Mục lục
Hỉ Doanh Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Nháy mắt đã tới ngày mười chín tháng ba đó, Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ sáng tinh mơ đã đến sát vách, chuẩn bị tiễn Cung Trung Tố đi ra ngoài.

Bị buộc ở trong căn nhà nhỏ bé đã lâu, khó lắm mới có cơ hội đi ra ngoài, mặc dù Cung Trung Tố rất kích động, nhưng vẫn có chút không vui. Không phải Minh Phỉ chuẩn bị trang phục cho ông ta không ngăn nắp, cũng không phải là chuẩn bị lễ vật cho ông ta không tốt, mà là Cung Viễn Hòa lựa chọn hai vị quản sự đi theo ông ta rất tài giỏi.

Hai vị quản sự tài giỏi này, một người nắm giữ chưởng quản tài chánh của ông ta, một người đã lên kế hoạch an bài kỹ càng tất cả hành trình của ông ta. Ông ta cũng không biết rốt cuộc Cung Viễn Hòa cho ông ta bao nhiêu bạc dùng cho xuất hành, hỏi Cung Viễn Hòa, Cung Viễn Hòa chỉ nhàn nhạt nói: "Người cứ yên tâm, con đều sắp xếp xong xuôi. Có chuyện gì chỉ cần phân phó bọn họ đi làm, đều là người rất có năng lực vô cùng trung thành. Nếu bọn họ không hiếu kính người, thì cứ viết thơ về nói với con." Hỏi Vương quản sự kia, Vương quản sự này thật thà cười, bảo ông ta yên tâm, nhất định sẽ phục vụ ông ta thật tốt, lại không chịu nói thật.

Cung Trung Tố dựng râu, đây cũng thật quá đáng rồi? Đâu ra hạ nhân quản bạc thay chủ tử chứ? Ông ta có ý định mượn cơ hội ém một chút bạc tới trợ giúp Nhị phòng, nếu bản thân ông ta nắm bạc trong tay, lúc nào dùng hết còn không phải chỉ là một câu nói của ông ta sao, ở nửa đường bảo người mang thư về hỏi Cung Viễn Hòa muốn bạc, với tình hình đó, nhất cử nhất động đều ở trong mắt người khác, còn thế nào không đạt được mục đích? Vì vậy tìm rất nhiều lời mà nói, Cung Viễn Hòa chỉ là gặp chiêu phá chiêu, không vội không nóng nãi ngăn chặn trả lại cho ông ta: "Đâu ra Lão Thái Gia còn mang theo tiền trên người? Đều là bọn hạ nhân hầu hạ chứ."

Cung Trung Tố không còn lời nào để nói, chỉ có thể nhìn đánh giá Vương quản sự trông nom tiền một cái, âm thầm hạ quyết tâm, ông ta mới không mặc kệ, vừa lên thuyền liền trưng lên uy phong Lão Thái Gia, lấy lại quyền lực tài chính vào trong tay.

Minh Phỉ xem nét mặt của ông ta vào trong mắt, lặng lẽ nói với Cung Viễn Hòa: "Công công mất hứng. Ông ta cả đời làm chủ, vào lúc này ra cửa phải đến đòi hạ nhân tiền dùng, trong lòng nhất định rất không thoải mái, chỉ sợ ra cửa sẽ muốn thu thập Vương quản sự."

Cung Viễn Hòa cười nhạt: "Nếu cái gì cũng phải theo ông ta, nửa đường nhất định sẽ tìm người gửi thư về hỏi ta muốn bạc. Vương quản sự là một người tính tình bướng bỉnh, khế ước bán thân lại không có ở trong tay ông ta, vô luận ông ta đánh mắng uy hiếp thế nào cũng sẽ không theo ý ông ta." Hiện tại hắn đưa ra một nguyên tắc thế này, nên cho một đồng cũng không thể thiếu, không nên cho một đồng cũng không thể cho.

Minh Phỉ âm thầm lắc đầu, Cung Trung Tố này, nhớ năm đó cũng có xuất thân từ con nhà giàu có, nửa đời trước trôi qua phong phong quang quang, nhưng cho tới bây giờ, một chút bạc như thế cũng so đo, thủ đoạn đều sử dụng hết. Suy cho cùng ứng với câu nói kia, nhi nữ làm tăng uy phong của con người, tiền gạo làm tăng chí khí của con người. Một khi không có tiền tài quyền thế, Cung đại lão gia ông ta cũng lưu lạc tính toán chi li giống như tiểu dân phố phường.

Đoàn người tưng bừng náo nhiệt đưa Cung Trung Tố lên thuyền, lưu luyến chia tay. Cung Trung Tố đứng ở đầu thuyền nhìn bóng dáng các nhi nữ càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ, dần dần không thấy được nữa, xoay người vào khoang thuyền, uy nghiêm gọi hai quản sự đi vào nghe ông ta giáo huấn, sau khi thao thao bất tuyệt nói một tràng, rồi chuyển sang hỏi Vương quản sự, rốt cuộc Cung Viễn Hòa cho bao nhiêu bạc, lại muốn quản sự kia giao bạc cho ông ta bảo quản, quản sự kia dầu muối không vào, mặc ông ta trách mắng, rồi bái lạy một cái khuôn mặt vẫn tươi cười, ép nói lời nói ra làm tức chết người. Sau khi Cung Trung Tố nếm qua mấy lần thất bại, đành phải chết phần tâm kia, thành thành thật thật, thanh thản ổn định hưởng phúc của ông ta.

Lại nói xe ngựa của Minh Phỉ quay vào thành, chia tay với Cung Viễn Hòa, nàng đột nhiên không muốn trở về nhà. Gần đây có chút phản ứng mang thai, suốt ngày trong hỗn loạn, khẩu vị cũng không tốt, liền muốn tìm người quen biết cùng ngồi trò chuyện thả lỏng tâm tư. Nhưng mình có thai, mặc kệ là đi Trần gia tìm Trần Oánh, hoặc là đi Tiền gia tìm Chu Thanh, đều không thỏa đáng lắm, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định bảo xe trở về Thái gia, đi tìm Tam di nương trò chuyện.

Tam di nương biết Minh Phỉ có thai, rất là vui mừng, không cho nàng tùy ý ngồi ở trên băng ghế đá, thế nào cũng phải bảo người bưng cái đệm ghế tới lót cho nàng ngồi: "Tam Cô nãi nãi không cần ngại phiền toái, cẩn thận một chút bao giờ cũng không có sai. Chỉ có nương không sinh bệnh, thai nhi mới tốt." Lại kiên nhẫn tỉ mỉ hỏi Minh Phỉ trong ngày thường ăn những gì, làm những gì.

Hoa ma ma ở một bên cười nói: "Di nãi nãi yên tâm, đại gia chúng nô tỳ chăm sóc vô cùng chu đáo, sáng sớm liền nghe ngóng ở chỗ đại phu, cái gì làm được cái gì không làm được, so với nô tỳ đã từng sinh dưỡng đây còn rõ ràng hơn. Chúng nô tỳ đều thầm nói với nhau, đại nãi nãi là người có phúc."

"Tam cô gia là một người tri kỷ." Tam di nương cũng cười, kín đáo nhắc nhở Minh Phỉ: "Ba tháng đầu này quan trọng nhất, thân thể người bất tiện, hãy để cho đại gia chuyển ra khỏi phòng mới tốt, như vậy đối với tất cả mọi người mới có lợi. Đừng phạm vào chuyện ngu dốt, hối hận cũng không kịp."

Minh Phỉ nghĩ đến chỗ khó chịu mấy ngày nay của Cung Viễn Hòa, đêm mỗi ngày xao động bất an sờ tới sờ lui, cuối cùng đều chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài, không khỏi đỏ mặt nói: "Sau khi trở về ta sẽ sắp xếp."

Tam di nương thấy nàng nghe lời, hài lòng vỗ nhè nhẹ tay của nàng: "Ta sẽ bắt đầu chuẩn bị quần áo giày chăn nhỏ, người cũng đừng động tới dao kéo châm tuyến, cũng đừng ngại buồn, đừng tùy tiện cứ ra cửa mãi, thanh thản ổn định dưỡng thai là chuyện lớn. Đợi thai ổn định, rồi báo tin mừng cho lão gia và phu nhân, thì có thể ra ngoài đi lại."

Minh Phỉ gật đầu đồng ý từng việc, lại thở dài nói: "Cũng không biết đại tẩu sinh được một chất nhi hay là một chất nữ nữa, ở đây cách quá xa, đúng là không tốt. Ta muốn đi thăm tẩu ấy cũng không thể được."

Tam di nương cười nói: "Mặc kệ là nhi tử hay là nữ nhi, mẫu tử bình an là điều quan trọng nhất. Đúng rồi, mấy ngày trước ta mơ thấy tiền phu nhân, tiền phu nhân có vẻ rất vui mừng." Bà ấy hưng phấn nói, "Chính là tiết thanh minh, sau chuyện cô gia đi bái mộ phần bà ấy mấy ngày, bây giờ nghĩ lại, chính là tương ứng với hai chuyện vui ah. Cho nên bất kể Đại thiếu nãi nãi hay Tam Cô nãi nãi, nhất định đều sẽ bình an thuận lợi."

Minh Phỉ cũng không tin tưởng chuyện người chết báo mộng cho lắm, nhưng lúc này Tam di nương nói tới chuyện này, rất dễ làm cho nàng cảm nhận được an tâm và bình tĩnh.

Tam di nương cúi đầu tính ngày một chút, cười nói: "Lại nói, sang năm nhiệm kỳ của lão gia đã mãn, nói không chừng lúc người sinh, phu nhân sẽ về trước thời hạn đấy."

"Hai năm qua di nương một mình ở nhà, vừa phải chiếu cố ta, vừa phải quản gia, còn phải chiếu cố Nhị Di Nương và Tứ muội muội, thật là cực khổ." Minh Phỉ thật sự chưa từng nghĩ qua Trần thị sẽ vì nàng sinh con mà chạy về trước, mặc dù quan hệ của hai người xác thực rất tốt, nhưng nàng không cho rằng mình ở trong suy nghĩ của Trần thị có thể so sánh với Thái Quốc Đống và Thái Quang Hoa, còn có cả tầm quan trọng của Thái gia nữa.

Tam di nương cười nói: "Ta không cảm thấy ta khổ cực ah. Thử nghĩ, lúc đầu nếu ta đi theo lão gia và phu nhân đi Đăng Châu, Nhị tỷ tỷ người sanh nở thì ta không thể canh giữ ở bên người nàng, cũng không thể cách đoạn thời gian là có thể nghe được tin tức của nàng, lúc nhớ nhung cũng không thể dễ dàng nhìn thấy nàng và đứa bé. Cho nên ta rất cảm kích phu nhân không có ép buộc ta đi Đăng Châu."

Nhìn hàng mi nét mày nhã nhặn trầm tĩnh của Tam di nương, Minh Phỉ mềm lòng, nàng khẽ vuốt cái bụng vẫn còn rất bằng phẳng, thầm nghĩ, đợi đến lúc nàng làm mẫu thân, nàng nhất định cũng sẽ coi đứa bé là sinh mệnh quan trọng nhất trong cuộc đời, không gì có thể thay thế được nhỉ? Thai nghén một sinh mạng mới, là một việc rất thần kỳ, một chuyện rất thiêng liêng.

Một buổi sáng, Tam di nương đều ôn hòa lôi kéo tay Minh Phỉ, dạy nàng rất nhiều kiến thức về phương diện này. Nói thật, Minh Phỉ hiểu chưa chắc ít hơn bà ấy, Hoa ma ma biết cũng nhiều hơn Tam di nương. Nhưng Minh Phỉ rất thích loại thoải mái thân thiết cùng chăm sóc này của Tam di nương.

Nên biết, dạng quan hệ đích nữ cùng thiếp thất này của bọn họ, gặp phải chuyện lớn như vậy thì thiếp thất bình thường đều là có thể tránh thì tránh rất xa, chỉ vì phòng ngừa lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ không dính líu quan hệ với mình. Tam di nương có thể không hề giữ lại nói với mình những chuyện này, chỉ có thể nói rõ một nguyên nhân, bà ấy tín nhiệm mình, thật lòng xem mình là tiểu bối mà đối đãi, sẵn lòng thân cận với mình.

Lấy được hảo cảm của một người rất dễ dàng, nhưng lấy được tín nhiệm của một người thì rất khó. Vì vậy Minh Phỉ mặc kệ Tam di nương nói gì, đúng hay không đúng, cũng mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi ý kiến một đôi câu, bày tỏ đầy đủ tôn trọng cùng tín nhiệm.

Giờ ngọ, sau khi Tam di nương đưa Minh Phỉ ra cửa, nhỏ giọng than vãn với ma ma bên cạnh một câu: "Nếu Tứ cô nãi nãi có một nữa hiểu biết phải trái như Tam cô nãi nãi, thì làm sao sẽ rơi vào kết quả hôm nay!"

Minh Phỉ ngủ trưa dậy, nhà Tiết Minh Quý liền tới cười nói: "Nãi nãi, Hàn gia và La gia này, giống như là đã thương lượng với nhau, đều mời người đến thương lượng hôn kỳ đấy. Đã đợi một hồi thật lâu, không biết nãi nãi có thể gặp mặt bọn họ hay không? Nếu nãi nãi mệt mỏi, nô tỳ liền để cho bọn họ trở về, ngày khác trở lại như thế nào?"

Minh Phỉ cười nói: "Tuổi tác của Hàn Minh và La Triêu Định cũng không tính là nhỏ, nhà bọn họ dĩ nhiên là gấp gáp. Nếu không phải mấy ngày nay bận rộn, chuyện này nối tiếp chuyện nọ, ta đã sớm bảo bọn họ tới đây nói chuyện này rồi. Cho bọn họ đi vào đi."

Nhà Tiết Minh Quý lòng tràn đầy vui mừng lui ra.

Hai bên cũng không có ý kiến gì lớn, rất nhanh liền bàn định hôn kỳ của Hàn Minh và Tử Lăng vào tháng năm, La Triêu Định và Đan Hà vào tháng tám. Buổi chiều Cung Viễn Hòa trở về, cau mày nói: "Sao quyết định vội vã như vậy? Tại sao không thương lượng trước với ta một chút?"

Sao hắn đột nhiên quản tới chuyện này? Minh Phỉ kinh ngạc: "Vốn đã nói làm xong chuyện này trong năm nay, sớm muộn gì cũng phải gả, bọn họ lại xem ngày tốt trước rồi, ta liền làm chủ thôi."

"Tử Lăng còn chưa tính, dù sao bình thường nàng cũng không dùng nàng ta cái gì, gả sớm gả muộn cũng không sao cả, nhưng Đan Hà thì khác biệt." Cung Viễn Hòa nói: "Hiện giờ bên cạnh nàng cũng chỉ còn lại nàng ta và Hoa ma ma, Kim Trâm đắc lực một chút. Hoa ma ma bình thường phải trông nom việc lớn việc nhỏ trong nhà, Kim Trâm còn phải phụ trách dạy dỗ các tiểu nha hoàn, mọi người đều bận rộn, rời xa nàng sao được! Tuổi tác lớn hơn, xuất giá muộn hơn nàng ta còn nhiều mà, ngày mai ta sẽ cho người đi nói với La gia, để cho nhà bọn họ đẩy tới mùa xuân sang năm!"

Nam nhân ích kỷ, hắn chỉ nghĩ lão bà hắn sắp sanh con, bên cạnh không ai chiếu cố, liền một lòng muốn để lại Đan Hà ứng phó nhu cầu bức thiết, cũng không quản trong lòng cô nương người ta uất ức thế nào. Minh Phỉ không khỏi cười khổ, tiến lên cầm tay của hắn, dịu dàng nói: "Ta biết chàng thương ta, nhưng chúng ta không thể nói một đằng làm một nẻo. Bên cạnh ta có nhiều người như vậy, lại nói nàng gả cho người cũng như nhau có thể trở về chăm sóc ta mà." Thấy Cung Viễn Hòa cau mày không nói lời nào, nàng dứt khoát kéo tay hắn đến trên bụng của nàng, nhỏ giọng nói: "Ngay trước mặt con chúng ta, chúng ta phải làm gương tốt, làm người có chữ tín, nhé?"

"Nó hiểu được cái gì!" Cung Viễn Hòa bất đắc dĩ nói: "Tùy nàng vậy, đến lúc đó đừng oán trách bên cạnh không có người hầu hạ vừa ý."

"Làm sao lại như vậy được?" Minh Phỉ vui vẻ ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: "Hôm nay ta đi thăm Tam di nương, bà ấy đề nghị chúng ta chia phòng đấy. Ta thấy mấy ngày nay chàng chịu đựng khó khăn, không bằng tách ra sẽ tốt hơn một chút, chàng thấy thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK