Đôi mắt hoa đào trắng đen rõ ràng của hắn nhìn thấu qua khe hở màn xe, liến thoắng xoay một vòng, rơi xuống trên mặt Minh Phỉ, dừng một chút, sau đó dùng giọng nói trẻ con lanh lãnh cười lên: "Muội tử của ngươi? Dáng dấp cùng ngươi giống như một cái tát vỗ xuống."
Kiều Đào cảnh giác che kín Minh Phỉ lại, quăng một cái mặt thối cho tiểu công tử kia nhìn. Hành động của Kiều Đào làm cho Minh Phỉ có chút buồn cười, đối phương bất quá chỉ là một người còn chưa phát dục thành thục, giọng nói cũng còn chưa thay đổi, tiểu tử choai choai mười ba mười bốn tuổi mà thôi, nàng cũng chẳng qua là một tiểu nha đầu ngây thơ, cũng đáng giá đề phòng giống như phòng cướp vậy sao?
Tiểu công tử ngẩn người, cười lên ha hả: "Thái huynh, nha đầu nhà ngươi thật là thú vị."
Thái Quang Đình giận tái mặt: "Ta phải đi. Ngươi không có việc gì cũng trở về đi! Có rãnh rỗi thì xem sách nhiều thêm một chút, ít cùng những người đó trộn lẫn với nhau!"
Tiểu công tử cà lơ phất phơ nói: "Đi đi, đi đi, ta lại đi dạo một chút, trở về thật nhàm chán á." Nói xong lấy một miếng Kim Thụy Thú ở bên hông xuống ném tới trong lòng Thái Quang Đình: "Lễ gặp mặt cho muội tử ngươi."
Thái Quang Đình không kịp từ chối, đối phương đã nghênh ngang rời đi, gió tháng hai thổi sa y của hắn bay lên, dưới chân lộ ra một đôi ủng ngắn màu xanh được khảm quanh vô số hạt ngọc, thật là quang hoa lưu chuyển.
Minh Phỉ thầm nghĩ, hai người này, rõ ràng vẫn còn con nít, cứ khăng khăng giả làm người lớn, một người giả vờ theo kiểu phẩm hạnh đạo đức, một người giả vờ phong lưu phóng khoáng, còn kiên quyết gom lại một đống với nhau, có chút không bình thường. Có lẽ đều là đứa trẻ có tâm hồn từng bị tổn thương, ép mình trưởng thành sớm. Chỉ là tiểu công tử này thật có tiền á, giống như một kho báu di động vậy.
Thái Quang Đình cười đưa miếng Kim Thụy Thú cho Minh Phỉ xem, nói: "Đó là Đại công tử Cung Viễn Hòa Cung gia, là đồng học của ta, hắn cho muội đồ chơi, nhìn xem có thích không? Để Kiều Đào cất vào cho muội."
Minh Phỉ không chịu nhận, nhưng Thái Quang Đình cười nhét vào trong tay nàng: "Đại ca bảo muội nhận lấy thì muội cứ yên tâm nhận lấy là được, cũng không phải là món đồ đắt giá gì. Nếu muội thích, mấy ngày nữa ta cho người đi Hoa Mãn Lâu làm mấy cái cho muội chơi."
Minh Phỉ theo lời đưa miếng Kim Thụy Thú cho Kiều Đào cất vào, khắp khuôn mặt đều là nụ cười. Quy cũ ở thế giới này nàng chưa quen thuộc, không thể không cẩn thận, đi một bước tính một bước.
Thái Quang Đình thấy bộ dạng khả ái thuận theo của nàng, không khỏi trìu mến sờ sờ đầu của nàng: "Bình thường ở nhà biểu thúc gọi muội là gì? Trên đường đi có thuận lợi không?"
Minh Phỉ cúi đầu, do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Gọi muội là Phỉ Phỉ. Trên đường đi đều rất tốt." Nàng có thể nói cho hắn biết, bọn họ gọi nàng là Phỉ nha đầu, sao chổi, cái này đúng thật là có thể chiếm được trái tim mềm mại cùng sự đồng tình của hắn. Nhưng có thể khiến người ta chân chính yêu thích cùng nguyện ý lui tới lâu dài, thường thường không phải là cứ mãi tố khổ khóc lóc kể lể với người đó, mà là chôn quá khứ cùng gian khổ ở trong lòng, tận lực thể hiện những mặt tốt cho người ta xem, làm cho người ta giữ lại một ấn tượng tốt về một người thành thật, vẻ mặt suốt ngày luôn tươi cười. Về phần nàng bị uất ức, không cần nàng nói, tự sẽ có người nói cho Thái đại công tử.
Minh Phỉ trả lời khiến cho Hoa ma ma cùng Kiều Đào đều có chút giật mình. Họ cho là Minh Phỉ vừa bị thua thiệt nhiều, nhìn thấy người thân nhất định sẽ khóc rống kể khổ, không ngờ biết điều ẩn nhẫn như vậy, vậy mà không nhắc đến một lời.
Thấy vẻ mặt của Hoa ma ma cùng Kiều Đào, Thái Quang Đình đã biết có ẩn tình khác, nhưng lúc này rõ ràng không thích hợp nói những thứ kia, liền nói: "Vậy từ nay về sau ta sẽ gọi muội là Phỉ Phỉ."
Minh Phỉ cười nói: "Dạ." Cười xong mới nhớ tới mình còn chưa có đáp lại người ta, vì vậy ngọt ngào gọi một tiếng: "Ca ca."
Thái Quang Đình vui mừng đáp một tiếng, nói: "Chúng ta còn có một tỷ tỷ gọi là Minh Lệ, bốn năm trước đã gả đi Hồ Châu, trong nhà còn có một muội muội gọi là Minh Ngọc, mới sáu tuổi."
Minh Phỉ chú ý tới hắn không có nói với nàng về đám con cái thứ xuất của Thái lão gia, mà chỉ là giới thiệu hai tỷ muội đồng mẫu sinh ra khác. Cho dù là cố ý che giấu, trong tiềm thức của con người cũng sẽ làm người ta vô thức làm một vài chuyện mà chính hắn cũng không có chú ý đến, giới thiệu như vậy, có thể từ một khía cạnh phản ảnh ra suy nghĩ của chính hắn đó là vô cùng thống hận, hoặc chính là vô cùng xem thường đám con cái thứ xuất kia. Đối với đệ muội có liên hệ máu mủ với mình còn chán ghét như vậy, có thể nghĩ thái độ của hắn đối với mẫu thân của bọn họ —— đám tiểu thiếp kia là bực nào.
Từ sau khi Trương thị cùng Thái lão phu nhân chết đến bây giờ, ở giữa có đoạn thời gian hơn ba năm ròng rã đều là Nhị Di Nương đương gia, những ngày đó có lẽ Thái đại công tử đã ăn rất nhiều đau khổ đây? Như vậy cũng tốt, người ăn khổ rồi mới biết chỗ khó của người khác, mới hiểu được tốt xấu. Đối với Minh Phỉ mà nói, hắn càng thống hận đám người kia, đối với nàng lại càng có lợi.
Nàng không muốn gặp phải một huynh đệ tỷ muội không hỏi xuất xứ, đều là thân ca ca một nhà. Dù sao cách một tầng bụng, ngươi đối tốt với người ta, người ta không cần thiết đối xử tốt với ngươi, nhiều khi, lợi ích đã sớm quyết định thân sơ. Thà rằng thận trọng phòng bị, cũng không cần không chút nào đề phòng để bị sát hại, chỉ cần không chủ động hại người là đủ rồi.
Xe ngựa băng qua phố xá náo nhiệt, đi về phía Tây Thủy Thành phủ. Dọc theo đường đi Thái Quang Đình chỉ nhặt những thứ trẻ con cảm thấy hứng thú mà nói, giới thiệu cho nàng sự vật trên đường, nữa đường ngừng xe mua mặt nạ, chong chóng tre, diều, đủ loại đồ chơi cùng bao nhiêu đồ ăn vặt cho Minh Phỉ. Thấy Minh Phỉ hưng phấn đến ánh mắt tỏa sáng cùng khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng lên, hắn vẫn cười nhìn nàng, trong con mắt tản ra vui vẻ chân thành, trên mặt có vài phần yêu thương cùng khoan hậu rất không hợp với tuổi tác.
Theo xe ngựa đi về phía trước, Minh Phỉ chú ý tới hoàn cảnh chung quanh cùng vừa rồi có một số khác biệt, chung quanh càng ngày càng an tĩnh, người đi đường cũng càng ngày càng thưa thớt. Minh Phỉ muốn vén rèm cửa sổ nhìn bên ngoài một chút, lại bị Thái Quang Đình nhẹ nhàng đè rèm lại.
Thái Quang Đình tận lực dùng một giọng nói hòa khí êm ái nói: "Phỉ Phỉ, ở bên ngoài đều là chút quan lại quyền quý, quy củ của bọn họ rất nghiêm, muội là tiểu thư Thái gia, hành động vừa rồi không thích hợp." Các tiểu thư có thể đeo mũ che mặt dẫn theo nha đầu ma ma đi lại trên đường, lại không thể vén rèm xe lên nhìn chung quanh.
Minh Phỉ khẩn trương níu lấy ống tay áo, khiếp sợ nhìn hắn: "Ca ca, muội không dám nữa, ca đừng tức giận." Cha ruột không thể dựa vào, chỉ có người anh ruột chưa từng gặp mặt này trong lòng còn nhớ một chút huyết mạch thân tình. Cho nên nàng nhất định phải bám chặt đứa bé trai này, tận lực làm cho hắn vui vẻ, mới có thể tranh thủ được nhiều hơn.
Thái Quang Đình thấy cái loại lấy lòng cùng dè dặt hiện rõ trong mắt của Minh Phỉ, trái tim giống như bị hung hăng bóp chặt, vừa đau vừa xót. Hắn đã rất ôn hòa nói chuyện với nàng, mà vẫn bị hù dọa thành cái bộ dạng này, có thể thấy được bình thường cuộc sống trôi qua là cái dạng gì. Nếu mẫu thân còn sống, thì muội ấy đâu đến nổi rơi xuống hoàn cảnh này? Tới đây, hắn cực kỳ thống hận người phụ thân kia của hắn.
Nhưng hắn vẫn không thể tùy theo tính tình Minh Phỉ, bởi vì sau này Minh Phỉ phải gả đi, hắn hy vọng có thể thay mẫu thân mất sớm đạt thành tâm nguyện, thay Minh Phỉ tìm được một phu quân môn đăng hộ đối, tuổi tác và diện mạo tương xứng. Cho nên Minh Phỉ nên học, nên biết, nên tuân thủ, một thứ cũng không thể thiếu. Vì vậy Thái Quang Đình bưng lên điệu bộ huynh trưởng, nghiêm túc gật đầu: "Ca ca không có tức giận, nhưng ca ca nói muội phải nhớ ở trong lòng."
Minh Phỉ nghiêm túc gật đầu đáp ứng, cố gắng làm cho tiểu thân thể thẳng tắp lên, vẻ mặt nghiêm trang vô cùng.
Kiều Đào ở một bên nhìn biểu tình biến hóa của Minh Phỉ, có chút dở khóc dở cười. Thường ngày nàng không hiểu rõ, Minh Phỉ lúc nào thì thật sự sợ hãi, lúc nào thì thật sự không sợ hãi. Nhưng dù có thế nào, Minh Phỉ muốn làm cho Đại công tử yêu thích là sự thật rõ ràng, hơn nữa Minh Phỉ thật sự coi là có lương tâm, cũng rất hiểu lí lẽ, nàng và Minh Phỉ sống chung một chỗ rất nhẹ nhàng. Cho nên nàng cũng lười quản rốt cuộc Minh Phỉ có bao nhiêu tâm nhãn, dù sao cũng hơn đi theo một đứa ngốc cái gì cũng không biết.
Chỉ trong chốc lát, xe ngựa ngừng lại, Hồ quản sự ở ngoài xe khom người nói: "Đại công tử, đến phủ rồi." Bên ngoài vang lên một trận cửa gỗ mở ra va vào nhau khe khẽ.
Thái Quang Đình lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, cũng không lập tức xuống xe, mà là ngồi yên bất động. Kiều Đào cùng Hoa ma ma cũng không động đậy, Minh Phỉ thấy thế, cũng không động đậy theo. Thái Quang Đình nhỏ giọng giải thích cho Minh Phỉ: "Bình thường cửa chính trong nhà đóng kín, đây là đang mở cửa hông, để xe ngựa của chúng ta dễ dàng đi thẳng vào trong."
Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, lần này không tốn thời gian bao lâu thì xe dừng lại. Minh Phỉ lấy thời gian tính toán, diện tích của Thái phủ cũng không tính là quá lớn.
Xe vừa dừng lại, Hoa ma ma cùng Kiều Đào liền lưu loát nhảy xuống xe, một người vén rèm, một người xếp đặt ghế nhỏ. Thái Quang Đình đạp lên ghế dưới xe, vung tay để Hoa ma ma cùng Kiều Đào đang muốn đưa tay đón Minh Phỉ lui ra, tự mình cẩn thận đỡ Minh Phỉ xuống xe, chỉ vào gạch xanh ngói xám, rường cột chạm trổ, góc mái cong vểnh lên trước mặt nói: "Đây chính là nhà chúng ta."
Minh Phỉ nhìn lên đại môn (cửa chính) được chạm trổ ngọc đường phú quý, hợp với đầu trụ khắc hoa sen rũ xuống, sơn son hoa lệ đoan trang trước mặt, trong lòng biết đây là cửa thùy hoa trong truyền thuyết kia, lúc này cũng thật sự đã tiến vào bên trong nội trạch rồi.