nàng từng là người bị thương đương nhiên biết khi bị thương tự nhiên sẽ bị sưng lên, sẽ tím bầm, chứ không phải đơn thuần là vết bầm tím trên da thịt thôi.
Nàng tiến lên nhìn kĩ hơn: "Di nương đã chịu khổ rồi, đã đau đớn như vậy còn phải chịu đựng đi hầu hạ thím. Lát nữa ta sẽ nói với thím để di nương nghỉ ngơi mấy ngày, chữa khỏi vết thương rồi lại đi không sao đâu."
Hoa ma ma tinh ranh hơn, đã tiến lên một bước, âm thầm lấy rượu xoa vào tay rồi kĩ xảo xoa lên vết thương, rất nhanh liền thấy vết bầm nhạt đi rất nhiều.
Thấy vậy, nhất thời sắc mặt Chu di nương và Ngậm Nhụy đại biến, Hoa ma ma bất động thanh sắc, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhìn về phía Minh Phỉ nhỏ giọng nói: "Nô tỳ nghe nói, nếu dùng đồng xu cạo lên người, sẽ lưu lại vết bầm rất đậm giống như dấu tích bị ngã, không rửa bằng nước được, và cũng không dễ gì lau hết được."
Minh Phỉ nhẹ giọng nói: "Di nương, đây là bị sao vậy? Có cần thiết phải như vậy không?"
Chu di nương mím môi không nói lời nào.
Nếu như hôm qua thật sự ở cửa hình trăng khuyết kia, Cung nhị phu nhân bị đụng đầu bị thương hoặc có chuyện gì thì ngược lại, nàng và Cung Viễn Hòa sẽ là người bị xui xẻo. Minh Phỉ nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, ho khan một tiếng: "Tam muội muội..."
Chu di nương hơi ưỡn người lên, một tay nắm chặt tay Minh Phỉ giấu trong vạt áo, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và cầu khẩn, trên người không khống chế được khẽ run lên.
Cung Tịnh Kì bước chậm đến hỏi: "Thế nào?"
Sắc mặt Chu di nương trắng bệch như tuyết trong mùa đông.
Minh Phỉ nhẹ nhàng rút tay từ trong tay Chu di nương ra, cười nói với Cung Tịnh Kì: "Ta cảm thấy chúng ta ở đây cũng không giúp được gì, rượu thuốc này có mùi vị không dễ ngửi chút nào, không bằng chúng ta ta ngoài sân đợi một chút đi?"
Đương nhiên Cung Tịnh Kì sẽ không phản đối.
Minh Phỉ ý vị sâu xa nhìn Chu di nương cười một tiếng: "Di nương có bệnh xấu hổ, an tâm nằm nghỉ đi, ta để Hoa ma ma và Ngậm Nhụy ở đây xoa bóp cho ngươi, chỉ cần xoa bóp một lần thôi cũng sẽ đỡ hơn nhiều lắm."
Cung Tịnh Kì và Minh Phỉ đi ra khỏi Thanh Thắng các, bâng quơ đi loạn trong sân. Cung Tinhk Kì nói: "Ta còn nhớ lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi mới cao như vậy, bây giờ thật nhớ lúc đó quá. Khi đó, có lẽ ta chưa từng nghĩ ngươi thế nhưng lại trở thành chị dâu ta. Khi ta nghe nói hai nhà chúng ta kết thân, ta còn cao hứng vô cùng, nghĩ tới chị dâu em chồng chúng ta ở chung nhất định sẽ vô cùng vui vẻ."
Thật không nghĩ đến, bây giờ chị dâu này lại đặc biệt đối nghịch với nàng đúng không? Minh Phỉ khẽ mỉm cười, "Đúng nha, việc đời thật khó đoán trước. Ai có thể quay trở về tuổi thơ chứ?"
Cung Tịnh Kì nói: "Khi đó, chúng ta đối xử với nhau rất tốt, sau đó đổi lại Chu Thanh là người đối xử tốt với ngươi, phải không?”
Minh Phỉ gật đầu: "Nghĩ, năm ấy nếu không phải Nghiên Bích ở Viên gia khi dễ ta, nói không chừng chúng ta vẫn luôn tốt đẹp như vậy. Ai, cái thời điểm kia, ta cũng không ngờ các nàng vì cái gì mà nhằm vào ta. Ta uất ức muốn chết rồi." Ý nàng là có một số việc không phải cứ ôn chuyện là có thể giải quyết được.
Cung Tịnh Kì á khẩu không trả lời, chỉ đành cười khan nói: "Đó chỉ là hiểu lầm thôi."
Minh Phỉ dùng cây quạt quạt mạnh một con bướm trắng bay ngang qua trước mặt, cười nói: "Đúng nha, giữa chúng ta có quá nhiều hiểu lầm. Thật là đáng tiếc. Thời gian như nước chảy, mấy người chúng ta không thể trở về như ngày trước được rồi. Nói không chừng tương lai sau này đều sẽ có phu quân của mình, sẽ bởi vì vậy mà phát sinh nhiều hiểu lầm hơn nữa. Nữ nhân chúng ta, dường như tất cả đều là thân bất do kỉ."
Mỗi người đều có lợi ích riêng, nói như vậy có lẽ Cung Tịnh Kì sẽ không lấy chuyện xưa ra để ôn chuyện nữa, không lôi kéo tình cảm với Minh Phỉ nữa, cũng sẽ càng không tính toán khuyên nàng lùi một bước.
Hai người đứng dưới giàn hoa tử đằng, nhất thời nhìn nhau chẳng nói gì. Hoa ma ma tìm tới đây, cười nói: "Đã tốt rồi, có lẽ di nương vẫn cần nằm trên giường nghỉ ngơi nửa ngày hay một ngày nữa là khỏe rồi."
Cung Tịnh Kì cùng Minh Phỉ lạnh nhạt nói một hai câu vớ vẩn đi đến cửa thùy hoa thì tách nhau ra.
Hoa ma ma cười nói với Minh Phỉ: "Tam tiểu thư, Chu di nương nói là buổi tối sẽ để nhị tiểu thư mang ít thức ăn đến cho ngài, bảo là cảm tạ ngài." Lại nói, "Lão nô đã sớm biết nữ nhân này chẳng phải người tốt gì. Người này chẳng khác gì mấy người trong nhà trước kia, cứ một bộ kiều nhược giả trang đáng thương." Chỉ tiếc Cung Trung Tố vốn không yêu sắc như Thái Quốc Đống, Cung nhị phu nhân cũng không phải là người mềm mại thiện lương giống Trương thị, cho nên Chu di nương giả bị thương, thiện lượng mềm yếu đối phó.
Minh Phỉ nói: "Đã như vậy, tối nay chúng ta đành an vị đợi khách quý tới cửa thôi."
Cung Viễn Hòa và Cung Viễn Trật cùng ngồi ở hành lang ngoại viện uống trà nói chuyện, chờ Minh Phỉ ra ngoài, thấy Minh Phỉ từ từ đi đến cửa thùy hoa miệng, vội vàng từ biệt Cung Viễn Trật rồi bước nhanh đến đón Minh Phỉ cùng nhau trở về nhà.
Minh Phỉ cẩn thận lấy ngân phiếu trong tay Cung Viễn Hòa kiểm qua một chút rồi cho vào hộp tiền khóa lại, cười nói: "Tổng cộng hai ngàn hai. Nhị đệ của chàng thật đúng là người có tiền nha, tiện tay thôi đã lấy ra một ngàn lượng, cộng thêm thay chàng đến tiền trang chuộc áo khoác, cũng mất gần hai ngàn lượng nữa. Rốt cuộc nhà chàng có bao nhiêu tiền để phung phí như vậy?"
"Bạc đưa tới cửa, không lấy cũng thật uổng phí." Cung Viễn Hòa nói: "Trong tay nhị đệ cũng không có nhiều tiền. Nàng đừng thấy bọn hắn được ăn ngon, mặc đẹp như vậy là có nhiều tiền, tiền của bọn họ có cũng chỉ đủ dùng thôi, trên thực tế, thím sợ bọn họ học thói xấu, mỗi tháng theo thường lệ chỉ cho ít bạc đủ dùng, bình thường sẽ không cho nhiều hơn. Ta thấy hôm nay cơ bản nhị đệ không còn bao nhiêu tiền riêng nữa đâu, nhiều nhất cũng còn gần một ngàn hai." Người có thể tiêu tiền như nước, cũng chỉ dùng tiền trên người một mình hắn thôi, còn Cung Viễn Trật và Cung Viễn Qúy thì phải bồi dưỡng thành người tài.
Minh Phỉ nói: "Ta cảm thấy được bọn họ rõ ràng chính là muốn kéo dài thêm thời gian, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, chúng ta không thể để mặc cho bọn họ muốn tính toán thế nào cũng được được.”
"Dĩ nhiên. A, đúng rồi, cữu cữu biết chuyện ta đi cầm áo, đã viết thư cho phụ thân ta một bức thư nữa rồi." Cung Viễn Hòa lấy chén canh đậu xanh đưa cho Minh Phỉ: "Uống đi, có thể tiêu tan mệt mỏi."
Tử La ở bên ngoài nhỏ giọng nói: "Đại gia, Tiết tổng quản có chuyện tới bẩm báo."
Cung Viễn Hòa đứng lên nói: "Nàng nằm nghỉ một chút đi, ta ra ngoài rồi quay lại ngay."
Minh Phỉ nằm xuống ngủ nửa mê nửa tỉnh, Cung Viễn Hòa từ bên ngoài đi vào, chạm nhẹ vào nàng: "Viên gia coi trọng cuộc sống, nói là từ nay trở đi hạ táng. Ngày mai ta đến nha môn, rồi trực tiếp đi nhà bọn họ điếu nghiễn, nàng nói với người ta chuẩn bị cho ta một phần tang nghi." Lại lấy ra hai tờ giấy đưa cho nàng xem: "Những bức vẽ trước kia đã bán được ba ngàn lượng bạc, ta đã mua được một cửa hàng bên cạnh Hoa Mãn Lâu, còn mua thêm hai mảnh đất thượng đẳng khoảng hai trăm mẫu ở vùng ngoại ô. Chỉ cần không gặp chuyện ngoài ý muốn, đủ cho cô nhi quả mẫu nàng sống tốtqua ngày."
Minh Phỉ còn đang nhìn khế ước mua bán đất, mua bán nhà, lại thấy Cung Viễn Hòa cầm một bức thư ở một bên lật qua lật lại, không khỏi cười hỏi: "Đây là là cái gì vậy?"
Cung Viễn Hòa cười hắc hắc mở thư ra cho nàng xem, lại đi đến bàn tự tay cầm bút viết thư, lời ít ý nhiều nói mấy câu, nói không phải là mình bất hiếu, mà là không thể phụng dưỡng song thân. Đối với cô nhi trại mẫu kia cũng là lực bất tòng tâm.
Minh Phỉ cau mày: “Từ đâu chàng có được bức thư này?” Ngẫm nghĩ một hồi, nàng lập tức hiểu đây rõ ràng là hắn đang ngụy tạo, nàng không khỏi nhíu mày đưa thư ra phía ánh sáng cẩn thận tra nghiệm: “Chàng cũng không sợ bị người khác đoán được?”
Cung Viễn Hòa cười nói: “Khi người ta đang đau khổ vô cùng, sẽ không chú ý nhìn kĩ đâu. Huống chi, ta rất tin tưởng vào thủ nghệ của người nọ. Không phải vừa rồi chính nàng cũng cho rằng đây chính là bút thư của thân hắn sao?”
“Là người nào vậy?” Hắn biết đều là những người gì?
“Nàng đừng hỏi, ta có nói nàng cũng không biết đâu, chỉ là một người bạn thôi.” Cung Viễn Hòa cười coi thường bỏ qua việc này.
Đêm đến, quả nhiên Cung Nghiên Bích thướt tha duyên dáng mang theo hai nha hoàn đi đến, xách theo một hộp đựng thức ăn. Cũng chỉ là mấy thứ điểm tâm bình thường được tỉ mỉ chế luyện, cũng không có nước canh thượng hạng gì.
Sau khi để xuống liền tế thanh tế khí đuổi hai nha hoàn đi theo ra ngoài, một nha hoàn trong đó còn không chịu đi bị Bạch Lộ cứng rắn kéo đi.
Cung Viễn Hòa muốn ra ngoài tránh mặt để hai người nói chuyện, Cung Nghiên Bích lại không chịu, níu lấy tay áo Cung Viễn Hòa, nước mắt lập tức chảy xuống: “Ca ca, ta van ngươi nể ta cũng là huyết mạch một nhà mà giúp muội muội một chút đi.”
Minh Phỉ vội vàng tiến lên kéo Cung Nghiên Bích ra, khuyên nàng ta ngồi xuống, từ từ lau nước mắt cho nàng ta: “Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng khóc.”
Cung Nghiên Bích nắm chặt tay áo nàng, khóc ròng nói: “Tẩu tẩu, ta biết trong lòng tẩu vẫn oán giận ta và di nương. Mà ta cũng không có cách nào khác, nếu có thể, ta cũng muốn làm người gặp người yêu, chứ sao lại muốn làm cho người khác gặp là chán ghét?”
Minh Phỉ ôn hòa cười nói: “Lời muội muội nói sai rồi, ta sao lại oán giận với ngươi được chứ? Nếu ta oán giận với di nương thì chiều nay cũng không giúp bà che giấu. Ngươi nói có đúng không?”
Cung Nghiên Bích nghe nàng trực tiếp nhắc tới chuyện Chu di nương giả bị thương liền nâng váy đứng lên rồi quỳ xuống đất: “Ca ca, tẩu tẩu, cầu các ngươi để cho di nương và tỷ đệ chúng ta một con đường sống.”
Cung Viễn Hòa nhanh tay lẹ mắt cúi xuống đỡ nàng đứng dậy rồi lạnh mặt trầm giọng nói: “Chúng ta không nhận nổi đại lễ của ngươi, cái yêu cầu này thì càng không thể tưởng tượng nổi. Ngươi tới, đưa nhị tiểu thư trở về đi.”
Nhất thời Cung Nghiên Bích ngẩn người, nước mắt đột nhiên không rơi nữa, làm bộ tội nghiệp nhìn về phía Minh Phỉ: “Minh Phỉ… là do ta không đúng, năm đó ta không nên nghe lời phu nhân ngay trước mặt đám người Viên Mai Nhi làm khó ngươi, xúi giục các ngươi bất hòa; ngày các ngươi thành thân, cũng là ta không đúng, ta không nên vì để làm vui lòng phu nhân mà đi đến tân phòng châm chọc ngươi; ngày ngươi bị cảm nắng, ta cũng không nên nghe lời phu nhân mà làm canh ba ba, cộng thêm này mấy món ăn có tính hàn đưa tới. Nhưng ta đây đều là không có cách nào, ngươi xem, ta đã lớn như vậy, tam muội cũng đã có người đưa lễ, ta cũng không có một người nào để ý đến.”
Cung Viễn Hòa lạnh lùng thốt lên: “Để tam muội ngươi xuất giá thì ngươi mới có thể gả ra ngoài, ngươi gấp cái gì chứ. Ngày đó ta nghe nói rồi, chuyện thành thân của ngươi, phụ thân cũng đã hỏi tới, ngươi lo lắng cái gì nữa?”
Cung Nghiên Bích cắn răng nói: “Ta không vội sao được? Rốt cuộc bà ta muốn gả cho ta cho chó hay mèo? Còn mấy tháng nữa là đến hết năm rồi, nhưng cái gì cũng không chuẩn bị cho ta, ta gả đến nhà nào thì có được tôn trọng không? Tương lai bảo ta phải làm người như thế nào? Phụ thân sao, cũng bởi vì câu nói kia của phụ thân mà làm ta thành đắc tội với phu nhân, bà ta cứ vin vào cớ ấy kéo dài đến bây giờ…” Nàng vừa bi thương nói, nước mắt tuôn ra như suối: “Cũng bởi vì di nương lúc ấy không kịp kéo phu nhân lại, sợ bị phu nhân trách tội, lại sợ bị các ngươi trách tội, không thể không lấy cớ bị thương mà không nhanh nhẹn, linh hoạt kéo bà ta thôi…”