Mục lục
Hỉ Doanh Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: hoada

Đợi đến khi Minh Phỉ và Cung Nghiên Bích nghe nói chạy tới thì đã thấy đám người Cung Viễn Trật, Cung Viễn Khoa ở trước giường Cung nhị phu nhân. Đại phu đang nói triệu chứng bệnh tình Cung nhị phu nhân cho Cung Viễn Trật: “Bệnh của phu nhân là do không điều hòa âm dương, gan thận âm hư, dẫn đến choáng đầu hoa mắt, mất ngủ thường xuyên làm cho tim đập nhanh, tai ù, dễ giận hay phiền lòng, xương sống, thắt lưng đều yếu nhược, kinh nguyệt không điều hòa. Phải an dưỡng tinh thần, bổ gan bổ thận.”

Cung Viễn Trật thở dài: “Bệnh này có thể chữa khỏi được không vậy? Thực không dám giấu diếm đại phu, mấy năm gần đây, đích xác gia mẫu nóng nảy, dễ cáu giận, thường xuyên nhức đầu, rất khó ngủ, mà khi ngủ thì giấc ngủ cũng không sâu.”

Đại phu cười nói: “Đây cũng là chuyện bình thường, rất thường thấy ở nhiều người cùng tuổi này, uống thuốc, nghỉ ngơi nhiều, sau này cố gắng đừng phiền não nữa thì bệnh sẽ tốt hơn thôi.” Tình huống bệnh giống như của Cung nhị phu nhân này, hắn đã thấy rất nhiều rồi, hoặc là do tuổi tác cao, hoặc là do trượng phu có tiểu thiếp, hoặc là do trượng phu thường xuyên ở bên ngoài không về nhà, âm dương mất cân đối, người lại suy nghĩ nhiều, tất nhiên sẽ xuất hiện loại bệnh trạng này thôi.

Cung Viên Trật ở bên ngoài nghe Cung Tịnh Kỳ nói đây không phải là bệnh gì quan trọng nên cũng yên tâm hơn, đứng im lặng chờ đại phu bốc thuốc.

Cung Viễn Trật cẩn thận thu hồi phương thuốc, đưa đại phu ra ngoài, chạm mặt Cung Viễn Hòa đang vội vàng chạy tới, không khỏi có chút ngoài ý muốn lập tức hỏi: “Ca ca, sao ngươi lại tới đây?”

Cung Viễn Hòa nói: “Tẩu tẩu ngươi thấy thím bị bệnh đã vội vàng cho người đến nha môn gọi ta đến đây. Thím như thế nào rồi? Có khá hơn chút nào không?”

Mặc dù Cung Viễn Trật biết thực tế hắn sẽ không có biểu hiện và thái độ nóng này, quan tâm như thế, nhưng dầu gì hắn cũng vội vàng chạy đến xem chứng tỏ hắn cũng quan tâm, trong lòng không khỏi vui mừng, nói lại mọi chuyện ngắn gọn. Cung Viễn Hòa đi vào nhà nhìn Cung nhị phu nhân, thấy đại phu từ bên trong đi ra thì gật đầu chào hỏi nhưng cũng không hỏi han nhiều.

Cả đám người bận rộn cả nửa ngày, cho Cung nhị phu nhân uống thuốc, thấy nàng ngủ say, Cung Viễn Hòa mới triệu tập mọi người đi ra ngoài thương lượng: “Khó trách dạo gần đây thím lại hay nóng nảy, dễ cáu giận như vậy, thì ra là bị bệnh, các ngươi cũng thật sơ ý quá, hàng ngày phục vụ thím vậy nhưng lại không phát hiện ra, cũng không nghĩ mời đại phu đến chẩn mạch sớm.”

Cung Viễn Trật nghĩ nghĩ cũng biết đó là lỗi của mình, nhiều lần hắn phát hiện có gì đó không bình thường, cũng cùng thương lượng với Cung Tịnh Kỳ muốn mời đại phu đến bắt mạch, nhưng cuối cùng vì rất nhiều nguyên nhân mà chưa kịp mời đại phu. Không ngờ hôm nay thế nhưng bệnh tới lại hung mãnh như vậy, không khỏi cảm thấy vừa xấu hổ vừa đau lòng: “Ca ca nói đúng, là lỗi của đệ.”

Chu di nương cúi đầu lau nước mắt tự trách, tình ý chân thiết nói: “Đều là lỗi của ta. Trời ạ, hàng ngày ta đi theo bên cạnh phu nhân, lại nhìn thấy phu nhân ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc nhưng lại không thể khuyên phu nhân mời đại phu đến xem sớm hơn. Nếu đại phu đến sớm một chút, có thể dùng thuốc sớm hơn, thì bệnh tình cũng không trở thành như hôm nay.” Ý của nàng là không phải nàng không có khuyên mà là khuyên không được.

Cung Viễn Khoa cũng nhớ tới nàng cũng từng đề cập tới chuyện này nên thở dài một hơi nói: “Thôi, cũng không phải là lỗi của di nương. Ngươi hàng năm cực nhọc ngày đêm tận tâm tận sức hầu hạ phu nhân, mọi người ai cũng thấy rồi.”

Cung Tịnh Kỳ thấy biểu hiện của mấy người giống như là trời sắp sập đến nơi rồi nên có chút bực mình: “Không phải đại phu nói tất cả không có chuyện gì nghiêm trọng sao, uống mấy đơn thuốc, rồi nghỉ ngơi là tốt rồi, mọi người cũng đừng lo lắng quá. Ca ca, nha môn còn có công vụ, trời cũng không sớm nữa, không bằng ca ca trở về đi.”

Cung Viễn Hòa nói: “Không cần, hôm nay ta không về, ta phải ở lại đây hầu hạ thím.”

Cung Tịnh Kì thấy khuyên không được liền sai ngươi đưa trà và trái cây lên, dù sao cũng là người một nhà không thể ngồi không nói chuyện suông được. Ước chừng khoảng nửa canh giờ, Cung Nghiên Bích đi ra ngoài nói: “Phu nhân muốn ăn cháo.”

Chu di nương hơi khẽ cau mày suy nghĩ rồi nói: “Không bằng để ta nấu cho phu nhân bát cháo hạt sen, táo đỏ thêm ít đậu xanh, có thể thanh nhiệt, trừ đi phiền não: hạt sen bổ ích tâm thận, an thần mạnh tâm; táo đỏ có thể điều dưỡng dạ dày, bổ dưỡng khí huyết. Cháo này tư âm sinh tân, ích khí cường thân, rất thích hợp để phu nhân dùng.”

Cung Tịnh Kỳ gật đầu: “Vậy làm phiền di nương rồi.”

Chu di nương thật thà nói: “Tam tiểu thư quá khách khí rồi, phu nhân khỏe thì chúng ta mới có thể tốt được. Là vì phu nhân mà cũng chính là vì chúng ta, nói gì mà làm phiền với không làm phiền chứ?” Lời nói này rất thẳng thắn, làm cho trên mặt Cung Tịnh Kỳ không khỏi có nét tươi cười.

Cung Nghiên Bích nói: “Di nương, ta đi cùng di nương, có thêm ta giúp đỡ, chắc có thể nấu cháo nhanh hơn.”

Cung Viễn Hòa thấy hai mẹ con người này không kịp chờ đợi đã muốn đi hết thì không khỏi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn sang Minh Phỉ, Minh Phỉ cũng trừng mắt nhìn hắn, ý bảo mình đã chọn trọng điểm giới thiệu cho Cung Nghiên Bích chọn hai người kia, đây có lẽ Cung Nghiên Bích muốn tìm đến mẹ ruột của nàng ta thương lượng một chút.

Quả nhiên, động tác của hai mẹ con Chu di nương thật nhanh chóng, mới nửa canh giờ đã bê một bát cháo trở lại, Minh Phỉ đi đến nhìn qua, thấy cháo nấu rất nhừ, vô luận là hạt sen hay táo đỏ, đậu xanh, đều rất nhừ, thì không khỏi tò mò hỏi: “Di nương dùng cách gì lại có thế hầm được hạt sen, táo đỏ, đậu xanh ít nhất phải hai canh giờ mà chỉ mới nửa canh giờ đã chín nhừ rồi vậy?”

Chu di nương cười nói: “Có điều đại nãi nãi không biết, dạo này trời nóng, trong nhà thường nấu cháo đậu xanh hoặc canh hạt sen để giải nhiệt, cho nên trong phòng bếp luôn có hạt sen, đậu xanh hầm sẵn. Nếu không phải phu nhân chờ ăn cháo, ta cũng không dám lấy thứ này ra nấu đâu.”

Cung Tịnh Kì có ý khen nàng nói: “Di nương suy tính thật chu đáo. Mẫu thân giao phòng bếp cho ngươi, những năm gần đây đều không có bất kì sai lầm nào cả.”

Chu di nương cười nhạt: “Tam tiểu thư khen nhầm rồi, đây là do phu nhân có cách quản gia, tỳ thiếp không dám tranh công đâu.”

Minh Phỉ nghe hai người khen qua khen lại thì không khỏi cười nói: “Cháo nóng vừa đủ, rất thích hợp để dùng.” Rồi nhìn lại Cung Nghiên Bích, thấy trên mặt nàng ta có chút phiếm hồng, đứng lặng yên trong góc, mắt nhìn sang Cung nhị phu nhân, ánh mắt mờ mịt, vừa nhìn đã biết không yên lòng.

Cung Tịnh Kỳ bê bát cháo đi đến gọi Cung nhị phu nhân tỉnh dậy để ăn cháo. Trong phòng, mấy phụ nhân lại cực kì bận rộn, mấy nha đầu đi qua đi lại, nhìn qua rất tương thân tương ái, một bộ dáng hiếu thuận hiền huệ vô cùng.

Cung nhị phu nhân ăn không ngon miệng, mới ăn khoảng chừng nửa bát cháo thì phất tay nói không ăn nữa, Chu di nương bê bát cháo cười nói: “Cháo này nấu rất ngon, nếu bỏ đi thì rất đáng tiếc, vừa đúng mấy ngày nay tù thiếp cũng ngủ không ngon, không bằng phu nhân thưởng cho tỳ thiếp?”

Cung nhị phu nhân nhàn nhạt khoát tay, lật người ngủ tiếp.

Chu di nương bê bát cháo còn lại một nửa ăn rất ngon lành, Minh Phỉ chú ý tới, hành động hèn mọn của bà ta vậy mà người Cung gia một chút kinh ngạc cũng không có, có vẻ đã tập mãi thành thói quen rồi, nên xem đó là chuyện đương nhiên. Có thể thấy được bà ta thường xuyên ăn đồ ăn dư lại của Cung nhị phu nhân, khó trách Cung nhị phu nhân lại yên tâm giao chuyện ăn uống lại cho bà ta xử lý như vậy. Tuy nhiên, bây giờ Cung nhị phu nhân bị bệnh, Chu di nương cũng ăn uống điều dưỡng không thua gì Cung nhị phu nhân như vậy, không biết sẽ đi đến mức nào?

Chu di nương nhận lấy nước trà do một tiểu nha hoàn đưa đến súc miệng, vừa ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Minh Phỉ, bà ta bình thản ung dung cười: “Đại nãi nãi có muốn dùng một chút không? Trong phòng bếp còn, để ta cho người mang tới.”

“Tạ ý tốt của di nương, bây giờ ta không đói.” Minh Phỉ lắc đầu, than thở tự đáy lòng: “Di nương thật có khả năng.”

Chu di nương nhìn về phía Cung Tịnh Kỳ: “Tối nay, đại gia và đại nãi nãi có lưu lại dùng cơm không? Không bằng để ta xuống bếp chuẩn bị cơm tối?”

Cung Tịnh Kỳ được bà ta nhắc nhở, vội vàng cười nói: “Đó là đương nhiên. Chúng ta vốn là người một nhà, nào có đạo lý không thể cùng ăn cơm được. Tẩu tẩu muốn ăn cái gì để ta bảo người đi chuẩn bị?”

Minh Phỉ làm sao có thể có yêu sách được, nên chỉ cười nói: “Ta không kén ăn đâu, có cái gì ăn cái đó là được rồi.”

Cung Tịnh Kì cũng không khách khí để Chu di nương tùy ý đi xuống bếp chuẩn bị, thừa dịp Cung nhị phu nhân ngủ say, kéo tay Minh Phỉ nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu, ta có chuyện không thể không nói để tẩu tẩu tha lỗi. Mẫu thân bị bệnh, cũng không biết khi nào thì mới có thể tốt lên được mà xử lí chuyện trong nhà. Chỗ của ta có một ngàn lượng bạc, là được trưởng bối cho vào những dịp lễ tết, ta sẽ sai người đi lấy, để cho các ngươi dùng trước, những thứ khác chờ mẫu thân khỏi bệnh rồi lại nói sau được không? Cũng không cần lại đi cầm đồ nữa, để cho người ta nhìn thấy lại cười nhà chúng ta.”

Minh Phỉ nghe nàng ta nói vậy thì không khỏi tức giận, thì ra là do chính bọn họ muốn sinh hoạt phí mà bức phu nhân đến phát bệnh sao? Còn phải dựa vào tiền riêng của đệ muội cấp cho ca ca tẩu tẩu dùng nữa chứ? Lại nói tựa như là bọn nàng thiếu tiền bọn họ vậy, đây là cái đạo lí gì chứ? Vì vậy nàng lập tức cười nói: “Tam muội không cần làm khó như thế, chúng ta là ca ca tẩu tẩu, sẽ không phải là người không hiểu chuyện như vậy, cũng không dám vào lúc thím bệnh nặng mà không đúng mực được, càng không thể để muội muội lấy tiền riềng phụ cấp sinh hoạt cho chúng ta được. Vì không để nhà chúng ta mất danh dự với người ngoài, nếu khó khăn thì ta về nhà mẹ đẻ mượn chút tiền, chờ thím khỏi bệnh lại rồi nói sau.”

Về nhà mẹ đẻ mượn tiền chẳng phải là mất mặt hơn đến tiệm cầm đồ lần trước sao! Cung Tịnh Kỳ bị lời nói minh hôn kẹp thương đeo gậy nói cho đến không nói ra lời, sắc mặt có chút trắng bệch, muốn nói Minh Phỉ không cần về nhà mẹ đẻ mượn tiền, nhưng không thể nói ra thành lời nên đành trầm mặc một lúc lâu: “Là muội muội đã không suy nghĩ chu toàn, chưa thấu đáo rồi, tẩu tẩu chớ có chấp nhặt cùng muội muội.”

Minh Phỉ cười nói: “Nói gì vậy, là tam muội đã thay chúng ta suy nghĩ mà, cũng phải mang tiền riêng ra cho chúng ta mượn không phải sao? Vốn là ca ca ngươi có rất nhiều bằng hữu, ta cũng đã suy tính hay mượn ít tiền của mấy bằng hữu thân thiết, nhưng sợ khó tránh lời nói khó nghe nên mới nghĩ tới về nhà mẹ đẻ ta mượn ít tiền là thỏa đáng nhất.” Không cho nàng về nhà mẹ đẻ mượn tiền phải không? Vậy thì nàng sẽ mượn bên ngoài, còn có rất nhiều người sẵn lòng cho nàng mượn đấy.

Cung Tịnh Kì không có cách nào chỉ đành nói: “Chúng ta ăn cơm tối trước rồi lại nói chuyện này sau đi.”

Minh Phỉ thờ ơ cười: “Ta cũng không có vội vàng gì.”

Sau khi ăn cơm tối xong, Cung Tịnh Kì cho người mang đến một sấp ngân phiếu, cũng không nói là tiền của nàng do nàng để dành, chỉ cười nói: “Mới vừa rồi ta còn có ý định cho tẩu tẩu mượn tiền trước, nhưng mẫu thân mặc dù thân mang bệnh mà vẫn nhớ chuyện này nên bảo ta đưa ngân lượng cho ca ca và tỷ tỷ.”

Minh Phỉ cảm thấy không thể thiếu chuyện nàng thổi gió bên tai Cung nhị phu nhân chứ Cung nhị phu nhân đời nào lại dễ dàng như vậy. Nhưng đó không phải là chuyện khiến nàng suy nghĩ, chỉ cần bà ta lấy tiền ra là được rồi. 

Cung Viễn Trật không biết chuyện gì, thấy vậy ngược lại cảm thấy rất vui mừng, cảm thấy cuối cùng mẫu thân cũng đã nghĩ thông suốt, nếu nghĩ sớm hơn một chút chẳng phải sẽ tốt hơn sao, cũng sẽ không làm bản thân suy nghĩ đến phát bệnh mà cũng sẽ khiến người khác vui vẻ, đương nhiên nhiều chuyện khác cũng sẽ không xảy ra.

Ban đêm, Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa túc trực đến canh hai, Cung Viễn Trật cảm thấy băn khoăn, muốn ép hai người trở về: “Cũng không phải là bệnh nặng gì, cũng đã đỡ hơn rồi, ca ca và tẩu tẩu nên trở về đi. Ngày mai, ca ca còn phải đến nha môn nữa, tẩu tẩu còn phải quản gia, bên này đã có chúng ta chăm sóc rồi, không cần phải lo lắng.”

Nếu làm chuyện quá mức sẽ có thể giống như là giả bộ, vì vậy sau khi từ biệt Cung Viễn Trật, hai phu thê trở về nhà, cũng không đề cập tới nữa. Minh Phỉ kéo tay Hoa ma ma hỏi về tác dụng của bát cháo đậu xanh, hạt sen, táo đỏ: “Có thật đúng là mấy thứ kia có hiệu quả trị liệu không vậy?”

Hoa ma ma nói: “Đúng là như thế, cháo táo đỏ, hạt sen, đậu xanh thật sự có thể an thần dưỡng khí.”

Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa cùng nhìn nhau rồi phân tích: “Không phải lần đầu tiên bà ta ăn đồ thừa còn lại của thím chứ? Nếu bà ta dám ăn trước mặt chúng ta, tưởng tượng là đã sớm có đề phòng, nghĩ tại phía trên này tóm nàng bím tóc, muôn vàn khó khăn. Phải tìm biện pháp khác mới được. Nàng thật sự tin tưởng bà ta muốn hợp tác cùng chúng ta sao?” Muốn mượn lực chống lực thì phải biết người biết ta, phải bắt được tử huyệt của đối phương mới được, nếu không sẽ bị cắn ngược lại một cái, tất nhiên sẽ bị tổn thất vô cùng, không nhưng không làm gì được người ta mà còn hại mình.

“Ta không tự nhiên mà tin.” Cung Viễn Hòa cười lạnh: “Ta nghĩ, lần này thím phát bệnh, là nằm trong dự liệu của bà ta. Cho nên bà ta thể hiện ra trước mắt chúng ta, mục đích là để trong trường hợp đặc biệt hợp lí bảy tò lòng trung thành của mình. Nếu như ta không đoán sai thì bệnh của thím sẽ rất nhanh khỏi, hơn nữa sau này còn có thể sẽ phát bệnh nặng hơn nữa. Nàng đã nói chuyện kia với Cung Nghiên Bích chưa? Nàng thấy phản ứng của nàng ta như thế nào?”

Minh Phỉ nói: “Ta nhìn bộ dáng của nàng thì hình như có khuynh hướng hướng về Phương Thất.” Ai nguyện ý sẽ làm con dâu của một quả phụ hung hãn, điêu ngoa chứ? Còn không bằng gả cho nam nhân có bản lĩnh một chút, sau này qua ngày sẽ tốt hơn.

Cung Viễn Hòa cười cười: “Như vậy thì tốt. Ta đoán, hơn phân nửa là Chu di nương sẽ nhanh chóng tìm cơ hội để tới tìm chúng ta rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK